Truyen SEX GAY
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Prev
Next

Chuyện Tình Cậu Cháu - Chương 7

  1. Home
  2. Chuyện Tình Cậu Cháu
  3. Chương 7
Prev
Next

Tôi thức trắng nguyên một đêm đó, đầu óc không ngừng nghĩ về chuyện tối vừa hình thấy, vừa thấy trong lòng không yên, cũng lại thương cậu tôi cứ cảm thấy đây như là lỗi của bản thân vì cuộc đi chơi này mà cậu bị như vậy. Nước mắt không biết cứ rơi lã chã từ lúc nào không hay. Cả đêm tôi cố gắng né tránh tên Hải không để hắn đụng vào người nhưng đều vô ích, hắn cứ ôm chặt lấy tôi không rời, cả thân thể áp sát vào người tôi, nhất là cái chết tiệt bên dưới của hắn cứ cương lên như vậy cả đêm mà cọ cọ vào mông tôi. Thật đáng ghê tởm!

Cho đến khi trời sáng tôi bắt đầu diễn vở kịch của mình. Thức dậy trước Hải để sẵn cốc nước ở đầu giường rồi sau đó ra bếp bờ như đang nấu cơm. Tôi biết rằng người say rượu khi tỉnh dậy sẽ rất khát nên kiểu gì cũng phải tìm nước uống. Quả không sai, khi hắn ta dậy việc đầu tiên đó chính là uống nước. Nhưng không hiểu sao mãi mà hắn không buồn ngủ, tôi lo lắng rằng hay là lượng thuốc không đủ, hay là tôi đã lấy nhầm thuốc.

Tôi vẫn phải giả vờ loay hoay dưới bếp, không hiểu sao hắn cứ lượn lờ quanh tôi như thế đang dò xét tôi vậy.

Tôi vờ lo lắng: Anh ơi chắc em phải đi tìm cậu em thôi chứ em sốt ruột quá!

Hải trấn an: Anh đã báo bên kiểm lâm rồi, họ giờ chắc đang đi tìm rồi đó, em yên tâm ở lại đây nghỉ ngơi đi. Giờ đi tìm mình cũng không biết tìm ở đâu!

Tôi vờ lo lắng đứng ngồi không yên, trong đầu tôi lại nghĩ: Tại sao hắn vẫn chưa buồn ngủ nhỉ?

Đang suy nghĩ thì bỗng hắn từ đằng sau ôm lấy tôi khiến tôi giật mình sợ hãi. Tôi gỡ tay đẩy hắn ra.

Tôi: Anh làm cái gì thế?

Hải: Anh thích em ngay từ lần gặp đầu tiên rồi. Anh rất muốn có được em. Hãy cho anh cơ hội đi!

Vừa nói tay hắn vừa sờ soạn khắp người tôi. Tôi cố gắng vùng vẫy, nhưng càng làm vậy hắn càng cuồng nhiệt hôn hít, sờ soạn hơn. Hải đẩy mạnh tôi ra giường rồi nằm đè lên trấn áp tôi.

Hải: Cho anh đi, anh hứa sẽ yêu thương em mà.

Tôi: Bỏ tôi ra, anh làm cái gì vậy?

Càng kháng cự hắn càng thích, hắn càng cười lớn rồi làm mạnh tay hơn. Tôi thật sự không đủ sức để đấu lại hắn nhưng thật may sao hình như thuốc đã dần ngấm, mắt hắn lờ đờ, đầu lắc liên tục để tỉnh táo hơn nhưng dường như vô ích.

Cuối cùng hắn cũng gục xuống trên người tôi, cố gắng đẩy hắn ra rồi định chạy thật nhanh đến chỗ hang ổ của bọn chúng nhưng để cho cẩn thận trước khi đi tôi đã tìm cái dây trói chân tay hắn lại rồi lấy dẻ nhét vào mồm hắn sau đó dính băng dính một vòng quanh mồm cho chắc cốp.

Khi tôi chạy đến cũng vừa là lúc hai tên kiểm lâm bắt đầu đi tuần. Tôi vội trốn vào một bụi cây, trong lúc cuống đã dẫm phải một cành cây gây ra tiếng động. Hai tên kiểm lâm phát hiện ra tiếng động đến từ chỗ tôi đang nấp. Bản thân sợ hãi nín thở không dám nhúc nhích. Hai tên đó càng ngày càng tiến sát đến, tôi không biết phải làm sao nếu giờ mà bị bắt thì coi như xong. Tiếng bước chân ngày càng gần hơn, chỉ còn vài bước nữa thôi có lẽ bọn chúng sẽ nhận ra chỗ này có người.

Định sẽ lấy hòn đá dưới chân ném đi ra sau để đánh lạc hướng mặc dù biết rằng không chắc có hiệu quả thì đột nhiên một cành cây rơi từ trên xuống ngay sát chỗ tôi. Hai tên kia thấy vậy nhìn lên mới phát hiện ra có một con sóc đang ở trên đó.

Tên thứ nhất: Địt … hoá ra là sóc mày ơi! Đi thôi không lại bị chửi bây giờ.

Nói rồi bọn chúng đi tiếp, vừa đi vừa phì phèo điếu thuốc, tôi cẩn trọng tiến lại gần hơn chọn chỗ có thể hình qua của sổ vào trong nhà. Bên trong, một tên đang ngồi ăn, một đứa đang mặc quần áo vác theo súng vào thắt lưng rồi bước ra ngoài. Tôi cẩn trọng lấy điện thoại ra quay và chụp lại hết mọi thứ, biết đâu sau này sẽ dùng đến.

Hắn đi loanh quanh trước khu nhà kho khiến tôi không biết nên làm cách nào để lẻn vào.

Có lẽ phải ngồi chờ cơ hội tới thôi! – Tôi suy nghĩ.

Dường như cậu và tôi tâm linh tương thông nên lúc đó tôi nghe thấy giọng cậu từ trong nhà kho phát ra.

Cậu: Anh Khải ơi …. Em thèm cặc anh quá … cho em … xin anh cho em đi ….

Khải: Địt mẹ thằng đĩ, mày lại thèm cặc rồi à? Đúng là con đĩ nứng lồn mê cu mà.

Tên đó lấy chìa khoá mở cửa rồi nhanh chóng cởi quần để lộ ra con cặc to dài nâu với hàng lông xoăn đen. Hắn bắt cậu há miệng to ra bú. Một tay giữ áo vén lên, giữ chặt đầu cậu liên tiếp ấn những cú deepthroat khiến cậu không ngừng nôn khan. Nước mắt nước mũi chảy giàn dụa nhưng cậu vẫn cố gắng ngoạm lấy hết con cặc hôi hám đó. Khi không thở nổi nữa hắn mới cho cậu thả ra.

Cậu: Anh Khải … em nứng lồn … liếm lồn em đi anh … ư ư ư …. Nhanh lên anh ….

Cậu cúi rạp đầu xuống đất, mông chổng lên cao để lộ cái lỗ ửng đỏ rộng thinh đang thoi thóp đớp lấy không khí. Khải không kiềm chế được vội vàng bị dục vọng lấy át quỳ xuống mà liếm láp như chết đói.

Cậu: A a a …. Ôi anh Khải … liếm lồn em … ơ ơ ơ …. Sướng quá …. Liếm mạnh lên anh …. Ưmmmm …..

Càng rên rỉ càng kích thích Khải liếm húp mạnh hơn. Vừa liếm hắn vừa đánh mạnh vào mông cậu, miệng không ngừng chửi rủa.

Khải: Địt mẹ con đĩ nãy …. Lồn gì mà ngon quá …. Lúc đầu còn chống cự lắm mà … giờ thèm cặc hơn cả con đĩ dâm …. Mẹ mày …. Chắc tao phải giấu mày đi làm của riêng để ngày nào tao cũng địt nát lồn mày ra mới bõ …

Cậu: Liếm nhiều nữa … nhiều nữa đi … á á á …. Sướng lồn em ….. ưmmm …. Anh thích lồn em không ….

Khải: Lồn ngon ghê …. Địt …. Tao không chịu được nữa rồi …. Để tao dùng con cặc địt chết mày ….

Khải cầm con cặc vỗ vỗ vào lỗ cậu mấy cái định cắm mạnh vào nhưng chưa kịp hắn ta đã choáng váng ngã gục xuống.

Tôi thừa cơ đó chạy vào trong lục trong quần hắn rồi lấy chìa khoá ra mở khoá cho cậu. Tôi rìu cậu đứng lên nhưng vì cậu sức vẫn còn yếu nên ngã khuỵ mấy lần. Đáng định đi thì cậu nắm tay tôi lại.

Cậu: Việt … hãy giúp cả bọn họ nữa!

Tôi mới đầu nghe có vẻ không hiểu gì nhưng khi nhìn theo hướng ánh mắt cậu tôi mới chợt nhận ra xung quanh bốn góc trường đều có người đang bị trói. Không phải ai cũng bị trói cả chân tay nhưng đều trông tiều tuỵ thiếu sức sống, trên người ai đó cũng đều chằng chịt vết xước, bẩn thỉu, lem luốc, không những thế còn bốc lên mùi hôi khó chịu giống như chưa bao giờ được tắm.

Tôi: Giờ ta phải cứu lấy bản thân mình trước đã, phải nhanh lên trước khi tên còn lại phát hiện ra.

Cậu ánh mắt kiên định nhìn tôi: Hãy giúp họ đi, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu.

Tôi lưỡng lự một lúc, vì ánh mắt kiên định có chút cần xin của cậu mà tôi đã mủi lòng. Rìu cậu dựa vào tường rồi nhanh chạy đến bọn họ mở khoá. Tất cả có bốn người bị xích vào bốn góc nhà, có những người dường như đã bị nhốt ở đây khá lâu rồi nên trông họ gầy gò, xanh xao, đầu tóc thì rối bời, râu ria xồm xoàm. Mở còm ra tôi mới thấy được có người còn bị lở chỗ bị còng nhiễm trùng nếu cứ tiếp tục như vậy có lẽ phải cắt bỏ chân tay đó đi. Trong lòng tôi cũng cảm thấy xót xa thay.

Tôi: Mọi người hãy nhanh chạy đi, ra ngoài đừng đi đường mòn mà hãy tìm một con suốt men theo đó mà đi.

Nói rồi tôi cố gắng dìu họ dậy rồi chạy lại chỗ cậu. Mở chìa khoá cổng để cho mọi người chạy đi – nói là chạy thôi chứ mặc dù tôi dìu cậu đi còn nhanh hơn bọn họ. Cũng không thể trách được gì bọn họ đã không biết từ bao lâu rồi không được ăn uống đầy đủ, tử tế, lại còn phải sống trong chỗ ẩm thấp, bẩn thỉu, chật hẹp như vậy. Nghĩ đến thôi mà cũng thấy sót xa!

Đi được mấy mét bỗng từ đằng sau có một giọng nói quát rất to.

MẤY THẰNG KIA ĐỨNG LẠI !

Tôi quay đầu lại thấy tên còn lại từ trong nhà đi ra kiểm tra thấy nhà kho đã bị mở, những người nó giam giờ đang chạy hết ra ngoài. Hắn nổi đoá lên vác súng ra đuổi theo. Tôi hốt hoảng để cậu túm chặt vào người mình.

Tôi: Bám chặt vào cháu đi. Chúng ta phải chạy nhanh lên thôi!

Nói rồi cả hai cố gắng hết sức chạy nhanh nhất có thể cho dù cậu vẫn còn đang yếu nhưng không còn cách nào khác nữa, nếu không nhanh chỉ có chết.

Chạy một đoạn đã thở hồng hộc rồi, tôi thấy tình thế này không ổn nên đã ra ý kiến.

Tôi: Chúng ta đi vào hẳn trong rừng đi.

Có lẽ chỉ còn cách lẩn trốn trong này mới có cơ hội sống chứ cứ đi giữa thanh thiên bạch nhật không sớm thì muộn cũng sẽ bị bắt.

“Đoàng đoàng” những tiếng nổ lớn phát ra ở đằng sau chúng tôi, có lẽ đó là tiếng súng, bọn chúng đã bắn được ai rồi sao. Vì quá mải suy nghĩ mà tôi dẫm phải hòn đá khiến cả hai ngã nhào về phía trước. Tôi gắng đứng dậy dìu cậu tiếp tục chạy nhưng không được. Chân tôi đã bị sái, cứ đứng lên là đau nhức khiến tôi ngã gục. Thấy tình hình không ổn tôi nhìn xung quanh xem xét thấy có một con dốc, bên dưới có rất nhiều bụi cây che nên tôi cùng cậu tiến về phía đó từ từ tuột xuống rồi trốn vào một chỗ mà tôi cho là kín đáo nhất.

Thật may là chỉ sau đó một chút là tên kia đã đuổi đến nơi, chỉ chậm chút nữa thôi là hắn đã bắt được chúng tôi rồi. Hắn nhìn ngó rồi đi xung quanh để tìm kiếm. Cả hai dường như nín thở khi hắn ngày một tiến lại gần chỗ chúng tôi hơn. Tôi chỉ sợ nếu chẳng may lúc này mà ho một tiếng hay chỉ là dẫm phải cành cây nào đó thì coi như đi tong. Nhưng rất may hắn không nhìn thấy và đã đi hướng khác, đến lúc đó hai chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Tôi nhìn quanh xác định vị trí chỗ đứng rồi quay sang dìu cậu.

Tôi: Cháu nhớ chỗ này cách chỗ cắm trại một đoạn, cậu cố đi đến đó rồi nghỉ ngơi.

Cậu không nói gì mà chỉ gật nhẹ đầu. Cả hai cứ thế đi cũng phải mất tầm 20 phút mới đến được chỗ chúng tôi lúc trước cắm trại. Trước tiên, tôi dừng ở cách đó một đoạn nhìn xem liệu bọn chúng có ai đang rình không, khi biết chính xác không có ai tôi mới đưa cậu ra chỗ suối tắm cho sạch người. Tôi nhẹ nhàng lau đi những vết bẩn trên cơ thể cậu lâu ngày đã bám chặt trên da. Những vết xước, những vết bầm tím dần hiện rõ hơn khi cơ thể cậu được rửa sạch, nó chứng mình cho sự việc cậu đã bị bọn chúng đày đoạ thế nào, bị bọn chúng hành hạ ra sao. Tôi rửa đến đâu cơ thể cậu hơi rùng mình đến đó. Tôi biết là sẽ rất xót và đau nhưng tôi chọn cách im lặng không hỏi han gì.

Có thể bình thường đối với mọi người đó là sự vô tâm nhưng đối với tôi đó là lịch sự. Tôi biết nếu bây giờ hỏi cũng chỉ làm cậu cảm thấy tủi hổ hơn mà thôi! Ai mà muốn người mình thương biết được cảnh mình đã bị hãm hiếp như thế nào chứ. Đường đường là một top men mà lại bị bắt dạng háng ra địt. Nó quả là một sự xấu hổ không thể nói nên lời.

Tôi đỡ cậu ngồi lên bờ rồi lấy khăn lau người, sau đó mặc quần áo cho cậu, lục trong đống đồ còn có chút thức ăn. May thế nào tôi lại để lại thức ăn, quần áo và kha khá đồ ở đây nên giờ có dịp dùng đến. Cậu ăn ngấu nghiến như đứa trẻ bị bạo hành bỏ đói lâu ngày. Đây là lần đầu tiền tôi thấy cậu vừa ăn vừa run rẩy như vậy. Nhìn mà thấy xót xa!

Tôi: Ăn từ từ thôi. Còn nữa đấy để cháu lấy cho.

Cậu không nói gì mà chỉ cắm mặt vào ăn. Tôi nhìn cậu một hồi rồi vuốt nhẹ lên mái tóc còn ẩm vừa gội. Cậu hơi giật mình nét đầu ra. Tôi bất giác khựng lại, đôi mắt dần đỏ hoe đi vì thương cậu.

Trong lúc cậu đang ăn tôi đã di chuyển chiếc lều vào gần chỗ bụi cây để tránh ai đi qua khu này sẽ nhìn thấy. Tôi còn thận trọng hơn đi lấy mấy cành cây có tán lá rộng, xum xuê để hết lên ngoài lều coi như lớp nguỵ trang. Xong xuôi tôi đưa cậu vào lều nằm nghỉ ngơi một chút. Tôi biết bây giờ nếu tìm chỗ chạy ra đường quốc lộ cũng sẽ khó thoát, vả lại cậu cũng đang mệt không còn sức để chạy nữa.

Mới nằm chút cậu đã ngủ như một đứa trẻ, chân tay nằm co ro lại thấy vậy tôi lấy thêm chăn đắp cho cậu rồi dùng thân thể ôm lấy cậu để cho cậu thêm phần an tâm.

Không biết được bao lâu tôi cũng ngủ quên mất, chợt tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng lạch cạch bên ngoài. Tôi vơ lấy con dao gọt hoa quả trong túi rồi nhẹ nhàng kéo phéc mơ tuya lều xuống nhìn ra ngoài. Cách đó không xa, đối diện bên kia bờ suốt là hai người đàn ông đang đi xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì. Nhìn kĩ hơn đó chính là hai tên kiểm lâm. Hai người đó đứng cãi nhau rất to khiến tôi bên này cũng nghe được vài phần trong cuộc nói chuyện.

Người thứ nhất: Con mẹ nó chắc bọn nó chỉ gần đây thôi không đi xa được đâu.

Người thứ hai: Không ngờ thằng ranh đó lại láu cá đến thế. Mà mày để kiểu gì mà nói thoát được thế Khải.

Nhưng bị nói trúng tim đen, Khải quát lớn.

Khải: Mày câm mồm đi, tập trung vào mà tìm kiếm. Của một đống tiền đấy!

……

Chắc không thể ở đây lâu được. – Tôi nghĩ thầm.

Tôi khẽ lay cậu dậy rồi ra hiệu im lặng. Đợi cho bọn chúng đi khỏi hai người mới yên tâm đi ra để chạy trốn. Tôi biết rằng nếu đi theo đường mòn sẽ ra được bên ngoài nhưng hiện giờ nếu đi như vậy kiểu gì chờ đợi ở trung tâm sẽ là bọn chúng nhưng nếu không đi thì trong rừng bản thân cũng không biết đường kiểu gì cũng lạc. Vậy nên tôi và cậu đi song song theo đường mòn nhưng cách đó một đoạn, nếu chẳng may có ai sẽ phát hiện được ngay.

Trời cũng dần tối, cả hai cũng nhìn thấy lối ra trước mặt nhưng lại bỗng nghe thấy tiếng người, cả hai lại phải trốn vào một góc để nghe ngóng tình hình. Trước mặt là Hải đang nói chuyện điện thoại.

Hải: Bắt được hai đứa rồi à? Thế giờ chỉ còn ba đứa, yên tâm chúng nó không biết đường ra khỏi đây đâu. Với lại dù có biết tao cũng chặn ở chỗ ra duy nhất này rồi. Có mà chạy bằng trời!

Đang nghe ngóng có một giọng nói ồm ồm từ đằng sau.

Khải: Chúng mày trốn kỹ quá đấy!

Quay ra, ngay trước mặt tôi là khẩu súng đen ngòm chĩa thẳng trước mặt. Chúng tôi không thể làm gì khác ngoài việc dơ tay chịu trận.

Tôi: Anh Khải! Anh có thể nào tha cho cậu tôi không, tôi sẽ đi thay.

Cậu phản bác ngay: Cháu bị điên à! Anh Khải, cháu tôi nó còn bé hãy thả nó đi để tôi đi theo các anh là được rồi.

Khải cười khểnh: Hai người yêu thương nhau quá nhờ, cứ như là vợ chồng ý. Nếu là vậy thì cho cả hai đều bán đi mới được gấp đôi giá chứ. Ha ha ha ….

Cảm thấy khó mà thương lượng được, tôi ra hiệu cho cậu đằng sau. Cậu giả vờ đau bụng ngã khuỵ xuống, ôm bụng quằn quại.

Khải: Bớt giả vờ đi, trò này tao gặp nhiều rồi vô ích thôi.

Tôi vẫn ra hiệu cậu tiếp tục, vừa chạy ra hỏi han.

Tôi: Cậu ơi, cậu sao thế? Anh Khải ơi, xin anh gọi bác sĩ giúp em với, cậu em có tiền sử bị đau dạ dày, giờ lại bị phát tác lại rồi. Xin anh nếu không có thuốc sẽ càng nặng hơn.

Khi nói tôi còn khóc lóc như thật khiến Khải cũng hơi có chút lung lay. Khi hắn tiến đến gần xem xét tình hình, thừa cơ lúc hắn đang lơ là tôi lấy hòn đá từ đằng sau đập vào gáy hắn. Đời nào giống trong phim, tuy hắn đau ngã xuống tay ôm gáy nhưng không ngất đi mà mồm liên tục chửi bới.

Khải: Địt con mẹ thằng chó !!!

Tôi vội cầm tiếp hòn đá đập vào tay hắn khiến hắn đánh rơi khẩu súng những hắn còn kịp nã một phát đạn “đoàng” chói tai.

Tôi định nhặt khẩu súng nhưng chưa kịp cầm lên đã nghe thấy tiếng Hải từ xa chạy đến. Tôi vội nấp đi, còn cậu cố đá văng khẩu súng đi xa hơn rồi lên gối khiến Khải ngã hẳn ra đất. Khi hắn đến vội từ đằng sau dùng hết sức đập mạnh. Lần này rút kinh nghiệm tôi nhằm nhay đầu mà đập, chỉ thấy hắn ngã lăn xuống đất nằm im. Tôi thấy đầu hắn chảy máu, hốt hoảng đánh rơi hòn đá trên tay.

Tôi: Tôi đã giết người rồi … chết người … máu …

Tay tôi run run, ánh mắt thản thốt, tim tôi đập liên hồi, mồ hôi trên trán không ngừng rơi. Thấy vậy, cậu chạy lại chỗ tôi nắm lấy đôi bàn tay đang run rẩy trấn an.

Cậu: Việt … nhìn cậu này … cháu đang làm đúng … cháu không sai … người bị hại là chúng ta, không phải bọn chúng. Giờ chúng ta phải đi thôi còn kịp.

Nói rồi cậu nắm tay tôi chạy thật nhanh đi theo đường mòn. Chạy chưa được bao xa đằng sau đã có tiếng hai tên còn lại đuổi theo sau. Tôi còn nghe thấy tiếng súng nổ nữa.

Chúng tôi cứ chạy, chạy thục mạng, bản thân đã quá mệt rồi, tôi không thể chạy thêm được nữa. Tôi ngã khuỵ xuống. Cậu thấy vậy liền chạy lại đỡ lấy tôi.

Tôi: Cậu … cháu mệt quá rồi, không chạy nổi nữa …

Cậu giục giã: Không được chỉ còn một chút nữa là đến đường cái rồi, ở đó có nhiều người, chúng ta sẽ được cứu.

Tôi thở hổn hển: Không … không được … cháu thấy khó thở quá … không còn chút sức lực nào nữa.

Cậu cảm thấy có gì đó ẩm ẩm ở tay, khi đưa lên xem …

Máu !!!

Tôi nhìn xuống, bụng tôi thẫm đỏ cả một vùng. Cơ thể tôi đau không cả xiết, mắt tôi lờ đờ, chân tay không còn sức lực, hơi thở thoi thóp, động đậy một chút thôi cũng đau chết đi sống lại. Tôi gắng gượng nói với cậu nốt mấy câu.

Mau chạy đi !!!

Thế rồi tôi lịm dần đi, bầu trời bỗng tối sầm lại. Tất cả mọi ký ức hiện về trong đầu hệt như một giấc mộng dài vậy. Cuộc sống quả thực quá đỗi tàn nhẫn, tôi chẳng khác nào một “đứa con” gây tội bị dày xuống trần gian – trải qua kiếp người gian truân, sống một cuộc đời không trọn vẹn, yêu một tình yêu bị người đời khinh rẻ, có một gia đình không hạnh phúc. Ánh sáng duy nhất le lói trong cuộc đời đen tối đó chính là cậu. Người duy nhất coi tôi là người thân, là người yêu, là tri kỷ, là tất cả.

Cảm ơn anh … vì đã xuất hiện trong cuộc đời bất hạnh của em!

Vậy là đã kết thúc ?!!!

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
Chương 19 28 Tháng 10, 2024
Chương 18 28 Tháng 10, 2024
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
Dãy Trọ Dâm Dục
Chương 73 30 Tháng 6, 2025
Chương 70 30 Tháng 6, 2025
Hai Cha Con Chung Trọ_truyengay.net
Hai Cha Con Chung Trọ
CHƯƠNG 16 15 Tháng 6, 2025
CHƯƠNG 15 15 Tháng 6, 2025
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 47 1 Tháng 6, 2025
Chương 46 19 Tháng 5, 2025
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng_truyengay.net
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng
Chương 19 21 Tháng 5, 2025
Chương 18 21 Tháng 5, 2025
Đức Mãnh Hổ_truyengay.net
Đức Mãnh Hổ
Chương 111 15 Tháng 7, 2025
Chương 110 15 Tháng 7, 2025
Thằng Bạn Chung KÝ TÚC XÁ – Gay 18+
Thằng Bạn Chung KÝ TÚC XÁ – Gay 18+
Chương 14 3 Tháng 8, 2024
Chương 13 3 Tháng 8, 2024
Boy Việt Sung Mãn_truyengay.net
Boy Việt Sung Mãn
Chương 84 19 Tháng 6, 2025
Chương 83 19 Tháng 6, 2025

Comments for chapter "Chương 7"

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

© 2025 Madara Inc. All rights reserved