Chuyện học đường... - Chương 4
Chap 4
Đoàn học sinh giỏi lên thị xã đã hơn một tuần. Nhiên không liên lạc gì với nó. Chẳng hiểu sao nó buồn khủng khiếp, buồn đến phát điên. Nhiều khi, làm việc mà đầu óc lang thang trên dãy ngân hà. Trước đến giờ, có ngày nào mà nó không gặp Nhiên. Có lúc, nó cầm điện thoại lên rồi bỏ xuống. Nó muốn gọi cho Nhiên nhưng sợ làm phiền việc ôn luyện. Lại thôi. Mà cũng không có gì quan trọng. Tốn tiền.
Bây giờ, nó làm gì cũng một mình. Trong lớp, bàn nó ngồi rộng hơn và lạnh lẽo hơn. Mùa đông gì mà lạnh quá. Đứng ngoài hành lang sưởi nắng, nó nhớ khoảng thời gian này năm ngoái. Vẫn gió bấc giật từng cơn, vẫn nắng ban mai vàng màu hoa điên điển, vẫn cái góc hành lang vắng tanh này…
-Tui có tin vui cho ông đây.
Diệp đến bên cạnh, nói nhỏ với nó. Vẫn cái giọng dịu dàng, nhẹ nhàng, dễ thương đến phát sợ.
-Mà ông biết chuyện này chưa ta…
-Bà có chuyện gì thì nói nhanh đi.
-Vậy là chưa biết à. Tiếc quá.
Diệp cười đầy ẩn ý, hạ giọng thì thầm.
-Chiều hôm qua, tui lên thị xã thăm nhỏ Lam nên thăm luôn mấy người kia. Ông Huy ở chung phòng trọ với Nhiên đó.
Nó im lặng. Tại dây thần kinh phản ứng chậm quá. Diệp hí hửng chờ đợi.
-Chỉ vậy thôi hả?
-Sao mà chỉ vậy thôi.
-Vậy còn gì nữa?
Diệp ngẩn ra vì mức độ thiếu i-ốt của nó. Nhỏ lên tiếng giảng bài.
-Cuối cùng thì ông Huy đã có cơ hội gần gũi Nhiên hơn. Người ta nói “lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy” mà. Nhiên sẽ quên ông. Dù tui không có Nhiên nhưng Nhiên sẽ không bị tổn thương nữa. Nhìn sao đi nữa ông Huy vẫn xứng đôi với Nhiên hơn ông.
-…
-…
-Bà nghĩ được vậy tui vui lắm. Bà đã bỏ qua cho thằng Nhiên rồi.
-Vậy thì tốt. Ông cứ vui đi nha. Mà nếu ông làm chất xúc tác cho hai người đó thì còn gì bằng. Chúc phúc cho họ đi. Bạn thân mà.
Diệp nhìn nụ cười hiền lành của nó, nói với cái giọng đanh đá nhất rồi bỏ đi. Nó nhìn theo, vẻ mặt dần thay đổi. Cơn giận không biết từ đâu ùa về. Nó vô thức đá vào cây cột gần đó. Buổi học tan, nó phi hết tốc lực về nhà. Quăng cái cặp, nó bắt điện thoại gọi cho Sương.
-Thằng Nhiên… ờ mà cuối tuần này mấy người có về hông?
-Không. Cuối tuần này kiểm tra định kỳ, cứ học được 2 tuần là kiểm tra một lần. Cuối tuần sau mới được về. Có chuyện gì quan trọng hả?
-Cũng không có gì.
-Nếu có chuyện gì thì nói qua điện thoại đi.
-Thằng Nhiên…
-Ông muốn gặp ông Nhiên hả?
-Ờ… mà… thằng Nhiên ở chung phòng trọ với thằng Huy hả?
-Ừ. Mà có gì hông? Cái chuyện xếp phòng này vui lắm. Ông Nhiên đang phát điên. Tui quên kể ông nghe.
-Như vậy nếu… có chuyện gì thì sao?
An lo lắng.
-Chuyện gì là chuyện gì?
Sương ngây thơ. Không, chính xác là cái giọng của Sương nghe ngây thơ. Còn trong đầu nhỏ thì rõ hơn ai hết câu trả lời. Nó vẫn im lặng, nhỏ nói tiếp.
-Nếu không còn gì tui cúp máy nha. Chưa ăn cơm nữa nè.
-Ừ. Bye. Thi tốt nha.
(Trời: An! sao mi bốc khói dữ vậy? Thiên lôi gọi 114 nhanh lên… gọi 115 luôn… à không 911 đi… mà thôi gọi Long Vương khỏi sợ kẹt xe).
* * *
Đã hơn hai tuần, Nhiên không về nhà, không gặp nó, nhiều khi nhớ đến mức không ngồi yên được, không biết mình đang làm gì. Nhiên không dám gọi cho nó, sợ lại nói lung tung. Ở chung với Huy như ôm mấy trái bom nguyên tử to đùng, có thể nổ bất cứ lúc nào.
Nhiên nhớ lại ngày đầu tiên lên thị xã. Nhiên nói nhỏ với thầy là không hợp tính Huy, xin thầy đừng xếp chung phòng. Thầy “luôn luôn lắng nghe, lâu lâu mới hiểu” gật gật. Nhưng khi nó với Vương và Tần thì.
-Đừng thầy. Không được đâu. Em không ở chung phòng với Nhiên đâu.
-Em cũng vậy.
Thầy ngơ ngác.
-Hai đứa sao vậy?
Im lặng… khó nói…
Thế là Nhiên chung phòng với Huy. Nhiên đi theo thầy, cố gắng thuyết phục nhưng bị giảng cho một bài về “tinh thần đoàn kết”. Huy không nói gì suốt lúc xếp phòng, chỉ nhìn Nhiên, cười. Nhiên nổi nóng. Huy lên tiếng bào chữa.
-Tao có làm gì đâu. Tao đâu có đòi ở chung phòng với mày. Tại mày nổi tiếng quá làm hai thằng kia sợ thôi.
-Không cần mày giải thích. Nói trước mày nên để tao yên. Nếu không tao sẽ tống cổ mày ra khỏi phòng.
-Ai biết được.
Huy bỏ lại một nụ cười, đi vào phòng. Sương đứng ngoài hành lang theo dõi mọi việc từ đầu. Nhỏ lên tiếng an ủi.
-Không sao đâu mà. Chỉ có hai tháng rưỡi thôi hà. Ông sẽ không bị gì đâu.
Nhiên phát khùng đâu chỉ đơn giản vì chuyện xếp phòng. Mà còn vì… sáng hôm sau, gió bấc lạnh lùng lùa vào phòng. Nhiên mơ ngủ cuộn mình trong cái mềm dày cộm, theo thói quen đưa tay tìm gối ôm. Nhiên thấy hôm nay gối ôm ấm và to hơn bình thường. Mở mắt…
RẦM.
Huy bay khỏi giường, đội cả vòng hào quang sáng chói. Nhiên hét lớn, giọng đầy đe dọa.
-Mày làm gì vậy hả? Mày có hiểu cái gì là lịch sự, là tôn trọng quyền cá nhân riêng tư của người khác không hả?
Huy lồm cồm ngồi dậy, xoa xoa đầu, tỉnh bơ.
-Tao lạnh. Ngủ chung ấm hơn mà.
-Mày lạnh thì tự đắp mềm đi. Không đủ thì tao viện trợ cho vài cái nữa. Đừng có nhảy qua giường tao.
-Tự mày trầm trọng hóa vấn đề thôi. Tao có làm gì đâu.
Huy đưa tay lên miệng, ngáp dài, lửng thửng trôi vào phòng tắm. Núi lửa phun trào. Giữa mùa đông mà Nhiên tức đến toát mồ hôi, không nói nên lời. Thiên đường đã chết như thế đấy.
Nhưng đó chưa phải là tất cả. Nhiên đang gặp lại thảm cảnh vàng son lúc chưa dựng lên hình ảnh “An yêu dấu”. Xuất hiện ở trường mới chưa đầy một tuần mà Nhiên đã có lượng fan đông đảo. Thư làm quen xẹt tới tấp như mưa sao băng. Khổ nổi fan bây giờ bạo dạn và cuồng nhiệt hơn ngày xưa rất nhiều. Đúng là thảm họa.
(Trời: Ôi, đẹp cũng là một cái tội)
* * *
Nó trùm áo ấm, ngồi một mình ngoài hiên… ngắm sao. Sở thích quái dị. Gió lạnh rát da mặt không làm đầu óc nó nguội lại. Mấy lời Diệp nói đang đốt đuốc duyệt binh trong đầu cộng với thứ cảm giác khó tả đeo bám suốt tuần làm nó “ăn không ngon, ngủ không yên”. Nó đúng dậy đi ngủ khi nghe tiếng bà chị kêu réo. Gió thổi lạnh hơn…
Sáng hôm sau, nó vừa ngáp vừa nấu cơm cho bà chị may đồ. Gần Tết nên nhiều khách lắm. Nó nhìn nồi canh chua, chợt nhớ là Nhiên thích món này nhất. Bao nhiêu lần qua nhà Nhiên chơi, nó đều bị bắt nấu món này. 1 muỗng… 2 muỗng… 3… 4 muỗng…
-Á…
-Cái gì vậy? Cái gì vậy An?
Chị Thy hớt hải chạy xuống bếp đang chìm trong làn khói mờ ảo, lung linh.
-Mày làm gì mà chụm củi dữ vậy An?
-Em lỡ tay…
Nó vừa dập lửa vừa quẹt quẹt cái mặt mèo.
-Mấy bữa nay mày bị gì vậy? Lẩn tha lẩn thẩn, đầu óc để trên mây không hà.
(Trời thở dài: đúng là nữ sanh ngoại tộc
Nó: tui là con trai.
Bốp… bốp… nồi niêu xoong chảo đều bay)
Nó im lặng. Thy lấy cái muỗng, múc miếng canh nêm thử thì vừa sặc vừa ho. Nó nhìn lại cái keo mình vừa lấy. Muối. Nó méo mặt, nồi canh tiêu rồi.
-Tao biết mấy bữa nay mày có chuyện. Nói chị nghe được hông?
-Em…
-…
-…
-Thôi. Không nói thì thôi. Mày đi qua ngoại chơi đi, ở nhà mày cũng làm hư tùm lum.
-Dạ.
-Ờ… khi nào về ghé nhà cô Tư lấy mấy bộ đồ chị gửi vắt sổ nghe.
-Dạ.
Nó vừa bơi xuồng vừa ngắm trời ngắm đất. Ở nhà riết đầu óc cứ lẩn quẩn với mấy ý nghĩa đó chắc… nó chết. Mà nó thì chưa muốn chết. Nó bơi một hồi vào kinh Quýt, có tên đó vì chỗ này toàn là vườn quýt rậm rạp. Con đường cặp bờ kinh ít người đi, nhà thì lẩn trong vườn, xa xa mới có một cái. Khu này cho cảm giác âm u vô cùng. Trời sáng rỡ mà vẫn lạnh.
-Á… Á… Anh Hai ơi. Cứu em…
Tôi giật mình, ngó dáo dác vì tiếng la thất thanh.
-Á… Anh Hai ơi…
Thêm một tràn âm thanh la hét kêu gào. Nó bơi như điến theo tiếng hét. Nó cặp xuồng, nhảy lên bờ với cây dầm trên tay. Nó thấy hai thằng con trai đang ấn một đứa con gái trên đất. Quần áo nhỏ bê bết còn vẻ mặt tái xanh, hoảng loạn. Nó không kịp nghĩ, đập cho mỗi thằng mấy dầm lên đầu. Tụi nó không đỡ kịp, lăn ra đo đất. Nó nhìn câu dầm, nhìn tụi kia, nhìn cây dầm… không ngờ mình làm nhanh dữ vậy.
(Trời: An à. Mi có khiếu làm ninja lắm đó. Cố lên con)
-Anh Hai…
Nhỏ chưa nhìn nó đã chạy lại ôm lấy, khóc bù lu bù loa. Lần đầu bị con gái ôm, nó đứng như tượng đá một hồi mới lắp bắp:
-Anh… hông phải anh Hai… của em…
Nhỏ nhích ra, đôi mắt tròn xoe, long lanh nhìn nó.
-Anh là ai vậy?
Nó bật cười trước câu hỏi.
-Anh tên An. Thôi, đi trước rồi nói. Hai thằng đó tỉnh dậy mệt lắm.
Nó nhìn nhỏ vẫn còn run lập cặp, quyết định khiêng chiếc xe đạp xuống xuồng và dẫn nhỏ theo. Nhỏ chợt kéo áo nó, ngây thơ hỏi.
-Hai người đó nằm đây rồi… có chết hông anh An?
Nó nhìn nhỏ như nhìn sinh vật ngoài hình tinh. Nhỏ xém chút bị “xử”, giờ lại lo ngược cho hai thằng định “xử” mình.
-Hai thằng đó bất tỉnh hà. Không chết đâu, em đừng lo.
Nó cười trấn an nhỏ. Khi đã an vị trên xuồng, nó mới biết nhỏ tên Gia Hân, đang học lớp 8 trường cơ sở thị trấn. Nhà của nhỏ ở khúc cuối con kinh này. Hai thằng kia từng bị anh Hai nhỏ đập vì dám chọc ghẹo nhỏ. Bọn nó định “xử” nhỏ để trả thù.
-Em cảm ơn anh. Nếu không có anh…
-Không có gì. Sau này em đừng đi đâu một mình. Nguy hiểm lắm. Em nên kể chuyện này cho ba mẹ nghe đi.
-Dạ.
Nhỏ cười. Nó nhìn nhỏ kỹ hơn lần nữa rồi bất giác hỏi.
-Anh Hai em tên gì vậy?
-Anh Hai em tên Gia Huy, đang học 12. Anh Hai em học giỏi lắm đó.
-…
-Anh cũng học 12 phải hông? Anh biết anh Hai em hông?
Nó cười cười, gật gật. Khối 12 trường nó chỉ có một đứa tên Gia Huy thôi. Trái đất mới tròn trịa và nhỏ nhắn làm sao.
(Trời ngâm thơ: Có duyên thiên lý năng tương ngộ.
Vô duyên đối diện bất tương phùng)
* * *
Xế trưa thứ tư, Nhiên đang làm đóng bài tập được giao thì Huy đi học về. Huy đi qua đi lại rồi quẳng cặp lên giường, ôm Nhiên từ phía sau. Huy thì thầm bên tai Nhiên.
-Chắc thằng An chẳng bao giờ làm thế này?
Nhiên đanh giọng.
-Mày không buông ra thì đừng trách tao.
-Mày có thấy mình quá tàn nhẫn không?
Nhiên bỏ viết xuống, lạnh lùng gỡ tay Huy thì…
-Nhiên ơi. Bữa nay ông…
Sương bị đóng băng trước cửa phòng. Luồng sát khí đâu đó phụt lên như khói đốt đồng nhưng nhanh chóng biến mất. Nhỏ đổi giọng mát mẻ.
-Cảnh tượng đẹp đấy.
Nhiên đứng bật dậy. Huy đã đạt được mục đích nên ngoan ngoãn buông ra, cười chào bạn bè.
-Lâm. Mày qua lúc nào vậy?
-Tao mới qua. Coi thử “chúng bây đã làm gì nhau”. À, có thằng An nữa.
-Cái gì? Thằng An qua nữa hả? Nó đâu?
Sương và Lâm cùng nhìn ra phía sau.
-Ủa mới đứng đây mà. Đâu mất tiêu rồi?
-Chắc thấy hết rồi.
Huy nói giọng xanh rờn cộng với nụ cười mãn nguyện. Nhiên lao ra khỏi phòng với tốc độ ánh sáng, không dành giây nào xử Huy. Nhiên chạy tới cổng, ngớ dáo dác, thấy nó chỗ để xe. Nhiên ấp úng, không biết bắt đầu từ đâu.
-An. À…ờ… Chuyện lúc nãy… thật ra không phải như mày thấy đâu. Chỉ tại…
Nó không quay lại nhìn Nhiên. Vẫn chăm chú cái gối to đùng trên xe.
-Mày sao vậy? Chuyện của mày với thằng Huy thì liên quan gì tao mà giải thích.
Nó cười, cầm túi đồ đưa cho Nhiên. Ánh mắt khác thường.
-Cái này của má mày gửi qua đó. Còn cái này của má tao. Hai người thương mày ghê. Thôi, đi vô.
Nó vô tâm bước đi. Nhiên ngẩn người nhìn theo, khó thở như có kim ghim trong lòng ngực. Cam tâm tình nguyện chuốt lấy khổ. Trách ai đây.
-Ông đi đâu vậy?
Sương hỏi nó.
-Quên đồ ngoài xe. Huy đâu? Hồi nãy chưa nói tiếng nào với nó hết.
-Đi với ông Tần rồi.
Mọi người vẫn cười nói nhưng ai cũng thấy không bình thường. Nó toàn dùng câu xã giao, cứ như là mới biết Nhiên được mấy ngày. Tệ hơn 2 tuần trước rất nhiều. Lúc gần về, không muốn quấy nhiễu Lâm và Sương, nó với Nhiên “bấm nút biến”. Hai đứa dạo lòng vòng trong sân, không nói gì ra hồn. Ngồi xuống băng đá, Nhiên đánh bạo hỏi nó:
-Mày có chuyện gì hả? Hôm nay sao mà…
-…
-…
-Tao với mày đã hứa với nhau là không nhắc đến chuyện đó nhưng thế này không ổn. Thật sự không ổn chút nào hết.
Nhiên thấy sự nghiêm trọng trong cách nói của nó. Có những thứ không bao giờ có thể lấy lại.
-Mày muốn tao phải làm gì?
-…
-…
-Chấp nhận thằng Huy có được không?
Nhiên dựa người vào ghế, ngắm mặt lại. Nó quay mặt đi. Lặng như tờ. Gió thổi hiu hiu, lá vàng bay bay. Cõi lòng Nhiên như đeo đá. Không biết là bao lâu. Lâm gọi về. Câu trả lời bị bỏ lửng. Tối, Huy vừa ló mặt về đã bị ăn đấm. Không kịp tránh, Huy ôm bụng nhăn nhó.
-Mày làm gì vậy hả? Biết đau hông?
-Trả cho việc mày làm hồi trưa.
-Mày bực chuyện đó hay bực vì mấy câu nói của thằng An?
Huy cười mỉa mai.
-Mày nghe lén hả? Mất lịch sự vừa vừa chứ.
-Nghe thì cũng nghe rồi. Nói gì nữa. Nhưng nhờ vậy tao mới biết thằng An tốt hiếm có. Chắc tao phải gọi điện cảm ơn nó quá.
Nhiên không thèm cãi, bỏ ra khỏi phòng. Huy tức điên, đá cánh cửa mấy cái.
(Cửa thản nhiên, kênh mặt: đá nữa đi. Ai đau biết liền)
Nhiên xếp tập sách, bước ra cửa thì đụng ngay ba đứa con gái đang đứng chờ. Đã tính toán để tránh nhóm bồi dưỡng Văn vậy mà vẫn đụng nhóm học thêm Toán. Đúng là “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa”.
-Nhiên học xong rồi hả?
Thiên Thanh vui vẻ hỏi.
-Lớp mình hôm nay tổ chức sinh nhật cho Khả Nhi, nên rủ Nhiên đi luôn. Nhiên đi nha. 5h chiều rồi. Nhiên đâu còn học gì nữa hả?
-Chắc mình không đi được rồi.
Nhiên từ tốn trả lời, nở nụ cười điệu nghệ có sức công phá ghê gớm, 99% đám con gái không thể kháng cự. Nhiên biết Thanh nói dối, tổ chức sinh nhật lần này thì chỉ mỗi “hội quí tộc” chứ cả lớp cái gì.
-Vậy chiều nay Nhiên có hẹn à. Rủ bạn đó theo luôn cho vui. Hay người hẹn là bạn gái bí mật của Nhiên?
Thanh cười thật tươi. Nhỏ đang là thông tấn xã của lớp. Sơ hở chút là Nhiên tiêu ngay, không bị lôi kéo thì cũng bị khai thác thông tin. Cái bọn này đúng là ghê gớm hơn cả đám “yêu nhện”.
-Đó là chuyện riêng của mình nên không thể trả lời được.
Nhiên cười tươi đáp lại. Hai nụ cười gặp nhau… xẹt điện.
-Nhiên! Sao mày còn ở đây. Đi nhanh lên. Mấy đứa tao chờ mày lâu lắm rồi.
Huy không biết từ đâu chạy đến, vội vàng kéo Nhiên bỏ lại những cặp mắt cú vọ sau lời xin lỗi. Viện binh tới thật là đúng lúc.
-Mày ở đâu ra vậy? Còn “mấy đứa tao chờ mày” là ý gì?
Nhiên hỏi khi đã ra tới nhà xe.
-Thái độ vậy là sao? Tao vừa giải vây cho mày đó.
-Tao đâu có nhờ mày giải vây. Tự tao vẫn xử lý được.
-Đúng là cái đồ “ăn cháo đá bát”
-Đừng có ăn nói kiểu đó. Chuyện lần trước tao chưa bỏ qua đâu.
Nhiên trừng mắt nhìn Huy, dẫn xe đi. Huy gọi theo.
-Khoan. Chờ tao với. Kể như tao năng nỉ mày. Mày giúp tao chuyện này được hông?
-Chuyện gì?
-Chở tao ra siêu thị.
-Xe mày đâu mà không tự đi?
-Thằng Tần mượn chở bạn gái đi chơi rồi, tới khuya nó mới về.
-…
-Sáng mai tao phải về sớm rồi. Tao phải mua quà Giáng Sinh cho em gái tao. Coi như tao năng nỉ mày đi.
Nhiên nhận lời. Ở chung phòng cả tháng, Nhiên biết Huy rất thương đứa em gái duy nhất này. Lần nào buồn Huy cũng lãi nhãi kể chuyện về cô em gái dễ thương của mình. Huy còn lấy hình em gái cho Nhiên xem… Nhiên là con một nên đôi lúc cũng thấy ganh tỵ vì tình cảm anh em nhà Huy quá tốt.
-Mày không mua gì sao?
Huy hỏi Nhiên trong lúc đang lựa thú nhồi bông.
-Tao qua bên kia.
Nhiên nói rồi qua bên chỗ bán đồ len. Mùa đông năm nay không lạnh lắm nhưng cũng rát da. Nhiên định mua cho ba mẹ mỗi người một cái áo. Chọn xong áo, mắt Nhiên chợt dừng lại ở một cái khăn len rất đẹp.
-Mày tính mua cái khăn đó hả?
-Ừm. Có gì hông?
Nhiên quay lại, giật mình. Một tràn cười nổ ra trước cảnh tượng Huy đang ôm con thỏ bông màu hồng to đùng, trông ngố chưa từng thấy.
-Mày im đi. Cười cái gì?
-Mày đúng là yêu em gái đến phát rồ.
-Kệ tao.
Huy ngó lại bộ dạng mình, đỏ mặt gắt. Nhiên cười nói thêm.
-Nhưng tao cũng ngưỡng mộ mày lắm. Có em gái để quan tâm chăm sóc.
Huy đổi đề tài.
-Mày mua cái khăn đó cho ai vậy?
-Cho thằng An. Đẹp không?
-Mày có cần cố tình hỏi tao vậy không?
-Tao hỏi thật mà.
Huy nhìn cái vẻ thành thật có Nhiên, cảm thấy một hòn đá nặng trịch đang đè trong lòng ngực. Mấy ngày nay, chuyện bé Hân kể thật sự làm Huy đau đầu. Tự dưng mắc nợ “cái kẻ cuối cùng trên đời” mà mình muốn mắc nợ.
-Mày thấy đẹp là được rồi. Hỏi người khác làm gì. Tao có chê xấu thì mày cũng mua nó mà, phải hông?
-…
-Đúng là trong đầu mày chỉ có thằng An.
-Mày biết vậy thì tốt.
-…
-Với tao thằng An rất quan trọng. Nó là người bạn thân nhất của tao, là anh em tốt của tao và… là người mà tao yêu.
Nhiên nói với ánh mắt long lanh của “thiếu nữ đang yêu”
-Vị trí của nó không ai có thể thay thế được.
-…
-…
-Mày nói cứ như nó là tất cả của mày vậy.
-Không hoàn toàn nhưng cũng tương tự.
Huy quay đi. Mấy lời nói của bé Hân ong ong trong đầu: “Anh An tốt lắm đó anh Hai. Bữa nào, em hông về với mấy đứa bạn hay ba hông rước là anh An đưa em về hà. Anh An sợ em gặp chuyện như lần trước. Em nói với anh An là ba đã gặp ba mẹ hai người đó nói chuyện rồi mà anh An vẫn lo…”
* * *
Đêm giáng sinh, Lâm kéo nó lên thị xã chơi. Bốn đứa hòa vào dòng người ngoài phố. Đông phát khiếp. Bon chen một hồi, nó với Nhiên cố tình tách ra. Sương hỏi.
-Sao vậy? Đi chung đi. Tách ra một hồi lạc rồi sao?
-Có điện thoại mà.
Nhiên trả lời, nghĩ thầm: “mừng ra mặt còn làm bộ hỏi”. Đi cùng nhau, câu chuyện còn bỏ lửng tuần trước đang tua lại trong đầu mỗi người. Nó biết đã làm Nhiên đau nhưng hai từ “xin lỗi” không làm sao nói được. Hình ảnh Nhiên với Huy cứ lững lờ trôi trước mắt. Nó không biết lúc đó sao lại bỏ chạy nhưng nếu ở lại… có trời mới biết chuyện gì xảy ra.
Đi một lúc, người đẩy tới, kẻ đẩy lui… nó bóc hơi. Nhiên hoảng lên đi tìm. Nó không biết đường, không điện thoại lại giữa biển người… Nhiên lầm bầm: “trời ơi, biết đâu mà tìm”
(Trời: đừng gọi. Ta đi nghỉ đông rồi. Bàn giao hết cho ông kia.
Chúa: để ta lên google tìm giúp con)
Thật ra, nó luôn lặng lẽ đi phía sau Nhiên. Vui vui… hạnh phúc… nhói đau… Giữa đám đông, nó dường như chỉ nhìn thấy Nhiên. Hình ảnh duy nhất… gần gũi… thân thiết… ấm áp…
-Nhiên!
-Mày đi đâu vậy. Làm tao muốn đứng tim.
Nhiên bất giác nắm chặt tay nó, kéo qua chỗ ít người
-Buông ra. Tao tự đi được.
-Tao không muốn lạc mất mày thêm lần nữa.
-…
-Tay mày lạnh quá vậy?
Nhiên cởi áo lạnh ra.
-Điên hả? Lạnh muốn chết mày cởi áo ra làm gì?
-Mày mặc áo của tao đi. Ấm hơn.
-…
-Nhanh lên. Đưa áo của mày đây. Mày muốn tao chết cóng hả?
Nó nghe lời Nhiên. Vừa mặc áo vào, Nhiên lôi cái khăn len từ đâu ra choàng lên cổ nó. Nhiên cười
-Quà giáng sinh cho mày. Chúc một mùa giáng sinh vui vẻ
Nó cúi gằm mặt xuống. May cho nó là trời tối.
-Cảm ơn. Về thôi.
-Mới 9h mà. Đi chút nữa đi.
-Mày muốn đi đâu nữa?
-Qua bên mấy chỗ máng cỏ đằng kia đi.
Nhiên chăm chú ngắm những máng cỏ được trang trí kỳ công. Mưa bụi lất phất bay trong gió lạnh, vương trên tóc Nhiên những chấm nước li ti. Ánh nến lung linh làm nét đẹp của Nhiên sáng lên kỳ lạ. Mấy đứa con gái xung quanh té xỉu. Nhiên quay sang nó, mỉm cười, dịu dàng hỏi.
-Mày sao vậy? Mặt tao có dính gì hả?
-Không… không có.
Mặt nó nóng bừng, so với mấy chục ngọn nến đang cháy không thua bao nhiêu. Nó sắp chết vì đau tim. Một bóng đèn mấy nghìn oat treo lơ lửng trên đầu Nhiên. Hai dáng người lướt tới chỗ tụi nó.
-Nhiên! Nhiên đi cùng bạn hả?
-Ờ… Hân. Tình cờ quá ha. Giới thiệu với hai bạn đây là Phong An, bạn học cùng lớp ở trường L của mình.
Nhiên nói với hai nhỏ kia. Nó cười cười, lên tiếng chào. Có con gì hai sừng, một đuôi, tay cầm chĩa ba nhánh nói với nó: “À há. Mày chỉ là bạn-học-cùng-lớp với thằng Nhiên thôi à? Ôi, nghe cái cách xưng hô kìa “mình”. Thân thiện quá đi. Dễ thương quá đi. Ha ha ha”
-Đây là Thảo Hân và Nhã Vy, cùng lớp hiện giờ với tao. Hân và Vy học ở đây, hai bạn là gương mặt xuất sắc trong đội tuyển Văn và Sử đó.
-Tụi mình đi ăn gì để kỷ niệm hôm nay đi. An nhá. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Vô duyên đối diện bất tương phùng mà.
Hân nói. Nó muốn về nhưng bị áp đảo. Dân bồi dưỡng Văn nói chuyện ghê quá. Hân kéo Nhiên đi phía trước. Hai người cười nói vui vẻ thế. Nhỏ Vy đi với nó khúc khích cười. Nó đang bực nhưng vẫn lịch sự, nhã nhặn hỏi
-Vy cười gì vậy?
-An thấy hai người đó xứng đôi hông? Chàng Toán với nàng Văn. Cả trường đang đồn họ là một cặp đó.
-Vậy sao?
-Nhiên rất lạnh nhạt khi nói chuyện với Hân nhưng thế này chắc anh chàng liêu xiêu rồi. Nhiên là người mới mà gây sóng gió ghê lắm. Có mấy đứa đã cãi nhau vì Nhiên đó. Ở bên trường An chắc cũng vậy hả?
Nó cười cười, bụng bảo dạ: “tao sẽ không thèm ngó tới cái bản mặt của mày nữa. Đồ có trăng quên đèn. Đồ đứng núi này trong núi nọ. Đồ lăng nhăng. Đồ lộn xộn. Đồ…” Nó ôm cục tức đến khi về phòng. Lúc đó đã gần 11h đêm. Nó tạm gác Nhiên qua một bên vì… Huy. Tất nhiên không máu đổ, không đầu rơi chỉ là mỗi thằng cười mỗi kiểu rồi lủi vô mỗi góc. Căn phòng biến thành cái hộp chứa núi lửa đang phun phía dưới còn băng đóng phía trên.
* * *
Vài phút sau, Lâm về, trợn mắt: “what happen?” Chiến tranh lạnh? Chiến tranh thế giới? Chiến tranh giữa các vì sao? Không! Chiến tranh giữa những con lười ươi. Tên bay đạn lạc. Vẻ mặt rạng ngời của Lâm không thể xua được ám khí bay ngùn ngụt. Cố hết sức, Lâm lên tiếng:
-Tao về rồi.
Bầu không khí thay đổi đôi chút với những nụ cười gượng gạo. Lâm cẩn thận ngồi xuống giường.
-Nhiên, tối nay tụi tao ngủ đâu?
Cuối cùng thì vấn đề bị trốn trảnh cũng được mổ xẻ. Mười mắt nhìn nhau (Lâm đeo kính thưa các bác. Tác giả không mù toán thế đâu ạ).
-Huy với tao. Mày với An.
Lâm: Sao?
Huy: Hả?
Nó: Cái gì?
Ba đứa cùng la lên. Mặc dù từ ngữ và thái độ có khác nhau. Câu trả lời sốc thế mà. Ảnh hưởng đến hòa bình thế giới đấy. Nhiên im lặng. Những ý nghĩ đang bay loạn xạ.
Lâm: mày đang âm mưu chuyện gì vậy Nhiên?
Huy: tao có nghe lộn hông?
Nó: mày học nhiều quá đứt dây thần kinh rồi hả? Hay là mày với thằng Huy…
1… 2… 3… con ruồi bay qua
1… 2… 3… con muỗi bay qua.
Nhiên cười cười, nói với cái vẻ phởn chưa từng thấy.
-4 người, 2 cái giường. Sắp vậy phải rồi. Tụi bây ý kiến gì nữa… hay là muốn xuống đất ngủ. Lạnh lắm đó.
Nó muốn giết Nhiên, muốn giết Nhiên, muốn giết Nhiên. Nó leo lên giường, ngủ. Tức xì khói. Nhiên cười, nhìn giống con gì đen thui cầm chĩa ba nhánh với sừng nhọn và cong vút, cái đuôi còn ve vẩy nữa chứ.
(Trời: sao ông để thứ này hoành hành trong đêm giáng sinh hả?
Chúa: sinh vật lạ là sinh vật quí hiếm đấy. Thiên thần ghi vào sách đỏ nhanh lên.
Trời té ghế…)
RẦM. Cánh cửa kêu than. Huy bỏ ra ngoài, mang tâm trạng “bây giờ thì em đã hiểu”. Mưa lạnh buốt. Huy đành tị nạn ở phòng Tần và Nam.
Sáng hôm sau, khi nó và Lâm đã về, Huy kéo Nhiên về phòng. Khóa cửa. Người ta nói chuyện trong nhà nên đóng cửa bảo nhau. Sáu đứa lố nhố ngoài phòng. Đứa áp tai vào cửa, đứa áp tai vào ly còn cái ly áp vào cửa, đứa áp mắt vào khe cửa… tóm lại là những biện pháp chuyên nghiệp của điệp viên tình báo. Giọng Huy giận dữ.
-Sao mày làm vậy hả? Tao không phải công cụ để mày chọc tức thằng An.
-Chính mày cũng làm vậy mà. Hôm trước mày cũng cố tình chọc tức nó.
Hai đứa trừng mắt nhìn nhau. Huy gắt từng tiếng.
-Mày có biết tôn trọng tình cảm người khác không hả?
-Vậy mày có tôn trọng tình cảm của tao với thằng An không hả?
-…
-…
-Được rồi. Chuyện đó tao có lỗi.
Huy dịu giọng. Nhiên giảm vẻ ngạo mạn cố hữu.
-Bỏ đi.
Huy trò chuyện nghiêm tức, vẻ bực tức đã bay dần
-Thái độ của thằng An hồi tối… tao hết hy vọng rồi phải không?
-Ngay từ đầu đã không có hy vọng.
Huy cười nhạt:
-Mày có cần thành thật vậy không? Đạn tử hình cũng còn một viên ân huệ.
-Chuyện tình cảm nên rõ ràng. Tao đã nói ngay từ đầu. Tại mày quá cố chấp thôi.
-…
-…
-Tao đã suy nghĩ kỹ mọi chuyện…
-…
-Có lẽ đủ rồi. Tao sẽ chúc phúc cho mày với thằng An.
Nhiên nhìn Huy một lúc, cười nhẹ. Ngoài cửa, Sương thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng xong một kẻ cứng đầu nhưng ai cũng biết con đường phía trước còn nhiều chông gai lắm.