Chuyện tình của những anh chàng quý-sờ-tộc - Chương 12
3,969 Chia sẻ tới
Cậu quay lại, tháo tai nghe ra, nhấn ga hết cỡ và phóng nhanh đi. Chiếc xe phía sau cũng tăng tốc đuổi theo. Cả hai, một chạy, một đuổi, cứ như thế suốt một quãng đường dài. Sau đó chiếc Roll-Royce vượt lên trước chiếc Mercedes, rồi bất chợt thắng gấp lại trong khi đang lao đi với tốc đột rất cao khiến chiếc xe trượt dài và xoay ngang ra, cản lối chiếc Mer của Jasmine, do đó buộc lòng cậu phải dừng xe lại.
Cửa xe từ từ mở ra, một người bước xuống và tiến dần về phía cậu.
_ Lạy Chúa, xin hãy ở bên con, xin hãy bảo vệ con đến giây phút cuối cùng. – Cậu lầm rầm cầu nguyện.
Chủ nhân chiếc Roll-Royce, một người có phong cách y chang Shiyuren, đen toàn diện từ A đến Z khẽ gõ vào cửa kính, ra hiệu cho Jasmine bước ra. Hít một hơi thật sâu và chuẩn bị cho những điều tồi tệ nhấn sẽ xảy ra, cậu mở cửa bước xuống:
_ Cậu vẫn như xưa, Jasmine ạ. – Chàng trai cười, đẩy cái gọng kính đen lên cho ngay ngắn lại – Lẽ nào tôi đáng sợ đến thế sao?
Jasmine dựa lưng vào cửa xe, siết chặt hai bàn tay đang ướt đẫm mồ hôi lại. Cậu nhìn cái gã đang đứng trước mặt mình, chiều cao cộng thân hình quá hoàn hảo cho một siêu mẫu, mái tóc ngắn nhuộm nâu trông cool hết sức, khuôn mặt đã bị cặp kính ngầu quá cỡ che hết một phần, nhưng không cần đoán cũng biết hắn rất đẹp trai. Theo trí nhớ của Jasmine, hắn có đôi mắt màu xanh tuyệt đẹp, đẹp đến mê hồn. Hắn_Hyena Vanillae, kẻ đã biến biến thời cấp ba của cậu thành ra địa ngục!
Chuyện kể rằng, bảy năm trước, Jamine nhà ta vẫn còn là một cậu bé ngây thơ, trong sáng đúng nghĩa. Khi đó cậu vẫn chưa biết tí gì về gian manh, lừa lọc hay thủ đoạn cả, cậu thừa hưởng hoàn toàn tính cách của mẹ mình: mau nước mắt đến phát sợ. Cộng thêm nữa là khuôn mặt bi hết cỡ và cái tên sặc mùi con gái (Jasmine có nghĩa là hoa nhài), chẳng có gì ngạc nhiên khi cậu bị bắt nạt triền miên. Tuy nhiên cậu lại hiền đến mức chẳng hề mách lại với cha mẹ hay anh mình.
Trong số những kẻ bắt nạt ấy, kẻ mà cậu sợ nhất chính là gã Hyena đó. Hắn vốn là con của một ông trùm Mafia số một Anh quốc. Hiển nhiên hắn trở thành thủ lĩnh của cả cái trường quý tộc ấy. Ngay từ lần đầu gặp hắn, cái nhìn sắc như dao và nụ cười sặc mùi xã hội đen của hắn đã khiến cậu chết khiếp. Hắn đã hành hạ và sai vặt cậu đủ trò, lôi cậu hết từ chỗ ăn chơi này đến đám đánh nhau khác. Qua những lần chứng kiến hắn trừng trị bọn đàn em, cậu bắt đầu học được sự xảo quyệt và vô tình một cách đáng sợ của hắn. Tuy nhiên trước sau gì, cậu vẫn sợ hắn vô cùng và cố gắng trách xa hắn hết mức có thể. Cậu luôn cho rằng hắn ghét cậu lắm, thế mà đến ngày tốt nghiệp, hắn lại lôi cậu ra một góc để mà tỏ tình. Và đó là lần đầu tiên cậu thử áp dụng sự can đảm mà cậu đã “dày công tu luyện” suốt mấy năm, cậu đã từ chối hắn. Đó là lần cuối cùng cậu gặp hắn, cho đến hôm nay. Nhưng không có nghĩa là cậu đã quên hắn, người mà cậu sợ nhất trên đời.
_ Hồi tưởng xong chưa? – Hyena bật cười khi thấy Jasmine nhìn mình không chớp mắt.
Jasmine quay mặt đi chỗ khác, tránh đi cái nhìn soi mói đằng sau cặp kính đen ấy.
_ Đừng nói với tôi là sau từng ấy năm, cậu vẫn còn sợ tôi đấy nhé.
_ Ai…ai thèm sợ anh chứ? – Jasmine gạt đi.
_ Thế sao thấy tôi cậu lại chạy?
Tự trấn an mình và điều khiển nhịp đập của trái tim trở lại bình thường, cậu trả lời với một khuôn mặt thách thức:
_ Anh hay nhỉ? Chẳng lẽ con đường này là của anh hay sao? Tôi đi thế nào là quyền của tôi, anh cấm được à?
_ Cậu cũng có khác đấy chứ, cứng cựa hơn nhiều! Chà, phải chi cậu còn nhớ hồi đó, sau khi bị cậu từ chối thẳng thừng, tôi đau kinh khủng.
Khẽ giật mình khi Hyena nhắc lại chuyện cũ, nhưng cái bản mặt cười toe toét như muốn chọc tức cậu kia thì không có vẻ gì là nguy hiểm:
_ Đau mà còn cười vậy sao?
_ Mà cậu cũng thật là…, việc gì cứ phải tránh mặt tôi chứ? Giờ thì tôi đâu thể đụng vào cậu nữa, đúng không ông chủ nhỏ nhà Mc Lawrence?
_ Xì… – Jasmine bĩu môi – Mà này, tại sao anh lại ở đây?
_ Ý cậu là ở Nhật ấy hả? Vì tôi có một số chuyện cần giải quyết.
_ Sao anh biết số di động của tôi?
_ Cậu quên tôi là ai à, Jasmine?
_ Tổng giám đốc tập đoàn viễn thông lớn thứ nhì Châu Âu, ông chủ của thế giới ngầm mà danh tiếng vang đến tận Châu Á.
_ Đúng thế. – Hyena cười và Jasmine phải công nhận là hắn mặt dày kinh khủng, không biết khách sáo là gì – Bởi vậy nên không có về cậu mà tôi không biết cả.
_ Hay đấy. – Jasmine bắt đầu khó chịu – Giờ thì tôi đi được chưa?
_ Chỗ bạn bè lâu ngày gặp nhau, chưa chi đã vội đi à?
_ Chứ tôi còn ở…? – Jasmine chợt khựng lại. Cậu nhìn Hyena chằm chằm một hồi, rồi như nghiệm ra một điều gì đó, nụ cười ác quỷ lại xuất hiện trên môi cậu.
Trong khi đó, ở một nhà hàng sang trọng mang phong cách Pháp:
_ Anh này, để hai người đó ngồi với nhau có ổn không vậy? – Shiyuren hỏi.
_ Không lẽ em muốn qua ngồi chung sao? – Yushiro dúi đầu vào cái menu.
_ Yushiro, cô tiểu thư ấy là hôn thê của Steven thật à?
_ Anh không biết. Nó có nói gì với anh đâu.
_ Đáng ngờ đấy! – Cậu cau mày.
_ Anh biết em đang nghĩ gì. – Anh gấp cái thực đơn lại, đặt sang một bên. – Steven không phải là loại người như thế. Có lẽ cậu ta ngại nên mới không nói với chúng ta thôi.
_ Được rồi, cứ cho là vậy. Nhưng mà này, anh biết em trai anh ta à?
_ Uh, trước đây khi còn học ở Anh, có vài lần anh sang nhà Steven chơi và gặp Jasmine.
_ À…
_ Thằng nhóc ấy không phải tay vừa đâu. Nó đến Nhật, chắc chắn phải vì một chuyện gì đó.
Shiyuren thoáng trầm ngâm. Cậu ngoái đầu lại, nhìn về cái bàn ở góc phòng, nơi Steven và Amelia đang ngồi.
_ Xin lỗi, làm phiền anh quá. – Amelia lộ vẻ khó xử ra mặt.
_ Không sao đâu, thưa tiểu thư Terresa. – Steven cười đáp lại, mặc dù trong lòng anh đang không vui vẻ một chút xíu nào.
_ Cứ gọi tôi là Amelia. Tôi không thích những mỹ từ cao sang ấy đâu.
_ Được thôi, Amelia. Tôi muốn hỏi cô một chuyện, cuộc hôn nhân giữa cô và tôi là do cô tình nguyện hay là bị bắt ép?
Cô gái tóc nâu khẽ cúi mặt xuống, đôi hàng mi cong dài thoáng che đi nét biểu cảm từ đôi mắt sâu thẳm kia. Cô khẽ nói:
_ Từ lâu, tài thao lược và quản lí của anh đã khiến tôi ngưỡng mộ. Do đó tôi luôn muốn được gặp anh. Tuy nhiên việc kết hôn cùng anh, tôi không phản đối nhưng cũng chẳng đồng ý hoàn toàn.
_ Tại sao?
_ Vì có muốn cũng không được. Chúng ta đâu có quyền lựa chọn.
_ Thật vớ vẩn! Những việc như thế này phải do chúng ta quyết định chứ.
_ Với người khác thì có thể, với chúng ta thì không.
Steven cau mày vẻ bất mãn, anh quay phứt đi chỗ khác.
Khi mặt trời đã mỏi mệt trở về phía tây, ánh tà dương chiều hắt lên cao một màu vàng buồn ảm đạm. Những tòa nhà cao tầng đứng chơ vơ trong cơn gió lạnh cứ vô tình từng đợt rít qua, mang theo những cánh hoa màu trắng bay lượn giữa thinh không. Chúng cứ lặng lẽ nương theo làn gió hờ hững, khi chán chê rồi thì sẽ thả mình xuống những con đường tấp nập, chấm dứt cuộc đời ngắn ngủi dưới những gót giày vội vã.
Đại sảnh huy hoàng ánh điện, vẫn người ra người vào, nói cười nhộn nhịp đấy, nhưng sao bầu không khí trùm lên vẫn u buồn cô độc quá. Ngồi thừ người trên chiếc ghế bành bọc da sang trọng, Jasmine đưa mắt nhìn xa xăm như chờ đợi một điều gì đó, một điều mà đến cả cậu cũng không biết chính xác là gì. Khẽ bật cười cho sự ngu ngốc của chính mình, biết là sai mà vẫn cắm đầu làm. Cậu biết mình ích kỉ, nhưng thà mất người yêu, còn hơn không được ở cạnh người mà mình yêu quý. Hai con đường, cậu chỉ được chọn một mà thôi, và nay khi đã chọn rồi, bất giác cậu lại thấy hối hận.
———Flashback———
Yushiro bước vội theo cậu bạn đang trong bộ dạng thiểu não hết sức:
_ Heh, Steven! – Anh vỗ vai người bạn thân – Dạo này thần sắc cậu tệ quá. Cậu bị gì à?
_ Chẳng sao cả. Tôi ổn mà. – Steven nhún vai.
_ Thật không? – Yushiro tỏ vẻ nghi ngờ – Mà thôi, đi ăn với tôi và Shiyuren nhé.
_ Có làm phiền vợ chồng cậu không đó? – Steven cười.
_ Phiền nỗi gì, đi nhá! – Yushiro cặp cổ bạn mình, lôi xềnh xệch đi.
Hai người kéo ra đến cổng thì gặp Shiyuren đang đứng chờ ở ngoài. Cậu cũng ngạc nhiên khi thấy bộ mặt đưa đám của Steven. Tuy nhiên sau một hồi “thẩm vấn” mà vẫn không cạy miệng được “phạm nhân”, cậu cũng đành bó tay đầu hàng.
Chợt một chiếc Mercedes chạy nhanh đến, đậu lại trước mặt ba người.
_ Anh hai! – Jasmine từ trong bước ra, cười hớn hở.
_ Jasmine? – Cả Steven lẫn Yushiro cùng ngạc nhiên.
_ A, anh Yushiro, lâu quá không gặp. – Cậu khẽ cúi đầu chào.
_ Uh, đã lâu không gặp. Trông em khác quá rồi.
_ Khác gì chứ? Vẫn đáng ghét như xưa thôi. – Steven lẩm bẩm – Em tới đây làm gì?
Jasmine khẽ mỉm cười, mở cửa băng sau xe ra, đưa tay đỡ Amelia bước xuống.
_ Tiểu thư Terresa nói là muốn đi tham quan Tokyo, tuy nhiên em lại không rành đường sá ở đây lắm. Anh hai, anh đến giờ nghỉ trưa rồi đúng không? Phiền anh nhé.
_ Huh? – Steven tròn mắt, cố gắng sử dụng cái bộ não có độ IQ hơi bị cao để phân tích lại cái câu mà đứa em mình vừa nói.
_ Tôi về trước nhé, thưa tiểu thư. – Jasmine đẩy nhẹ cô gái về phía ông anh rồi nhanh chóng lên xe.
_ Chào anh. – Amelia cúi chào Jasmine rồi quay lại, mỉm cười với ba chàng trai.
———End flashback———
Cánh cửa tự động bật mở, những âm thanh quen thuộc vang lên bên tai Jasmine. Thở hắt ra, lấy lại dáng vẻ thường có của mình, cậu đứng lên, quay ra phía cửa và khẽ mỉm cười:
_ Em ở đây làm gì? – Steven cau mày.
_ Đợi hai người mà. – Cậu nhún vai.
Nhìn hai anh em, một tươi cười, một cau có đối mặt nhau, Amelia tự nhủ phải rút lui trước khi bị dính đạn.
_ Tôi xin phép về phòng trước. – Cô gái khẽ nói rồi bước nhanh đi.
Nhìn theo Amelia bước vào thang máy, Steven hằn học nói:
_ Jasmine, em can dự quá nhiều vào chuyện của anh rồi đó.
_ Em sẽ không làm thế nữa nếu anh chịu cùng em trở về nước.
_ Em đừng có quá quắt như thế! – Anh trừng mắt. Cơn giận dữ bắt đầu xuất hiện trên mặt.
Khẽ mỉm cười với vẻ bình thản đến đáng sợ, rồi bất chợt lại chuyển sang vẻ tiếc nuối, cậu khẽ lắc đầu:
_ Anh thay đổi nhiều quá, anh hai ạ. Anh đánh mất chính mình, anh dễ dàng bộc lộ cảm xúc, anh không còn khả năng làm chủ tình hình. Đó là điều anh muốn sao?
Steven nhìn Jasmine chằm chằm. Dù thật lòng không muốn thừa nhận, nhưng phải công nhận một điều là đứa em này của mình, nó quả thật là một bản sao hoàn chỉnh của cha. Anh chẳng tài nào hiểu nổi những gì đang có trong đầu của cậu.
_ Anh đừng quên điều làm nên sức mạnh của dòng họ Mc Lawrence chúng ta. Anh mà cứ như thế thì sẽ chẳng thắng nổi em đâu! – Cậu nói, một cách nhẹ nhàng, rồi rời bước khỏi gian đại sảnh ồn ào náo nhiệt, trở về phòng mình.
Tần ngần đứng giữa chốn đông người, Steven lẩm bẩm trong miệng:
_ Thay đổi? Mình đã thay đổi ư?
************
_ …
_ Vâng, xin bác cứ yên tâm.
_ …
_ Giúp cậu ấy là nhiệm vụ của cháu mà.
_ …
_ Cháu hứa là sẽ cố gắng hết sức mình. Bác cứ giao cho cháu.
_ …
_ Chào bác ạ.
Hyena mỉm cười, đặt cái điện thoại xuống bàn.
_ Kìa anh! Anh nói chuyện với ai mà có vẻ kính cẩn thế? – Cô gái trẻ nằm dài trên giường, đưa tay kéo nhẹ chiếc váy đen dài xẻ tà khá cao, để lộ ra những đường cong thon thả trên cặp đùi trắng như tuyết.
_ Một nhân vật quan trọng. – Anh cười, tiến đến bên giường.
_ Còn ai có thể quan trọng hơn anh nào? – Cô nàng õng ẹo sà vào vòng tay của Hyena, để mái tóc vàng thoảng mùi oải hương xõa tung ra một cách quyến rũ cọ vào mặt anh.
Luồn tay qua lớp áo nhung mềm mại, anh vuốt ve tấm lưng trần của cô gái:
_ Đừng nói thế chứ cưng. – Anh cắn nhẹ vào vành tai cô.
Đẩy cô ra giường, ngay khi anh vừa chạm đến bờ môi mọng đỏ đầy sức hấp dẫn của nàng, thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
_ Cái gì thế? – Anh gắt lên.
_ Thưa sếp, việc sếp giao… – Tên đàn em thân tín của anh khép nép.
_ À, được rồi. – Anh ngồi dậy.
Đứng trước gương chỉnh sửa lại cái cravat rồi khoác chiếc vest đen lên người, anh dùng tay vuốt lại mái tóc cho vào nếp, sau đó rời khỏi phòng, để mặc lại cô gái vẫn còn chưa hết ngạc nhiên.
Bước dọc hành lang của một tòa nhà sang trọng, qua cặp kính đen, Hyena đưa mắt nhìn cái tên đang lẽo đẽo theo sau:
_ Nói gì thì nói đi! – Anh thở hắt ra.
Cố gắng sải dài bước chân ra để đuổi kịp vị “đại ca” đáng kính, tay đàn em nói.
_ Sếp…sếp…đi chậm lại một tí được không?
Dừng chân và quay lại nhìn, Hyena không kìm được phải bật cười. Cũng phải thôi, với chiều cao 1m9 của mình, thật khó để cái gã vừa béo vừa lùn kia theo kịp anh. Thấy sếp đứng lại đợi, gã liền đi nhanh đến:
_ Thưa sếp, việc sếp giao, em làm xong rồi.
_ Đúng như yêu cầu chứ?
_ Vâng.
_ Danh sách khách mời đâu?
_ Thưa, đây ạ. – Gã rút trong cái bìa sơmi trên tay ra một tờ giấy, đưa cho Hyena.
Liếc sơ qua rồi gấp lại, anh mỉm cười.
_ Nhóc sẽ thích cái này lắm đây.
Mười phút sau, tại phòng của mình (và của Steven nữa), Jasmine trong cái tư thế nửa nằm nửa ngồi trên ghế nệm, tay xoay xoay cái di động đang nhấp nháy dòng tin nhắn: “9h sáng mai đến quán Monrose nhé, tôi đợi cậu đó.”
_ Hắn lại giở trò gì nữa đây? – Cậu lẩm bẩm.
9h ngày hôm sau, Jasmine bước vào quán cà phê Monrose, đưa mắt nhìn xung quanh và dễ dàng nhận ra Hyena với bộ đồ màu đen quen thuộc đang ngồi ở một góc:
_ Anh kiếm tôi à? – Cậu kéo ghế ngồi xuống đối diện anh.
_ Vẫn như trước đây, cậu luôn đúng giờ. – Anh quay lại, mỉm cười. Mặc dù không thể nhìn rõ mặt anh sau cặp kính, nhưng nụ cười đó đã khiến không ít người vô phước nhìn thấy phải đứng tim, may mắn thay Jasmine không nằm trong số đó ^^.
_ Có gì không vậy? Tôi bận lắm đó. – Jasmine nói, cậu muốn kết thúc cuộc gặp mặt này nhanh chóng. Ở gần cái tay mafia này khiến cậu khó chịu quá đỗi.
_ Tôi biết. Cậu bận phá ông anh mình, đúng không?