Chuyện nực cười - Chương 4
Đến ngày hôm nay là ngày thứ ba tôi bị các nàng trong trường truy đuổi. Thật sự tôi phát sợ với đám con gái trong trường, các nàng ấy nghĩ gì mà bám tôi giai như đỉa đói vậy. Không có ngày nào tôi yên lành được với cái hội Đa Đa FC ấy. Rút kinh nghiệm hồi hôm qua, cộng thêm hai tiết cuối cũng chẳng có gì hay ho lắm nên tôi bùng ngay từ giờ ra chơi. Men theo cái đường quen thuộc dẫn đến nhà xe cũ, tôi tìm cách chuồn ra khỏi trường.
“ Tối mai phải …. không thể tha cho tụi nó được “
Tôi dừng bước lại khi nghe thấy tiếng người nói ở chỗ nhà xe. Khá ngạc nhiên vì có đứa lại đến được nơi này. Ngoài con đường đi bằng cửa sổ lớp tôi ra, muốn đến chỗ này thì mọi người đều phải đi qua căn hộ nhỏ của bác lao công trường. Mà để qua mặt bác ấy thì còn khó hơn lên trời, thế nên tôi tự hỏi làm sao tụi này lại ở đây đựơc.
Ngó xuống dưới, tôi nhận ra ngay một vài gương mặt quen thuộc. Mấy thằng trong lớp của Bách Đa. Chính xác hơn là mấy thằng đã đối nhãn đến tóe lửa với nó.
“ Lần này không để cho thằng Bách Đa thoát được… Tao tởm lợm cái vẻ hào nhoáng của nó ở trên trường quá rồi…”
Tôi cau mày lại, có vẻ như tôi đang nghe trộm được một chuyện bất chính.
“ Băng của nó hôm trước đánh bọn … Lần này xử luôn một thể đi… “
Ra vậy, đó là lý do tại sao mà thằng vĩ cuồng và đám này ghét nhau như vậy, băng nhóm đối địch mà, bảo sao. Tôi thờ dài một cái, quả nhiên con người thực của Bách Đa không phải là người mà mọi người biết, cũng không phải là con người ngồi vừa ăn, vừa tám chuyện với tôi lúc trước.
Bây giờ, thay vì bảo ghét nó, tôi lại cảm thấy buồn nhiều hơn. Ngồi đợi cho đến khi đám bọn kia rã ra và rời đi, tôi mới nhảy xuống trèo ra khỏi trường. Không hiểu sao, tôi lại cố ý ghi nhớ tất cả những gì về cái kế hoạch tấn công bất ngờ mà tụi nó nói với nhau.
Tôi vươn vai và ngáp một cái rõ to. Gió biển bây giờ đang quất ào ào vào mặt mà sao tôi vẫn cứ buồn ngủ. Mấy ngày nay tôi không về nhà, ăn đường ở chợ không khác gì thằng vô gia cư. Đến tối lại trọ trong cái nhà nghỉ lụp xụp rẻ tiền toàn muỗi không khiến chẳng lúc nào tôi yên giấc được. Thật là thê thảm quá.
“ Mày tính về nhà chưa vậy?”
Giọng Ác Nhơn vang lên khiến tôi giật mình. Nhìn nhỏ ngạc nhiên, tôi hỏi.
“ Sao mày ở đây?”
“ Bí mật” Nhỏ mỉm cười đầy ẩn ý đồng thời ngồi xuống cạnh tôi “ Mày đi về đi. Mẹ mày đang chửi quá trời kìa”
“ Ba tao lại đi rồi huh?” Tôi gãi gãi đầu “ Mỗi lần ổng về thì hắt hủi tao như gì, rồi lúc ổng đi lại bắt đầu la lối rằng tao bỏ rơi bả, rằng tao là con trai hư đốn. Thật là quái dị hết sức”
“ Vì mẹ mày là người sợ cô đơn” Nhỏ mỉm cười đáp lại.
“ Hờ, ai mà chẳng sợ”
“ …Bách Đa cũng sợ”
Tôi đưa mắt nhìn nhỏ, mày cau lại. Không nói không rằng, tôi đứng dậy bỏ đi.
“ Ê! Mày đừng có bỏ đi như vậy chứ?”
Tôi thở dài, quay lại nhìn nhỏ hỏi
“ Mày… sao lúc nào cũng nhắc đến thằng đó trước mặt tao vậy?”
Nhỏ cũng thở dài, đáp lại tôi bằng một câu hỏi.
“ Thế mày đã nghe được những gì bọn thằng Lân nói hồi ra chơi chưa?”
“ Hóa ra mày cũng ở đó” Tôi nhướng mày hơn ngạc nhiên “ Nghe. Rồi sao?”
“ Mày không băn khoăn gì sao?” Nhỏ nghiêng đầu hỏi đầy ngụ ý. Tôi không rõ mục đích của con này, nhưng có thể hiểu về mặt nghĩa đen.
“ Ý mày bảo chuyện thằng Bách Đa có liên quan đến băng đảng của bọn thanh niên trong thành phố huh? Hay là chuyện nó là thủ lĩnh của bọn thằng Đầu Gấu?”
“ Ế?! Mày biết sao?”
“ Lờ mờ” Tôi nhún vai “ Nhưng chuyện đó đâu liên quan gì đến tao đâu?”
“ Có chứ. Rất nhiều” Nhỏ nói thêm “Vì mày là đứa Bách Đa coi trọng nhất”
“ Nghe mày nói như mày biết rõ thằng vĩ cuồng đó lắm?!”
Tôi nói với vẻ móc mỉa, nhưng phản ứng của nhỏ tôi không ngờ tới được. Nhỏ gật đầu bình thản.
“ Phải. Nó là thủ lĩnh của tao mà”
“ Cái gì?!” Tôi trố mắt ra nhìn nhỏ “ Nó là thủ lĩnh của mày?! Nói vậy, mày … tham gia mấy cái băng nhóm đó hả?! Mày điên sao?”
“ Có gì đâu.Tao là nhị đẳng karate lận mà.”
“ Nhị đẳng hay tam đẳng không phải vấn đề ở đây! Mày là con gái mà! Đó là vấn đề đó!”
Nhỏ nghe vậy, bật cười.
“ Mày có biết tại sao tao thích Bách Đa không?” Nhỏ không đợi tôi trả lời liền nói luôn “ Là do tao vô tình thấy nó đánh nhau với một đám trường Z trên đường đi học về. Trời ơi, tao nhìn một lần mà không thể nào quên được. Vẻ mặt lạnh tanh ấy, nụ cười nhảy ấy, đôi mắt phát ra hàn quang đứng giữa mấy vũng máu cùng với một đám đang quằn quại dưới chân bạn ấy… Tất cả tạo cho bạn một vẻ đẹp hoàn hảo!!!”
Miệng tôi giật giật, miễn cưỡng thì cũng có thể coi đó là một nụ cười.
“ Mày đừng nói vì vậy nên mày tham gia vào băng của nó nhé?”
“ Đúng là vậy đấy!” Nhỏ mỉm cười đáp lại “ Vì thế nên sau khi tao knock out ba thằng của băng, tao đã được Bách Đa cho gia nhập. Có điều, nó không để tao làm bất cứ chuyện gì nguy hiểm hay phiền phức cả. Chỉ khi nào ăn chơi mới gọi tao đến thôi”
Tôi ngồi trở lại băng ghế đá, cảm thấy đầu óc quay cuồng. Xoa xoa huyệt thái dương hai bên trán, tôi nhìn nó cười gượng.
“ Vậy chuyện mày bảo tao viết thư cho thằng vĩ cuồng ấy để chi vậy? Cả chuyện giận tao nữa?”
“ Thì tỏ tình chứ làm gì? Mày tự nhiên phá chuyện đại sự của tao đương nhiên tao giận?” Nhỏ trả lời lại tỉnh bơ, nhưng chợt hiểu ra câu hỏi của tôi còn có ý khác, nhỏ nói luôn “ Tao quên nói, lúc tao bảo tao gia nhập, tao đâu có nói tao thích Bách Đa nên tham gia đâu. Chỉ là do có hứng thú thôi! Bách Đa nó cũng không biết tao là bạn mày cho đến khi nó kể với tao về vụ mày là dân chuyên văn mà viết thư tình tệ thế nào”
Tôi cười nhăn nhó trong khi con nhỏ trước mặt thì đang tỏ vẻ rất hứng thú về cái việc viết thư tình tệ hại của tôi. Nhưng không biết phải nói gì để nhỏ ngậm cái giọng cười dã man của mình lại, tôi đành mặc kệ, để nhỏ cười cho đã rồi thôi.
“ Nhưng tao nói thật đấy, mày đối với thằng Bách Đa rất quan trọng. Tao mất ba tháng rưỡi mới có thể gần gũi với Bách Đa, và đến cả mấy tuần sau nó mới cười trước mặt tao một lần. Vậy mà lúc tao thấy nó bên mày, nó cười như thể sinh ra nụ cười luôn gắn trên môi nó vậy. Ngay cả nói chuyện với mày nó cũng rất thoải mái.”
Tôi ngớ người.
“ Mày nói có quá không vậy? Thằng đó lúc nào chả cười và ngoài mấy chuyện điên khùng ra nó có nói cái chuyện gì bình thường được đâu mà không thoải mái?”
“ Là nó đối xử với mình mày vậy thôi! Chứ đối với đứa khác, tuy nó không lạnh lùng lắm nhưng rất bạc bẽo, cái mặt lúc nào cũng tỉnh bơ, rất ít biểu lộ cảm xúc. Thêm nữa, nó thường xuyên tuyên bố rằng ngoài bản thân ra nó chẳng yêu ai hết, cũng không thích thân với ai cả. Vậy mà đùng một cái, mày xuất hiện cùng với nó giữa trường. Thành ra cái tin đồn là mày với nó mới bị nghi ngờ, sau đó lại có đứa nào đó lan tin ra là mày bị Bách Đa đá. Các em xinh tươi trong trường mới lồng lộn lên khi nghĩ mình đi thua một thằng con trai. Nên dù tin đồn là mày bị đá, nhưng bọn nó vẫn đâm đầu tìm mày để xử cho bõ tức. Chớ đương không Mr Perfect trường mình lại bị ghép cặp với một thằng như mày?”
Tôi nghe nhỏ nói xong mà cười không nổi luôn. Có điều, cái cảm giác khó chịu trong lòng khi nghĩ đến Bách Đa đã vơi đi chút ít.
“…Vậy vì sao nó lại không chơi với tao nữa?”
“ Tao không biết” Vẻ mặt của nhỏ xịu xuống “ Vì vậy nên tao mới muốn mày đi đến gặp riêng nó. Dạo này tính của thằng này cộc hẳn, dễ cáu hẳn mà nó lại không nói cho ai biết cả.”
“ Nhưng chắc gì đã liên quan đến tao?”
“ Vì nó bắt đầu bẳn tính từ hôm thứ tư tuần trước, khi đi ăn với mày về là cái thứ nhất. Cái thứ hai là bất cứ chữ gì mở miệng liên quan đến từ ‘ Khang’ hoặc ‘văn’ là nó quạu. Đủ kết luận rồi mà?” Nhỏ cười cười giải thích “ Vậy đến gặp nó ha?”
Đôi mắt màu nâu trong của nhỏ nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời. Điều đó không giống nhỏ lúc bình thường tý nào, trước giờ nó chỉ toàn dùng bạo lực với đe dọa để ‘nhờ vả’ tôi không thôi. Chỉ như thế thôi cũng đủ biết nhỏ thích Bách Đa đến cỡ nào.
Hơn nữa, nếu đúng như nhỏ nói thì không chừng chính tôi là đứa đã vô tình làm gì đó khiến cho Bách Đa bực mình nhỉ?
“ Cũng được…” Tôi ngừng một chút rồi nói tiếp “ Nhưng tao còn một thắc mắc, tại sao Bách Đa lại trở thành như vầy? Nó làm tao thấy quen quen, giống như trong manga ấy? Một thằng thiệt giàu, thiệt đẹp trai, học thiệt giỏi nhưng đằng sau lại là một mặt trái hoàn toàn. Và nguyên nhân dẫn đến cái mặt trái xấu xa của thằng ấy là do bị vết thương tâm hồn mà đa phần là do gia đình giàu có mà lạnh nhạt tạo ra…”
Nhỏ trợn mắt nhìn tôi một chốc rồi vỗ tay bôm bốp.
“ Bingo! Mày đoán đúng rồi đó! Giỏi ghê!!!” Nhỏ hí hửng nói “ Đỡ ghê, mày hiểu vậy thì tao khỏi phải giải thích rồi “
“ Có thật sao???”
Tôi cũng trợn mắt nhìn lại nó. Không thể tin được những chuyện như thế trong đời thực cũng có.
“ Muốn hiểu thêm chi tiết, mày cứ gặp Bách Đa mà hỏi. Giờ tao đi đây, mày về nhà đi. Rồi có gì tý tối tao phone cho há!?”
“ Ok! Bye”
“ Bye”
Tôi đứng nhìn bóng của nhỏ bạn mình khuất khỏi mắt. Trong lòng vẫn không khỏi băn khoăn có thực sự là tôi ‘đặc biệt’ với Bách Đa như nhỏ nói không? Hay thực sự rằng nó ghét tôi trong khi tất cả mọi người lại hiểu lầm?
Mà, tại sao tôi laị phải quan tâm đến thằng vĩ cuồng ấy như vậy cơ chứ???
“ Tao phải vào thật à?”
Tôi nhìn cái công trường bỏ hoang trước mặt, chần chừ nhìn nhỏ bạn. Thấp thoáng không xa lắm, bên cạnh đống tường đổ nát có một đám người tụ tập ở đó với ánh sáng đèn pha của những chiếc xe máy dựng sẵn.
“ Chứ chẳng lẽ không? Mày hỏi hay quá vậy?” Nhỏ nhìn tôi nhăn nhó nói, đồng thời kéo tay tôi lôi đi “ Đi với tao! Nào”
Tôi cũng để mặc cho nó kéo đi. Dù sao thì nó không kéo tôi cũng sẽ đi, đằng nào cũng đã đến đây rồi.
“ Bách Đa! Coi bạn mang ai đến này!”
Nhỏ lên tiếng nói, lập tức thu hút sự chú ý của đám người đang hăng say nói chuyện gì đó. Ở giữa đám người đó thì chẳng ai xa lạ gì, Bách Đa. Nó đưa mắt nhìn nhỏ rồi nhìn tôi, ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên.
“ Sao mày lại đến đây?” Nó hất hàm nhìn tôi hỏi bằng ánh mắt lạnh lùng. “ Không phải lại do người ta nhờ vả đấy chứ?”
Tôi cau mày. Nếu tôi không nhầm thì giọng điệu của nó mang tính mỉa mai thì phải.
“ Không phải!” Tôi nhún vai trả lời “ Đến để coi sự thật về Mr. Prefect của trường thôi”
Dường như câu nói của tôi đã đánh động đến mấy thằng đang lặng thinh ngồi kia. Cả bọn đứng dậy nhìn tôi hằm hằm, ngay cả nhỏ cũng đưa mắt nhìn tôi kinh ngạc. Có lẽ nhỏ không ngờ tôi sẽ nói khích thế.
“ Vậy là mày đến gây sự hả?” Bách Đa nheo mắt nhìn tôi nói.
“ Tao đâu có ngu.”
Đôi mắt đen của nó xoáy vào tôi như muốn nhìn thấu những suy nghĩ của người khác. Tôi cũng không nói gì vì bản thân đang đợi nó mở miệng. Tôi chắc rằng nó là người nên nói đầu tiên, chứ không phải là tôi. Vậy nên tôi cũng nhìn nó, im lặng chờ đợi.
“ Bọn mày đi ra chỗ khác đi.” Nó chợt lên tiếng với đám xung quanh “ Kể cả cô bạn nữa”
Nhỏ đưa mắt nhìn nó rồi lại nhìn tôi, có vẻ không muốn rời đi chút nào. Nhưng khi tất cả mọi người đang dần đi ra khỏi, nhỏ bắt buộc phải chuyển bước. Trước khi rời đi, không hiểu sao nhỏ lại đưa mắt nhìn tôi với ánh mắt ‘hãy cẩn trọng’. Điều đó khiến tôi cảm thấy có chút không ổn rồi đa.
Xung quanh tôi và Bách Đa nhanh chóng trở nên im lặng. Nó không nhìn tôi nữa mà quay đi chỗ khác, có vẻ như không để tâm đến sự xuất hiện của tôi.
Không lẽ tôi phải là người mở miệng trước?! Trong khi người cần sự giải thích là tôi sao?
Khẽ thở dài, tôi tiến đến gần nó hơn.
“ Có lẽ mày không thích tao xuất hiện ở đây. Nhưng tao đến chỉ muốn hỏi một chuyện, tao đã làm gì để mày ghét hả?”
Bách Đa lúc này mới chầm chậm nhìn lại tôi, nhưng phải sau một lúc, nó mới mở miệng
“ Tại sao mày luôn giúp người ta dù cho mày không muốn?”
Tôi chớp mắt nhìn nó. Một câu trả lời chẳng trúng trật vào đâu cả. Tôi đang là người hỏi bây giờ lại trở thành người phải trả lời là sao? Hơn nữa, lại phải trả lời một câu hỏi rất kỳ quái.
“ Tao đâu giúp người chuyện gì mà tao không muốn đâu?”
“ Dối trá!” Nó cười khảy phản bác lại câu nói của tôi “ Mỗi khi mày bị người ta nhờ vả, không phải mày lúc nào cũng cằn nhằn đấy sao? Lúc nào cũng làm ra vẻ thống khổ lắm mà?–”
Tôi hình như đã hiểu được ý trong câu hỏi của thằng này. Tôi cười cười tính đáp lại.
“ À… Cái này thì —“
“ Cái thái độ đó của mày làm tao kinh tởm!”
Lời nói của nó không khác gì một cái tát vào mặt tôi. Tôi nhìn nó sững sờ.
“ Tao cứ tưởng mày sẽ khác… Không ngờ, mày cũng vậy! Giả tạo đến buồn nôn”
Tay tôi nắm chặt lại đến mức run rẩy. Hít một hơi thật sâu giữ bình tĩnh, tôi gằn giọng hỏi con người đang đứng đối diện mình.
“ Mày-nói-cái-gì-vậy?”
“ Tai mày điếc sao?! Hay thiểu năng trí tuệ? Tao đang trả lời câu hỏi của mày đấy thôi” Nó trả lời với cái mặt khinh khỉnh.
Bốp!
Tôi giận đến run người, hoàn toàn không thể kiểm sóat bản thân mà đấm nó một phát. Bách Đa loạng choạng về sau mấy bước.
Dù tôi có là người tốt đến đâu cũng thể chịu đựng cái lời nói đầy xúc phạm ấy của nó. Tôi đã đấm nó, mạnh đến nỗi tay tôi đau buốt.
“ Mày vừa phải thôi! Mày quăng tao như quăng rác rồi bảo mày muốn ói vì lòng tốt của tao! Bảo nó giả tạo?! Tao đối xử với mày như bạn bè mà mày coi tao là cái gì hả??”
“ Mày…” Nó ôm mặt, ngước mắt lên nhìn tôi toé lửa “… Mày dám đánh vào mặt tao?! Thằng chó chết!” Nó lao vào tôi, thụi cho tôi một quả vào bụng.
Đau đến mức mắt nổ đom đóm. Tôi cúi gập người xuống, không thể nào đứng được. Lần đầu tiên tôi đánh người và cũng là đầu tiên tôi bị người đánh. Cái thằng vĩ cuồng ấy, người nhìn như vậy mà chẳng thể nào coi thường được, cú đấm của nó thật sự khiến cả đầu óc tôi nhức nhối.
“ Tao nói cho mày biết! Trên đời này không có thứ gì tốt đẹp hết! Không có gì là không giả tạo hết! Cả cái tốt của mày cũng chỉ là một thứ giả tạo của ngụy quân tử!”