Chuyện tình của những anh chàng quý-sờ-tộc - Chương 10
Tại lâu đài Laurel thuộc nước Anh xa xôi:
_ Mẹ, mẹ đến thăm con đấy à? – Một cậu trai có khuôn mặt tựa tựa Steven nhưng nhỏ con hơn chút xíu bước ra cổng, vui vẻ chào đón phu nhân của tập đoàn Mc Lawrence.
_ Mẹ bất ngờ khi con dọn đến đây sống đấy, Jasmine ạ. Sao con không ở tòa nhà chính cùng với cha?
_ Mẹ biết lí do mà – Jasmine cười – Sống với cha dễ tổn thọ lắm.
_ Dám nói về cha mình thế hả? Hư quá đi! – Bà bẹo má cậu con trai.
_ Úi, mẹ làm như con là trẻ con không bằng ấy. – Jasmine xoa xoa cái má đang đỏ ửng lên.
_ Con lúc nào mà chẳng trẻ con. 22 tuổi mà cứ như 12 tuổi ấy. Xem con này, con trai gì mà da còn trắng hơn trứng gà bóc, giọng thì mẹ có cảm tưởng như nó chưa vỡ ấy.
_ Thôi mà mẹ, con biết con thuộc loại chậm phát triển rồi, đừng nói nữa, con đau lòng lắm.
_ Thôi đi ông tướng! – Bà mẹ cốc đầu đứa con – Có thằng con trai nào chậm phát triển mà lại tốt nghiệp đại học lúc 21 tuổi không? Chỉ tại con không chịu cư xử cho đàng hoàng thôi!
_ Thua mẹ rồi. Mẹ nói gì cũng đúng hết. Thôi mình vào nhà đi nhé. – Jasmine kéo tay mẹ mình vào trong.
Ngồi trên chiếc ghế nệm được trải bằng lông báo, miệng nhấm nháp tách trà, phu nhân nhà Mc Lawrence nói:
_ Con à, thật ra mẹ đến để nói với con chuyện này.
_ Gì ạ, thưa mẹ? – Jasmine cười hỏi.
_ Con biết đấy, anh con đã bỏ nhà đi 2 năm rồi. Mẹ đã sang Nhật và cố gắng khuyên giải nhiều lần nhưng nó một mực không chịu lấy vợ vì đã yêu một thằng con trai nào đó. Mẹ cũng đã hết cách rồi. Trong khi đó cha con lại rất cần người thừa kế. Do đó, Jasmine à, mẹ nghĩ con nên lấy vợ đi.
XOẢNG!!! Tách trà trên tay Jasmine rơi xuống nền gạch, vỡ nát ra thành nhiều mảnh. Cậu bật người dậy, đôi mắt mở to ra thể hiện một vẻ kinh ngạc đến vô cùng.
Trăng đã lên cao, tòa lâu đài cổ chập chờn trong sương tối. Khu rừng rậm bao quanh khẽ cất tiếng rì rào hòa theo làn gió. Gác tay lên bệ cửa sổ, chống cằm nhìn ra ngoài, Jasmine thở dài từng đợt.
_ Cậu Jasmine, cậu có chuyện gì không vui à? – Cô hầu gái vừa bê một cái khay vào phòng, vừa hỏi.
Jasmine quay lại, mỉm cười nhìn cô gái
_ Sao cô lại nói thế huh Clara?
Clara khẽ nhún vai, những ngón tay thon nhỏ khéo léo pha chế những hương liệu đặt trong các lọ khác nhau vào một cái tách, rồi từ từ cho nước sôi vào.
_ Em đã phục vụ cậu lâu rồi, thưa cậu Jasmine. Cậu chưa bao giờ thể hiện vẻ phiền muộn của mình ra ngoài cả, trừ khi cậu thật sự không vui. Cậu hãy nói em nghe đi, có lẽ em sẽ giúp được cho cậu. – Cô gái trẻ cho vào tách một chút nước lạnh rồi dùng muỗng khuấy đều lên. – Trà của cậu đây ạ.
Jasmine cầm lấy cái tách, nhấm một ngụm rồi cười nói:
_ Tài pha chế của cô ngày càng giỏi đấy, Clara ạ.
_ Được cậu khen thật là vinh hạnh. – Clara cúi mặt xuống, giấu đi đôi má đang ửng hồng lên.
Ngồi phịch xuống ghế, tay khuấy đều cái muỗng, Jasmine ngửa mặt nhìn trần nhà, nói:
_ Clara này, cô có yêu ai chưa?
_ Ơ…dạ…chưa ạ…
_ Thế à? – Jasmine tỏ vẻ thất vọng.
_ Cậu gặp rắc rối chuyện tình cảm ư?
_ Uhm…, tôi yêu một người, nhưng không thể ở cùng người đó được.
_ Tại sao ạ?
_ Vì người đó vốn không thuộc về tôi. Người đó đã có chủ rồi.
_ Cô…cô gái đó đã có chồng rồi ư?
_ Chưa…, nhưng cũng sắp rồi. – Jasmine thở hắt ra, nhắm mắt lại – Tôi đã không dám thổ lộ với cô ta. Và bây giờ tôi lại phải đối mặt với một vấn đề: nếu cô ta lấy chồng, tôi sẽ không phải lấy vợ và ngược lại, tôi lấy vợ, cô ta không cần lấy chồng nữa. Cô bảo tôi phải làm gì đây? Tôi không muốn lấy vợ, hoặc ít ra là một ai khác ngoài cô ấy, nhưng…tôi cũng không đành lòng nhìn cô ấy và người ta bước vào lễ đường.
Gương mặt Clara lộ vẻ bối rối và khó hiểu. Cô không biết phải trả lời làm sao trước câu hỏi rắc rối ấy nên chỉ còn cách cúi đầu không đáp. Jasmine mở mắt ra, nhìn cô gái:
_ Có vẻ như tôi đã khiến cô khó nghĩ.
_ Xin…xin lỗi cậu.
_ Được rồi, không sao đâu. Cô chịu nghe chuyện của tôi là tốt rồi. Thôi, cô ra ngoài đi!
_ Vâng, thưa cậu. – Clara khẽ nhún người rồi bê cái khay lên, bước ra cửa.
_ À này, đừng nói chuyện này với ai nhé.
_ Vâng ạ.
Uống cạn tách trà rồi, Jasmine đứng lên, hướng mắt ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm:
_ Thế nào đi nữa thì cũng phải chọn một thôi, đúng không?
Vài ngày sau đó:
_ Này, hành lí và máy bay của tôi đã chuẩn bị xong chưa? – Jasmine nhìn ông quản gia.
_ Tất cả đều đã sẵn sàng ạ. Cậu có thể xuất phát bất kì lúc nào.
Chợt cánh cửa bật mở và cô hầu gái Clara bước vào:
_ Thưa cậu, có tiểu thư nhà Terresa tìm ạ.
_ Tiểu thư Terresa…?
Trở về với đầu bên kia của thế giới, nơi mà hoa anh đào đang nở rộ để chào đón mùa xuân, trong toà dinh thự của nhà Takamura:
_ Shiyuren, dậy đi nào, sáng bảnh mắt ra rồi đó! – Yushiro lay lay vai cậu.
_ Cho em ngủ tí đi mà…., tối qua mệt gần chết… (làm gì mà mệt vậy nhỉ?) – Cậu càu nhàu.
_ Dậy mau! Đến giờ làm rồi. Tổng giám đốc lẫn trợ lí mà cùng đến trễ thì phiền lắm.
_ Anh thích thì đi trước đi…
_ Dậy đi…, em giỏi mà… – Anh cúi xuống, cắn nhẹ vào tai cậu.
Cậu bật dậy, giật chỏ vào bụng anh một cái rõ đau rồi bò xuống giường:
_ Anh nhớ đấy! Anh thì lúc nào cũng khỏe re, có mỗi mình em chịu thiệt thòi (uke ko mún, mún làm seme sao ?).
Cùng lúc đó, ở dinh thự nhà Yamane, Steven dừng xe lại trước cổng, bấm còi mấy cái. Một hồi sau thì Daniel bước ra. Cậu cúi xuống, nói qua ô cửa kính:
_ Tôi đã nói là anh không cần đến đón tôi mỗi ngày mà.
_ Hôm nọ tôi chẳng bảo rằng trong thời gian xe cậu hư thì tôi sẽ chở đấy sao?
_ Thôi được rồi, tôi chỉ sợ phiền anh thôi. – Daniel lên xe.
_ Tất nhiên là tôi không phiền, cậu khỏi lo. – Steven cười nói, lái xe đi.
Tác giả xin mạn phép chui vào để tóm tắt lại nội dung chính của 2 năm qua. Sau một thời gian đắn đo cân nhắc, Yushiro và Shiyuren đã quyết định nói chuyện của mình với cả 2 nhà. Và thật bất ngờ, họ ( hai người) đã không gặp quá nhiều trở ngại. Cha mẹ của cả hai đều khá dễ dãi trong việc tình cảm, chỉ yêu cầu họ đừng quá công khai kẻo mất mặt gia đình. Và Shiyuren cũng chuyển qua nhà Yushiro ở từ đó, bỏ Daniel lại một mình. Chuyện tình của cặp này thì quá đẹp, tuy nhiên cặp còn lại thì chẳng có tiến triển gì, nếu không muốn nói là dậm chân tại chỗ. Mọi chuyện tạm thời là thế, giờ ta hãy quay trở lại vấn đề.
Đưa Daniel đến Regalis xong, Steven vội quay về Isacro. Vừa bước đến bàn làm việc, lập tức cả tá thư chẳng biết từ đâu đổ ập xuống đầu anh.
_ Wow, bữa nay sếp lại nhận được thêm một núi thư tình nữa kìa. Sướng quá nhỉ? – Kujira trầm trồ.
_ Đừng có ở đó mà nói móc nói láy tôi nữa. Kéo tôi lên giùm coi! – Steven vẫy vẫy tay một cách bất lực dưới cái núi thư đang đè lên người.
_ Vâng, vâng, thưa sếp. – Kujira cười.
15 phút sau
Cánh cửa phòng tổng giám đốc bật mở, Steven dằn mớ thư “tỉnh tò” của anh xuống trước mặt Yushiro:
_ Này, xem hậu quả cậu để lại cho tôi đi!
_ Huh? Cái gì đây? – Yushiro cười.
_ Còn hỏi nữa. – Steven tức giận ra mặt – Từ ngày cậu và Shiyuren chính thức cặp với nhau, mấy cô nhân viên liền chuyển mục tiêu qua tôi. Giờ cậu bảo tôi phải làm gì mới mớ thư này đây?
Cố gắng nín cười, Yushiro quay sang Shiyuren đang đứng bên cạnh:
_ Em có ý gì không?
_ Em không biết. – Cậu tủm tỉm cười – Sao anh không cặp với ai đó đi? Thế thì mấy cô nàng đó sẽ tự động rút lui thôi.
_ Có lí đấy! Này, chuyện cậu với Daniel sao rồi?
_ Tự nghiêu cậu lảng sang chuyện đó để làm gì? – Steven lườm Yushiro.
_ Anh chẳng tâm lí gì cả! – Shiyuren vỗ vai anh – Anh không thấy Steven tò tò đi theo Daniel cả hai năm nay mà có được chút cháo nào đâu. Thằng nhóc đó vốn thế, chuyện người khác thì giỏi, chuyện của mình thì chậm tiêu kinh. Steven, anh mà không nói thì nó cũng chẳng biết đâu.
_ Shiyuren nói đúng đấy! – Anh đồng tình – Họ là anh em nên về khoản tình cảm, họ giống hệt nhau hà.
_ Này, anh nói giống hệt là sao? – Cậu cau mày.
_ Đùa tí thôi mà, chưa chi đã dỗi rồi sao? – Anh vòng tay ôm lấy cậu.
_ Xì-tốp ngay!!! Hai người quậy nát bàn làm việc hồi tuần trước rồi mà vẫn chưa vừa lòng sao?
_ Huh? Sao cậu/ anh biết? – Cả 2 đồng thanh hỏi.
_ Làm rầm rầm thế thì cách mấy tầng lầu vẫn còn nghe được đấy.
_ Thấy chưa, em đã bảo anh rồi mà! – Cậu đẩy anh ra – Giờ thì bị người ta than phiền rồi đó.
_ Thôi, cho tôi xin. Sợ cả hai quá rồi. – Steven nói rồi chay lẹ trước khi ốc ác nổi cả lên.
Vừa trở về phòng làm việc, anh lại nhận được thêm một đống thư nữa. Bước vào vào bàn làm việc với hàng chục con mắt ngưỡng mộ dõi theo, Steven lầm bầm trong miệng.
_ Phải kêu Yushiro ra quy định không được gửi thư tình trong công ty thôi!
Rồi thì một ngày vất vả cũng qua đi. Steven quay trở về khách sạn Royal, cái khách sạn 5 sao trực thuộc tập đoàn S.O.R.A.H, nơi mà anh đã “đóng đô” hơn hai năm nay. Cho xe vào tầng hầm, bất chợt chiếc Mercedes Benz C-Class 2008 màu bạc đâu bên cạnh khiến anh chú ý. Không một cơn gió thổi qua, nhưng bỗng chốc anh lại lạnh cả sống lưng.
Cài thẻ từ vào, anh bước vô phòng. Một sự im ắng cố hữu nhưng ngày hôm nay, nó đặc biệt mang một vẻ đáng sợ. Rón rén bước đi như một tên trộm, chợt một giọng nói vang lên khiến anh giật bắn cả người:
_ Anh làm cái gì mà lén lút thế, anh hai?
Tách, đèn phòng bật mở. Jasmine ngồi chễm chệ trên chiếc ghế bành, tay xoay xoay li rượu với bộ dạng sang cả hết sức.
_ Jas…Jasmine…? – Anh lắp bắp.
_ Này, thái độ của anh khi gặp lại em trai mình sau hai năm là thế đó à? – Cậu đứng dậy.
_ Em… sao em lại ở đây? – Vừa hỏi, anh vừa ngó ngang ngó dọc hòng tìm kiếm cái con người mà anh rất sợ.
_ Cha không có đi cùng đâu, anh khỏi lo.
Thở phào ra một cách nhẹ nhõm, anh hỏi:
_ Thế em đến đây làm gì?
_ Thì…lâu lâu cũng phải xả hơi tí, anh nhỉ? – Jasmine vươn vai, đặt li rượu xuống bàn.
_ Vậy tại sao em lại ở trong phòng anh?
_ Em muốn làm anh bất ngờ mà, anh hai! – Cậu đột nhiên ôm chầm lấy anh.
_ STAY AWAY FROM ME!!! – Anh hét lên, đồng thời tống cho cậu em một đạp ngã lăn ra đất.
_ Anh…anh dã man! – Cậu vừa ôm bụng, vừa rên rỉ.
_ Em thật là hết thuốc chữa. Chẳng lẽ em không thể tỏ ra đứng đắn hơn sao?
_ Em biết khi nào cần tỏ ra đứng đắn, khi nào không anh trai ạ. – Cậu bò dậy – Anh ngày càng khó tính giống cha rồi đấy!
Steven trừng mắt một cái khiến cậu em im bặt. Anh khoanh tay, cau mày hỏi:
_ Nói thật đi, em đến đây làm gì?
_ Được rồi, nói thật thì nói thật. – Jasmine cười – Em đến đây để đưa anh về đấy.
Vừa nghe xong, anh liền sa sầm nét mặt. Túm lấy cổ áo cậu em, anh lôi xềnh xệch ra ngoài.
_ Em đến đây vì bất kì lí do gì anh cũng đều hoan nghênh cả, nhưng trừ lí do này, em trai thân mến. Giờ thì em vui lòng ra khỏi đây giùm anh!
Vừa mở cửa phòng và toan đá đít Jasmine ra ngoài, thì đập vào mắt anh là một cô gái rất xinh có khuôn mặt thanh tú. Đôi mắt to tròn cùng đôi mày lá liễu toát lên một vẻ thánh thiện. Mái tóc nâu dài được cô tết lại thành hai cái bím. Cô mặc một chiếc váy trắng dài qua gối. Trông bề ngoài cô cứ như một nữ sinh cấp 3 vậy. Cô đi qua đi lại trước cửa phòng anh và thoáng ngạc nhiên khi thấy anh bước ra.
Thấy anh mình đột nhiên ngẩn cả người, Jasmine bèn ló đầu ra:
_ Oh, tiểu thư Terresa! – Cậu bật cười.
_ Jasmine, anh đây rồi! – Cô gái nói bằng tiếng Anh, nhưng lại mang khẩu âm của người Pháp.
Steven hết nhìn Jasmine rồi nhìn tới cô gái, tự hỏi chuyện quái quỉ gì đang diễn ra ở đây.
10 phút sau:
_ Tiểu thư Terresa, mời cô. – Jasmine rót trà vào một cái tách rồi đưa cho cô gái.
_ Phiền anh quá. – Cô gái đưa tay nhận lấy, nhỏ nhẹ đáp lại.
Ngồi nhìn thằng em đang cười nói tự nhiên như thể đây là nhà của nó mà Steven tức cành hông. Nhưng vẫn giữ vẻ lịch sự trước mặt cô gái, anh hỏi:
_ Jasmine, cảm phiền cho anh hỏi đây là…?
_ Ôi trời, quên chưa giới thiệu cả hai với nhau. – Jamine vỗ trán – Tiểu thư, đây là anh trai tôi, Steven Mc Lawrence, người thừa kế tương lại của tập đoàn S.O.R.A.H. Anh hai, đây là tiểu thư Amelia Odel Terresa. Con gái cưng của chủ tịch tập đoàn La Terre.
_ Rất vui được biết cô, thưa tiểu thư Terresa.
Steven đứng dậy, cúi người. khẽ nâng tay trái Amelia và hôn lên mu bàn tay cô.
_ Em chưa nói hết mà anh hai. Tiểu thư Terresa đây là vị hôn thê của anh đó.
Một buổi chiều với ánh nắng sắp lụi tàn nhẹ nhàng hắt qua ô cửa. Dòng người đông đúc với những sự hối hả khác nhau tất bật trở về nhà. Những cánh chim đen khẽ lượn lờ trên nền trời màu đỏ ối, rồi lũ lượt bay về nơi còn lưu lại chút ánh sáng mơ hồ. Đêm bình yên buông xuống thành phố không bao giờ ngủ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa sự im lìm của tòa dinh thự. Daniel nằm dài trên giường, gác tay lên trán, mắt không rời cái di động đang không ngừng nhấp nháy bên cạnh. Sau một hồi lần lữa, cuối cùng cậu cũng chịu nhấc máy.
_ Daniel, cậu đấy à? – Giọng Steven đầy vẻ gấp rút.
_ Anh gọi vào di động của tôi, người nghe không phải tôi thì là ai?
_ À…xin lỗi…
_ Có gì không?
_ Daniel, cậu biết em trai tôi chứ?
_ Em trai anh? À, nhớ rồi. Jasmine Mc Lawrence đúng không?
_ Uh, cậu nghe này. Cậu hãy cẩn thận với nó, nó vừa sang Nhật đấy.