Chuyện nực cười - Chương 1
Chap 1.
Tôi công nhận, trên đời không thiếu gì chuyện nực cười. Nhưng từ khi cha sinh mẹ đẻ ra đến giờ, cuộc đời tôi nó trôi đi yên bình, những tháng ngày lẩn quẩn trong hai chữ ‘bình thường’ nối tiếp nhau, không chút điểm chấm phá. Vậy mà chỉ trong một ngày, vỏn vẻ có 24 tiếng, cái cuộc sống yên lành nhàn nhạt của tôi bỗng nhiên bị nhuốm máu hồng sến hoắc…
Mọi chuyện bắt đầu, không biết nguyên do là tại ai, nhưng hậu quả đầu tiên mà nó gây ra là khiến cho tôi hối hận vô cùng vì tại sao tôi lại là dân chuyên văn.
Trước giờ có ai bảo rằng dân chuyên văn viết được thư tình không? Cho dù có đi chăng nữa, thì người đó chí ít cũng phải yêu chứ phải không? Thư tình, hai chữ mà cả con nít lớp một cũng hiểu được đó là một lá thư bày tỏ tình yêu. Thế nên, muốn viết được thư tình thì việc đầu tiên là người viết phải yêu cái đã, còn việc chuyên văn hay chuyên võ chỉ là một phụ tố để giúp cho cái lá thư nó thêm phần hoa mĩ mà thôi. Vậy mà không hiểu một cơ số người nào đó (tính luôn trên thế giới cho nó nhiều) cứ nghĩ rằng dân chuyên văn thì chưa yêu cũng viết được thư tình, hoặc nói cho cụ thể hơn, một thằng con trai chuyên văn như tôi viết được thư tình thì quả thật mắc cười! Rõ ràng là mắc cười lắm luôn đấy.
Nói rõ luôn, tôi là một đứa con trai hiếm hoi và cũng là duy nhất lọt vào một lớp đầy hoa bướm với lai láng những áng văn trôi. Và mười tám con xuân của tôi nó sắp qua rồi nhưng đây vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai cả. Đừng có lầm rằng tôi ế, mà xin thưa tôi hoàn toàn không có hứng thú với tình yêu. Ừ, tôi chuyên văn đấy, và tôi cũng không thích tình yêu đấy. Nghe có vẻ đối chọi nhau quá, nhưng sự thật nó vẫn rành rành ra ấy. Vì dù sao, văn chương đâu phải lúc nào cũng là tình yêu đâu cơ chứ!
Vậy mà, cái sự thật rành rành ấy vẫn có đứa vô lý gạt phắt đi, ép uổng thằng bạn nối khố chữ tình bẻ đôi cũng không biết đi viết thư tình hộ nó.
Buồn cười không? Tôi đang cười ra nước mắt luôn đây!
Có điều, chuyện này vẫn còn đỡ được, hoặc chí ít, chỉ là cười ra nước mắt thôi, quẹt nước mắt đi là trở thành nụ cười bình thường rồi. Chứ cái vấn đề gốc rễ thì không biết làm sao để cái miệng nó trở lại bình thường được đây.
Như đã nói ở trên, tôi bất đắc dĩ phải đi viết thư tình dùm đứa Ác Nhơn nào đó. Và thằng trời đánh đã khiến đứa Ác Nhơn bắt tôi viết thư tình hộ lại là một thằng mắc bệnh cuồng vĩ!
Phải. Bệnh cuồng vĩ, hay nói cho dễ hiểu là bệnh tự yêu bản thân, bệnh coi bản thân là trên hết, là số một, là … một cái bệnh mà cách đây ba giờ tôi mới biết rằng nó có tồn tại trên đời.
“ Tôi chỉ yêu bản thân! “
Đến giờ đầu tôi vẫn còn bị shock bởi câu nói đó của nó. Thằng này nổi tiếng đẹp trai rồi, các nàng lớp tôi gọi thằng ấy là Đệ Nhất Mỹ Nam Tử đấy. Nhưng mà, một tràng nó nói với đứa tỏ tình với mình thì … đầu của nó rõ có vấn đề. Nào là “ Đi với các cô sẽ rất tổn hao sức khỏe “ rồi “ Mùi nước hoa khiến mũi tôi chịu không được “ bla la bla la…, còn hơn cả đàn bà nữa. Tôi chỉ vô tình nghe loáng thoáng có mấy câu mà đã nổi hết cả da gà, không biết cái con nhỏ tỏ tình kia có lết nổi về nhà không.
Thế mà nhỏ bạn tôi nó chết mê chết thằng đó, một phần là vì cái tính cuồng vĩ của thằng đó mới ghê chứ. Nhỏ đó bày mưu tính kế tìm cách tỏ tình để giảm thiểu khả năng từ chối của nó xuống thấp nhất. Và không hiểu nó nghĩ gì mà lại cho rằng tỏ tình theo phương pháp cổ điển bằng thư tình sẽ có hiệu quả. Không lẽ là do không nói trực tiếp nên không từ chối trực tiếp được ah? Sao nó không nghĩ rằng cái thằng đã bệnh hoạn tự yêu bản thân rồi thì có tỏ tình bao nhiêu cũng sẽ bị từ chối chứ?
Để mà giờ đây tôi phải ngồi viết thư tỏ tình cho cái thằng bệnh hoạn ấy đấy.
Cười đến nỗi răng nghiến trèo trẹo luôn.
“ VIẾT CÁI QUÁI NÀO BÂY GIỜ TRỜI?!?! “
Tôi thống thiết gào lên, chỉ còn thiếu chút nữa là quăng luôn cây bút với cuốn vở trước mặt nếu không vì tiếc tiền. Bị con bạn đem tính mạng ra bắt viết thư tình, rồi bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà vì cái tội la hét ồn ào, đến bây giờ đã ra đến chỗ công viên trăng thanh gió mát đầy rẫy tình nhân với bầu không khí sặc mùi chuối sến rồi mà tôi vẫn không thể nào viết được có ức chế không chứ?! Chữ nghĩa thì không biết bay ở phương trời nào hoài không xuất hiện, chỉ thấy lắm con muỗi hút máu chực chờ làm tổn hại đến tấm thân ngọc ngà của tôi thôi. Số nó bần đến mức này sao hả trời.
“ Ồn quá! Có biết tôn trọng giấc ngủ của người khác là gì không vậy? “
Một thằng lổm ngổm bò dậy từ phía sau bụi rậm cách chiếc ghế tôi đang ngồi không xa khiến tôi ngạc nhiên đến mức quai hàm suýt tý nữa thì rớt ra. Cái bản mặt trời đánh!
“ B.. Bách Đa?! “
“ Huh?” Nó đưa mắt nhìn tôi, cũng tỏ vẻ ngạc nhiên “ Bộ tôi nổi tiếng với cả con trai sao?”
Vâng, chính hắn, cái thằng mắc bệnh vĩ cuồng mà Đứa Ác Nhơn ấy chết mê chết mệt. Nhìn cái mặt đã không ưa nổi rồi, nghe nó nói xong thì điều thứ nhất tôi muốn làm là đánh vô mặt nó, điều thứ hai là quay lưng bỏ đi.
“ Có, nổi tiếng lắm, về bệnh cuồng vĩ “
Muốn làm thì muốn làm vậy thôi, chứ người ai lại làm thế, bất lịch sự chết. Theo bản năng, tôi chỉ xỏ nó một xíu.
“ Ah, quá khen! “ Đáp lại. Cười cười.
Lần này là tôi tính đánh nó thiệt à, không cần đợi ông trời đâu. Nhưng giơ tay lên rồi lại hạ tay xuống, tại vì chợt nhớ rằng đứa nào đó ở bên cạnh nhà mình có đai đen tam đẳng Karatedo nên lại thôi.
Đời người mà, một sự nhịn, chín sự lành. Tốt nhất là tránh xa thằng này ra.
Nghĩ vậy nên tôi không nói gì nữa, lẳng lặng nhét vở bút vô cặp rồi bỏ đi. Coi như tôi chưa gặp cái thằng vĩ cuồng kia bao giờ cả.
“ Này, khoan đã “
“ Gì? “ Tôi quay lại nhìn nó, cố không lộ ra vẻ khó chịu của mình. Nhìn trực diện thằng này làm tôi thấy bực kinh khủng. Con trai thường đâu có đứa nào ưa thằng đẹp trai hơn mình đâu.
“ Cậu biết tên tôi rồi coi như chúng ta đã quen biết ha. Tôi đói rồi, đãi tôi một bữa đi “ Cười cười. Mặt tỉnh như không.
Tôi có cảm giác như gân xanh trên trán tôi đang nổi lên.
“ Cậu đâu có biết tên tôi? Nên hai chúng ta không có quen nhau đâu “
Tôi mỉm một nụ cười rất kịch nói với thằng trước mặt rồi vội quay đi. Thật sự là tôi muốn nó biến khuất mắt tôi ngay lập tức, nhưng chắc chắn là nó không biến được rồi nên tôi đành phải đi thôi. Càng nhanh càng tốt.
“ Trần Doãn Khang! Tên cậu phải không? “
Tôi khựng người lại, đưa mắt lại nhìn thằng vĩ cuồng, mi giật giật. Nụ cười đầy tự tin đang nở trên môi nó làm lòng tôi thắt lại một cái. Có cảm giác gì đó là mình thua cuộc.
“ Lúc nãy tôi có lướt thấy tên cậu trên cuốn vở “ Nó cười cười giải thích “ Mắt tôi 10/10 đấy. Vậy nên, tôi còn biết cậu đang viết thư tình nữa, mà … cậu viết tệ quá! “
Giờ thì cho vàng tôi cười cũng không nổi, mà cũng chẳng muốn cười tý nào. Tôi đâu có ngu mà không nhận ra rằng mình đang bị một thằng trời đánh bắt chẹt kia chứ. Nhưng nhận ra mà không làm gì được cũng thế thôi… Đành ngậm ngùi chia tay với tình yêu lớn của nhân loại vậy.
Tôi thở dài ngao ngán nhìn con người đang ăn cái hamburger thứ ba kia, tự hỏi ngoài cái mặt của nó ra còn có cái gì để nó có thể thu hút người khác hay không mà sao lắm nhỏ điêu đứng vì nó như thế. Ông bà ta thường có câu không nên nhìn mặt mà bắt hình dong, thật chẳng sai chút nào. Tôi thật sự mong muốn con nhỏ bạn mình có ở đây để thấy được bản chất thật sự của hòang tử trong mộng của nhỏ quá.
“ Tôi no rồi, thanks! “
Bách Đa bỏ miếng bánh cuối cùng vào trong miệng, hai má búng ra vì thức ăn mà vẫn tiếp tục cái nụ cười cầu tài của mình mà nói với tôi.
“ Ăn nhiêu đó mà chưa no nữa thì cậu tự đem thân mình ra mà trả tiền “
Tôi cau có nói. Nhìn người thằng này thanh mảnh vậy mà ăn đến ba cái hamburger cỡ lớn, nhẵn gần 50k của tôi, mắc gấp mười lần ly nước tôi đang uống. Tính toán ra mà lòng đau quá đi…
“ Thân tôi đáng giá hơn bữa ăn này chớ. Sao bán rẻ vầy được?! “
Còn tính toán đến chuyện mắc rẻ được đó trời!
“ Ê! Nước của t—“ Tôi chưa kịp nói dứt lời thì ly nước nhỏ bé của mình cũng nằm gọn trong tay thằng vĩ cuồng ấy. Và rột, một hơi nó uống sạch.
“ Thanks! “
“ Uống hết rồi còn đem trả lại cái ly không làm gì? “
“ Phép lịch sự tối thiểu “
Tôi nhìn nó, cười một cái cho có lệ rồi quay ra chỗ khác. Thật sự không muốn nói với cái thằng trời đánh này nữa, vì nếu tôi không tức đến mức tổn thọ thì cũng sẽ mang tiếng là côn đồ mất.
Mà thằng này cũng hay, tôi không ưa nó ra mặt như vậy mà nó vẫn cứ bình thản như không. Ăn trấn, uống chùa của tôi đã bây giờ vẫn có thể mỉm cười nhìn tôi mà bắt chuyện được.
“ Ê, bộ không có gì để nói à?”
“ Nói gì?”
“ Không hỏi sao tôi lại ngủ ở công viên chẳng hạn? Hoặc tại sao đến giờ này vẫn chưa ăn? Nhà đâu không về? “
“ Đâu phải chuyện của tôi, tôi quan tâm làm gì?“ Bây giờ thì đến tôi bình thản đáp. “ Thêm nữa, tôi không thích những đứa chỉ biết quan tâm đến bản thân mình”
“ Thẳn thắng ghê nhỉ! “ Thái độ của Bách Đa khiến tôi có chút ngạc nhiên, tôi không nghĩ câu nói thẳng thừng của mình có gì vui mà khiến cho nó phì cười được “ Tôi đẹp mà, nên tôi yêu mình có gì là sai? Nhà tôi lại giàu, học lực của tôi cũng tốt. Nói chung tôi nghĩ không ai có đủ tốt để sánh với tôi ngoài tôi đâu “
Cười.
Tôi thật sự phải tự khen mình tại sao lại có đủ kiên nhẫn ngồi chung bàn với thằng này, lại bao nó ăn trong khi cái kiểu của nó chắc chắn một trăm phần trăm thuộc loại tôi muốn tránh xa nhất. Tự tin quá đáng, lại còn điên khùng nữa chứ!
“ Có cần phải nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ vậy không? “
Tôi nhìn nó, lắc đầu ngán ngẩm. Thôi thì trên đời có luật bù trừ mà, ngoại hình đẹp rồi thì tính cách không bình thường một chút cũng vẫn có thể làm nên cơm cháo để ăn vậy.
“ Mắt cậu 10/10 mà không biết phân biệt được ánh mắt ngưỡng mộ với ánh mắt tởm lợm là hai cái hoàn toàn khác nhau sao?”
“ Cũng là đang nhìn tôi thôi, nhìn tôi là có chú ý đến tôi, mà có chú ý đến tôi thì có thể cho là ngưỡng mộ rồi “
Miệng tôi cười méo xệch. Cái lý lẽ cùi nhất mọi thời đại mà tôi có thể nghe là đây. Nếu không muốn mình phát điên thì tôi nghĩ mình nên tránh xa cái thằng này ra là tốt nhất.
“ Cậu đã ăn rồi, vậy coi như xong chuyện há. Tôi đi đây! “
Tôi đứng dậy, vác chiếc balo lên tính đi thì lại bị nó gọi kéo lại.
“ Khoan đã, làm chi mà vội thế! Để tôi đền đáp cho cậu một chút chứ? “
Nếu cậu muốn đền đáp tôi thì làm ơn tránh xa tôi ra, tôi đang nghĩ vậy và cũng rất muốn nói vậy nhưng rốt cuộc lại thôi. Cũng phải cảm ơn cha mẹ tôi lắm, vì đã dạy tôi trở thành thằng con trai nhã nhặn lịch sự.
“ Coi như cậu đã đãi tôi một bữa ăn, nên tôi giúp cậu viết thư tình nhé? Tuy tôi không có kinh nghiệm viết, nhưng thư tình tôi nhận được nhiều lắm, có thể để cậu dùng tham khảo chứ mấy câu cậu viết trong vở thật khô khan quá “
Tôi nhìn Bách Đa trân trân, trong lòng than thầm. Hóa ra cái phương pháp tỏ tình cũ rích như thế mà cũng có lắm đứa áp dụng vậy sao? Thế thì con bạn tôi coi như thất bại chắc rồi. Khi nghĩ đến đó, tôi lại cười thầm.
“ Cười gì vậy? “
“ Tôi đang viết thư tình cho cậu đấy “
Đang mải hí hửng với cái ý nghĩ Đứa Ác Nhơn đó sẽ bị sevenlove mà tôi nói hớ. Nhìn cái mặt đang bộc lộ thứ cảm xúc nửa ngạc nhiên, nửa buồn cười, nửa quái dị của thằng trước mặt, tôi vội đính chính lại.
“ Là tôi đang viết thư tình cho cậu, hộ đứa bạn. Chứ yên tâm là tôi không có hứng thú với đứa cuồng vĩ đâu, hơn nữa tôi cũng chẳng phải homo “
“ May là thế, chứ tôi mà có fan nam thì mệt lắm. Đẹp cũng là một cái tội mà… “ Nó nói kèm với một cái thở phào rất kịch.
“ Vậy cậu từ chối luôn con bạn của tôi đi ha “
“ Uh. Dù sao thì tôi cũng không yêu ai ngoài bản thân mình đâu”
“ Tốt! Vậy bye nhé “ Tôi cười phớ lớ, lòng vui như mở hội. Thế là xong chuyện, con nhỏ ấy bị đá trước khi tỏ tình thì tôi chả cần phải viết thư làm gì.
Cuộc đời của tôi lại sẽ trở về chốn bình yên rồi.
Chap 2.
Khi quần áo bạn đã bị nhuốm màu rồi thì rất khó để giặt ra, dù có dùng loại bột giặt tốt nhất hay thuốc tẩy loại xịn thì nó cũng không thể trở lại như ban đầu. Huống chi, cuộc đời của tôi nó hoàn toàn không có thuốc gì để tẩy đi được cái màu hồng vô tình bị dính phải thì lấy đâu ra việc nó có thể trở lại bình thường như trước kia chứ?
Tôi ngậm ngùi nhận ra điều đó sau khi bị ăn cái tát và nhận một tràng rủa của con bạn. Coi bộ việc bị từ chối trước khi tỏ tình không phải là một chuyện tốt gì nhỉ? Nhìn mặt nhỏ lúc đó chỉ còn thiếu chút nữa là mần thịt tôi được rồi, hình như bị tổn thương nặng lắm vậy.
Con gái quả thật khó hiểu, mà tình yêu cộng với con gái thì thật sự là một câu hỏi lớn của cả nhân loại. Thật rắc rối quá đi.
Có điều, rắc rối đến cỡ nào thì tôi cũng phải giải quyết vấn đề này, nếu không con nhỏ đó sẽ tuyệt mặt với tôi luôn mất. Từ hôm tôi kể với nhỏ việc tôi gặp thằng Bách Đa và lời từ chối của cái thằng vĩ cuồng ấy, nhỏ chẳng thèm nhìn tôi lấy một lần.
“ Cảm giác tội lỗi ha? “
Bách Đa cười cười nhìn tôi nói. Cái mặt thằng này hình như lúc nào cũng cười được, thật dễ khiến người ta muốn đánh.
“ Mày làm ơn đừng có cười kiểu đó được không? Tại ai mà tao phải khổ như giờ hả? “
Tôi khó chịu nói.
Mà cũng thật quái lạ, mặc dù tôi không ưa nó, chính xác là không chịu nổi cái bệnh cuồng vĩ của thằng này. Thế mà kể từ tối hôm đó, không hiểu vì lý do gì mà tôi với nó cứ đụng mặt nhau hoài, rồi cũng tự nhiên mà nói chuyện luôn từ lúc nào.
“ Tao đâu có biết. Đó là tại tao đẹp quá thôi mà. Chậc, cái sắc đẹp này làm người khác đau khổ cũng thật tội lỗi quá ha? “