Chuyện tình của những anh chàng quý-sờ-tộc - Chương 11
_ Huh? Tôi nhớ là tôi đâu có gây thù oán gì với anh ta đâu.
_ Thì tốt nhất là cậu nên…
Chưa kịp nói hết câu thì bên ngoài, Jasmine đã đập cửa rầm rầm:
_ Anh ơi, sao anh đi toillet lâu thế?
Steven quay ra cửa, rủa thầm thằng em khỉ gió rồi nói vội vào điện thoại:
_ Xin lỗi, giờ nói không tiện, vậy nhé. – Anh dập máy.
Jasmine vừa định kêu réo tiếp thì cửa bật mở, Steven hầm hầm bước ra:
_ À, anh ra rồi. – Cậu cười một cách ngây thơ.
_ Em làm cái trò gì đó? – Anh trừng mắt.
_ Thì em thấy anh đi lâu quá, tưởng anh ngủ quên mất rồi.
_ Giỏi nhỉ? Giờ thì em về được rồi đấy.
_ Về? Về đâu? – Jasmine tròn mắt hỏi – Em ở chung với anh mà.
…
Quay về bên phía Daniel, sau khi Steven cúp máy rồi thì cậu cũng ném cái di động sang một bên, thầm nghĩ trong đầu: “Người gì đâu mà ăn nói chẳng ra đầu đuôi gì cả. Chẳng biết anh ta có ăn nhầm cái gì không nữa?”
Nhìn trần nhà một hồi cũng đâm ra chán, cậu trở người úp mặt xuống gối. Để mặc cho sự chán nản và mệt mỏi len lỏi khắp cả người. Cậu biết mọi người đều cho rằng cậu không hiểu tình cảm của Steven. Nhưng trời ạ, cậu đâu phải là thằng ngốc (tất nhiên, cục cưng của tác giả thì làm sao mà ngốc được ^^). Ngay từ cái lúc anh ta kể về chuyện tình của mình là cậu đã cảm thấy ngờ ngợ. Rồi suốt hai năm lo lắng ân cần đến thế thì chỉ có một kẻ bị thiểu năng mới không nhận ra mà thôi. Cậu hiểu phần nào cảm giác của Steven và đã thầm cám ơn anh ta đã nín nhịn mà không bày tỏ. Nếu không cậu sẽ khó xử vô cùng, bởi vì trước sau gì đối với cậu, cậu cũng chỉ yêu mỗi mình Shiyuren mà thôi. Cho dù cậu đã chấp nhận rút lui, cho dù cậu đã cam chịu ở bên cạnh Shiyuren với tư cách một đứa em, cho dù kể từ ngày cậu quyết lòng chôn chặt mối tình vô vọng ấy xuống đã hai năm, thì cậu vẫn yêu ông anh cậu như ngày nào. Tim cậu vẫn nhói đau khi Shiyuren vui vẻ bên Yushiro. Cậu dường như muốn nghẹt thở khi mà người cậu yêu thương rời xa cậu. Và giờ đây, khi không còn kềm lòng được nữa,thì dòng nước mắt vỗn dĩ chực chờ những lúc cậu yếu lòng đã tuôn ra, ướt đầm cả gối. Tiếng thút thít của cậu lạc lõng giữa căn phòng trống trải mênh mông. Từng cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn theo những cánh hoa anh đào bay lả tả khắp không trung.
_ Lâu rồi không thấy em khóc đấy! – Tiếng nói đột nhiên vang lên, phá tan sự tĩnh lặng đang ngự trị trong tòa dinh thự này.
Daniel bật dậy, quay lại nhìn. Shiyuren đang ngồi cạnh cậu, khẽ mỉm cười.
_ Anh…anh Shiyuren? – Daniel dụi mắt.
_ Ấy, hư mắt bây giờ. Xài cái này nè. – Shiyuren chìa ra hộp khăn giấy.
_ Sao anh lại ở đây?
_ Anh về thăm em cũng không được hay sao? – Shiyuren đứng lên, bước ra ban công – Phòng em là nơi có tầm nhìn tốt nhất trong nhà đấy. Anh đào nở hoa đẹp quá, Daniel nhỉ?
Daniel bước đến sau lưng Shiyuren, ngẩng đầu nhìn những cánh hoa màu hồng đang chờn vờn theo gió.
_ Anh nhớ hồi nhỏ tụi mình thường hay chơi ở cái cây đó không?
_ Tất nhiên là nhớ. Có một lần trèo cây, anh té sưng cả đầu.
_ Vết sẹo đó còn không?
Shiyuren mỉm cười, cúi đầu xuống, vén mớ tóc ở sau gáy sang một bên, để lộ ra một vết sẹo dài khoảng 2; 3 cm.
Khẽ chạm tay vào cổ Shiyuren, nhưng Daniel rụt lại ngay:
_ Chuyện đó đã lâu lắm rồi. Không ngờ anh vẫn còn nhớ.
Quay lại nhìn Daniel, Shiyuren cười nói:
_ Anh chưa hề quên bất cứ một kỉ niệm nào về em cả, Daniel ạ.
Đôi mắt nâu từ lâu đã mang nỗi buồn u uẩn khi khẽ xáo động. Một chút ấm áp bắt đầu len vào lòng cậu.
_ Anh nghe nói em đã cho bà quản gia trở về nhà chính?
_ Vâng, dù sao thì ở đây cũng chỉ có mỗi mình em, cho bà ấy về phục vụ cha sẽ tốt hơn.
Shiyuren gác tay lên lan can, hướng mắt nhìn lên bầu trời lấp lánh muôn ngàn vì tinh tú.
_ Nơi đây vốn đã vắng vẻ, giờ còn vắng hơn.
_ …
_ Daniel, em ăn tối chưa?
_Ơ…chưa…
_ Thế thì tốt! – Shiyuren quay lại – Rửa mặt và thay quần áo đi. Anh đợi em ngoài xe.
Mười lăm phút sau:
_ Hôm nay anh tính đãi em món gì nào? – Daniel cười hỏi khi bước lên xe.
_ Thế em muốn ăn gì?
_ Nghe nói ở phố đêm có món cháo hải sản ngon lắm đấy.
_ Giờ em chuyển sang khẩu vị bình dân rồi à? – Shiyuren bật cười – Được thôi, đi nào. – Cậu nhấn ga, phóng xe đi.
Hai anh em sau khi đánh chén một bữa no nê thì cho xe chạy tà tà dạo mát. Gác tay lên cửa kính, mắt nhìn lơ đãng về phía những ánh đèn cứ lần lượt lướt qua xe, Daniel hỏi:
_ Anh Shiyuren, anh có biết người tên Jasmine Mc Lawrence không?
_ Jasmine Mc Lawrence? Em trai của Steven ư?
_ Vâng, anh biết chứ?
_ Chút chút. Anh có nghe nhiều lời đồn về cậu ta. Dường như cậu ta bằng tuổi em thì phải.
_ Thế à?
_ Uh, và nghe đâu cậu ta đã thay Steven tiếp quản công việc sau khi anh ấy rời khỏi Pháp. Đã có rất nhiều tập đoàn đối địch với S.O.R.A.H bị cậu ta hạ thẳng tay.
_ Giỏi đến thế sao?
_ Một thiên tài trẻ tuổi đấy. Mà này, em hỏi làm chi vậy?
_ Không có gì, tò mò vậy thôi.
Yushiro cho xe vào bãi đỗ, vừa bước xuống thì anh bắt gặp Steven:
_ Này, sao mặt mày bí xị thế?
_ Mất ngủ… – Steven ngáp dài.
_ Nhớ ai sao mà ngủ không được thế? – Yushiro cười, quàng vai Steven hỏi.
Steven thầm hồi tưởng lại cái đêm hãi hùng tối qua, khi phải chia giường với Jasmine. Dù sao thì cái giường đó 5 người nằm còn rộng nên chẳng chật chội gì. Chỉ là cái thằng nhóc đó có thói quen ôm gối mà ngủ. Thế nhưng đến nửa đêm thì nó lại đá cái gối rơi xuống đất và ôm chặt lấy anh mà ngủ. Anh chợt rùng mình khi nhớ lại điều đó.
_ Cậu sao thế?
_ Thôi, không có gì. Ủa, mà Shiyuren đâu? Không đi với cậu à?
_ Hôm qua cậu ta về nhà thăm Daniel rồi.
_ Àh, thảo nào sáng nay Daniel nói tôi không cần đưa đi làm.
Chiếc Lexus SC 430 lao nhanh đđến, thắng lại trước mặt hai người.
_ Không trễ chứ sếp? – Shiyuren ra khỏi xe, nhìn Yushiro cười.
_ Đúng giờ lắm. – Yushiro đưa đồng hồ lêm xem.
_ Hai người liệu mà tâm tình đi. Tôi đi trước đây. – Steven vẫy vẫy tay.
Nhìn theo Steven ra khỏi tầng hầm, Yushiro quay sang Shiyuren:
_ Thế nào rồi?
_ Không đến nỗi như em tưởng. Chỉ là lúc em đến, nó đang khóc.
_ Để cậu ta ở đó một mình cũng không phải là hay.
_ Em nghĩ thế lại tốt hơn. Nếu ngày nào cũng phải chạm mặt nhau, cả nó và em đều khó xử. – Shiyuren cúi đầu, mặt lộ vẻ buồn buồn.
_ Được rồi, không phải lỗi của em đâu. – Anh vỗ vai cậu.
***********
Sau khi kí kết xong hợp đồng, Daniel uể oải quay trở về phòng làm việc:
_ Việc tiếp theo là gì nào? – Cậu hỏi cô thư kí.
_ Chiều nay giám đốc chỉ còn một cuộc hẹn với công ty Sandex thôi ạ.
_ Mấy giờ?
_ Thưa, là 14h.
_ Vậy khi nào họ đến thì cô hãy gọi tôi.
_ Vâng…, à đúng rồi, khi nãy trung tâm sửa chữa ôtô có gọi cho giám đốc.
_ Nối máy cho tôi! – Daniel nói rồi đi vào phòng.
Cởi cái áo vest ngoài ra, cậu ngồi phịch xuống chiếc ghế xoay. Khẽ đung đưa người vài vòng, sau đó cậu ngồi thẳng dậy, vươn tay nhấc cái điện thoại bàn lên.
_ Vâng, tôi nghe đây.
_ Thưa cậu Rowlands, xe của cậu đã sửa xong rồi.Chiều nay cậu có thể đến lấy về.
_ Cám ơn ông nhiều. – Cậu gác máy.
Đưa mắt nhìn lơ đãng ra ngoài, Daniel nhịp nhịp tay xuống mặt bàn, thở dài sườn sượt: “Thế này có lẽ là tốt nhất. Mình mệt mỏi quá rồi.”
Chiều hôm đó:
_ Xin lỗi, tôi có chút chuyện, cậu đợi lâu không? – Steven dừng xe lại, nhìn Daniel cười huề.
_ Không sao, tôi cũng mới ra mà. – Daniel nhún vai.
Khi yên vị trên xe rồi, cậu quay sang anh:
_ Anh đưa tôi đến trung tâm sửa chữa ôtô giùm đi.
_ Huh? Để làm gì?
_ Xe tôi sửa xong rồi, tối đến để lấy về.
_ Àh… – Steven gật gù. Thật ra lúc đó trong bụng anh đang rủa thầm: “Khỉ thật! Hư thì hư quách cho rồi, sửa lại làm chi không biết?”
Mười lăm phút sau:
_ Rồi, cám ơn anh. – Cậu xuống xe.
_ Tôi đợi cậu nhé.
_ Không cần đâu, tôi tự về được. – Cậu đáp thẳng thừng.
Cố giấu vẻ mặt tiu nghỉu như con…cún bị chủ bỏ, Steven lủi thủi lái xe đi.
_ Cậu Rowlands… – Một tay nhân viên chạy từ trong ra – Phiền cậu ngồi đợi một chút để chúng tôi hoàn tất khâu kiểm tra cuối ạ.
_ Ok. – Daniel cười.
Trung tâm sửa chữa này vốn được chia làm hai khu vực. Những chiếc xe sau khi được sửa sang lại rồi sẽ mang về đây cho khâu kiểm tra cuối cùng. Bên ngoài là đại sảnh dùng để tiếp khách và cũng để cho một số khách hàng ngồi chờ nhận xe. Từ đó, qua tấm kính trong suốt, họ có thể nhìn thấy được xe của mình.
Ngồi khuấy đều tách cà phê nóng vừa được mang ra, Daniel thể hiện vẻ sốt ruột của mình bằng cách cứ xem đồng hồ suốt. Bất chợt cậu quay sang người ngồi bên cạnh, một anh chàng trạc tuổi cậu có khuôn
mặt trông rất quen. Nhận ra Daniel đang nhìn mình, chàng trai kia khẽ mỉm cười:
_ BMW Z9 có động cơ gắn ở trước và dẫn động cầu sau. Mang một cá tính rất kiểu cách. Theo tôi đoán xe này được mua ở Châu Âu, do đó nó có động cơ turbo 335c, dung tích 3l, 6 xi-lanh thẳng hàng và công suất 300 mã lực.
Daniel khẽ gật gù, rồi theo hướng nhìn của người đó, cậu đoán đó hẳn là chủ nhân của chiếc xe màu bạc đang được tắm rửa sạch sẽ kia:
_ Lưới tản nhiệt theo kiểu truyền thống với logo 3 cánh gắn ở trên, hiển nhiên đây là phiên bản Luxury của Mercedes Benz C-Class 2008. Loại xe này có thân cứng xoắn cao hơn 13% so với phiên bản cũ nhằm giảm rung và tăng cảm giác lái. 70% thân vỏ được làm từ thép không gỉ với độ bền cực cao. Nội thất sở hữu không gian trống nhiều để tăng cảm giác lái. Hệ thống điều hòa điều chỉnh theo hai vùng độc lập và đa chức năng.
_ Tuyệt vời! – Chàng trai kia vỗ tay – Anh hiểu rõ về xe của tôi còn hơn cả tôi nữa kìa.
_ Anh cũng thế thôi.
_ Cậu Rowlands, việc kiểm tra đã hoàn tất, mời cậu đến nhận.
Daniel đứng lên, gật đầu với tay nhân viên.
_ Rowlands? Daniel Rowlands? – Chàng trai nhìn cậu.
Cậu quay đầu lại, khẽ mỉm cười:
_ Jasmine Mc Lawrence?
Nói rồi cậu bước nhanh theo tay nhân viên. Một lúc sau, chiếc BMW Z9 lướt nhanh qua cửa. Jasmine nhìn theo, cười nửa miệng theo đúng cái kiểu nhà Mc Lawrence, một nụ cười mà ai thấy cũng phải co người vì sợ.
_ Thú vị lắm, Daniel Rowlands!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Jasmine ngạc nhiên rút di động ra:
_ Anh hai!!! – Cậu reo lên.
_ Em đi đâu vậy? – Giọng Steven lạnh lùng như một xô nước dội thẳng xuống đầu Jasmine.
_ Ơ, thì em đi rửa xe.
_ Làm ơn ở yên một chỗ giùm anh, đừng có chạy lung tung lên cho anh nhờ!
_ Oh, anh đang lo lắng cho em sao? Xúc động quá đi.
_ Con khỉ!
_ Chẳng lẽ anh lại sợ em làm gì sao, anh hai?
_ Ý em là gì?
_ Không, chẳng có gì cả. Em về ngay đây, gặp lại anh sau nhé, bb.
Jasmine phóng xe nhanh trên con đường vắng vẻ. Nhìn cảnh vật cứ lướt vùn vụt qua ô kính, bất giác cậu thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Cứ phải tỏ ra vui vẻ thật là mệt, nhất là khi ở trước mặt người đó. Nhưng biết làm sao được, cậu đâu thể tỏ ra yếu lòng, cuộc chơi này do cậu tạo ra, và cậu không thể thua, mặc dù chiến thắng vốn không phải là điều cậu mong muốn.
Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên, một số lạ, cậu gắn tai nghe vào:
_ Alo?
_ Jasmine Mc Lawrence, lâu quá không gặp, còn nhớ tôi không vậy?
Một linh cảm bất an chạy dọc sống lưng cậu. Cái giọng nói này rất quen, tuy nhiên nhất thời cậu lại không nhớ ra. Do đó cậu hỏi lại:
_ Xin lỗi, anh là…?
_ Xem ra cậu quên tôi thật rồi, little kid!
Tay chân Jasmine phút chốc như hóa đá cả, little kid, trên đời này chỉ duy nhất một người dám gọi cậu như thế, và người đó chỉ có thể là…
_ Anh…anh đang ở đâu thế? – Cậu lắp bắp hỏi.
_ Nhìn lại sau lưng mình đi!
Vội vàng quay lại, tim cậu gần như muốn rớt ra ngoài khi thấy môt chiếc Roll-Royce đen cáu cạnh đang bám sát theo xe mình.
_ Chúa ơi, cứu con với! – Jasmine lẩm bẩm.