Chuyện học đường... - Chương 3
Chap 3
Vài ngày trôi qua trong bình yên. Một buổi chiều, Nhiên qua nhà tìm nó. Trên đồng, những tấm lá sen cao ngang đầu người đung đưa như múa. Ánh nắng màu hoa điên điển đọng trên những phiến lá xanh sẫm, đẹp rực rỡ. Nó đứng khuất giữa đám lá, nghe tiếng Nhiên gọi, đưa tay lên vẫy. Mùi phù sa ngập trong gió chiều. Nhiên ngồi bệch xuống bờ ruộng. Thấy Nhiên im lặng, nó lên tiếng hỏi.
-Mày kiếm tao có chuyện gì hông?
-Qua chơi thôi.
-Mày rảnh thấy ớn.
-Mày có muốn lên thị xã học không An?
-Tất nhiên muốn rồi. Nhưng phải qua kỳ thi này đã. Chưa vào được đội tuyển mà nói muốn hay không cái gì.
-Nhưng phải xa nơi này hơn 2 tháng.
-Vì tương lai con em chúng ta mà. Ủa, mày bữa nay sao vậy? Bộ kết đứa nào ở đây sao mà không muốn đi?
Nhiên không trả lời. Câu hỏi hay qúa mà. Nó biết tính thằng bạn không thể cạy miệng. Nó quay lại với đám củ sen dưới ruộng.
-Tao yêu một người nhưng người đó không yêu tao. Mày biểu tao phải làm sao?
Nhiên ngồi nhìn nó hồi lâu, lên tiếng. Sau phút bất ngờ, nó chuyển qua cười thầm: “cuối cùng mày cũng bị trả báo rồi hả? Ai biểu làm nhiều người khổ chi”
-Đứa nào xui xẻo vậy?
-…
-Giỡn mà, đừng nhìn tao “âu yếm” vậy chớ. Tao xỉu à.
-…
-Ờ… mà mày không nói tên thì thôi. Mày nói cho người ta biết chưa?
-Chưa.
-Vậy sao khẳng định là người ta không yêu mày?
-Nhìn thái độ là biết.
-Vậy mày biết lý do bị từ chối hông? Có liên quan đến chuyện um xùm của tao với mày hả?
-Không. Không có đâu. Nói chung là… người ta khó chấp nhận.
-…
-Nếu người ta biết chắc sẽ tránh xa tao. Không có tình yêu mà tình bạn cũng không còn. Tao không biết phải nói sao nữa nhưng mà tao…
-…
-Tao rất yêu người ta.
Nhìn bộ mặt khổ sở của Nhiên, nó thấy lòng ngực nhói đau. Không đơn giản là sự cảm thông. Dường như pha chút buồn bực, khó chịu, hờn giận… gì gì đó. Tự dưng nó thấy hôm nay củ sen khó nhổ lạ. Sình đất gì mà dính thấy ớn.
-Vậy thì quên đi.
-Làm sao để quên?
-Không gặp nữa là được.
-Tao không muốn mất tình bạn.
-Vậy yêu người khác đi.
Hai đứa cùng cười lớn. Đơn giản vậy sao. Nó gom hết củ sen bỏ vô thau, leo lên bờ ngồi kế Nhiên. Hai đứa im lặng. Mỗi người theo đuổi mỗi dòng suy nghĩ khác nhau. Gió vẫn thổi, ầm thầm và buồn bã như gã hành khất lang thang.
-Tao cho mày coi cái này.
Nó kéo Nhiên đứng dậy, đi đến cuối bờ ruộng.
-Thấy hông?
-Bông sen trắng.
-Ừ. Sen lấy củ tao chưa thấy ra bông bao giờ. Mà lại màu trắng. Lạ quá há !!!
-Điều gì cũng có thể xảy ra mà. Trên đời này có thứ gì là tuyệt đối đâu.
Nhiên ngắm đóa hoa trắng tinh rung rinh trong gió. Đơn độc. Lẻ loi. Nhưng màu hoa trắng lại nổi bật và đẹp lạ thường giữa nền xanh thăm thẳm của lá. Nhiên nói như đang độc thoại.
-Đẹp quá. Màu trắng thanh khiết nhưng mong manh và dễ vỡ. Giống như chạm vào là tan ra. Tàn úa.
-Đúng là thất tình có khác. Bình thường mày “khô như ngói”.
-Vậy à…
-Ừ.
-Thôi. Tao về nha. Tối rồi
-Nhiên…
-…
-Ờ… Chuyện của mày nếu không được thì bỏ đi. Còn nhiều thứ khác phải lo như là kỳ thi trước mắt đó. Miễn cưỡng không có hạnh phúc đâu.
Nhiên cười. Tê tái. Chưa bao giờ nó thấy Nhiên buồn đến thế. Nó thấy mình thật vô dụng. Những lúc nó cần luôn có Nhiên bên cạnh. Còn khi Nhiên cần thì nó chẳng làm được gì, toàn nói mấy lời sáo rỗng. Không hiểu gì hết vậy mà nói là bạn thân. Mặt trời đỏ rực đã chìm một nửa. Mấy cánh cò nghiêng nghiêng phía cuối trời. Tiếng ếch nhái, ểnh ương văng vẳng giữa không gian tĩnh lặng. Cảnh gì mà buồn phát khiếp.
(Trời ngân nga: Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.
Nguyễn Du: trả tiền bản quyền đi ông.
Trời giọng nhẹ nhàng: Thiên Lôi ơi…)
* * *
Hai tuần rồi nhưng mấy lời Nhiên nói cứ lởn vởn quanh nó. Quái. Nó cảm thấy bất an kinh khủng mỗi khi nhớ đến ánh mắt Nhiên. Sao mà tha thiết, u buồn quá. Đôi khi nó lờ mờ nhận ra điều gì đó. Và nhanh chóng đập đầu chửi mình điên.
Ngày chủ nhật, vừa học tăng tiết xong Nhiên đã biến mất. Nó với Sương ngang qua văn phòng Đoàn thì nhỏ bị lôi đi làm cố vấn. Sương từng là bí thư đoàn trường hồi năm 11, kinh ngiệm đầy mình, được lớp đàn em sùng bái.
Nó trở nên bơ vơ. Xuống nhà xe, nó bị Diệp nhờ khiêng đồ ở sau dãy phòng B. Cái nơi được gọi là “mũi Cà Mau” của trường vì vừa vắng vừa xa. Đến cuối dãy, nó nghe tiếng Huy và Nhiên.
-Huy! Mày kêu tao ra đây làm gì? Có gì thì nói đi. Hơn 10 phút rồi đó.
-Muốn hỏi mày một chuyện…
-Gì?
-Tao có gì không bằng thằng An? Tại sao mày chọn nó? Mày biết rõ tao thích mày từ lâu rồi. Từ trước khi chuyện lộn xộn này xảy ra.
-Không phải chuyện lâu hay mau. Và cũng không có nguyên nhân gì hết. Chỉ đơn giản là điều tao tìm kiếm không có ở mày.
Huy nhìn thằng vào mắt Nhiên.
-Mày biết không có hy vọng mà. Phải thừa nhận, hai đứa bây đóng kịch giỏi thiệt nhưng đáng tiếc không lừa được tao. Nó không có gì với mày hết, phải không?
-Đó không phải chuyện của mày.
Nó dựa vào tường, thở dốc. Diệp lấy tay che miệng vẻ hốt hoảng nhưng chỉ là cố giấu nụ cười thâm độc. Nhiên vẫn nói, không hay biết.
-Dù cho có xảy ra chuyện gì thì sự lựa chọn của tao cũng không thay đổi.
-Tao thấy nó giống như “đồ chơi” của mày vậy. Thằng An thiệt ngốc hết biết. Không biết gì mà còn tin tưởng mày tuyệt đối. Mày định kéo dài “trò chơi” này đến chừng nào?
-Mày ăn nói cho đàng hoàng. An không phải đồ chơi của tao.
-Vậy là cái gì? Bạn thân hả? Bạn thân thì đã hiểu mày và nhìn ra từ lâu rồi. Hay người yêu? Nực cười.
-Là người mà tao yêu.
-Mày có thể lặp lại lần nữa không?
-Là người duy nhất tao yêu mến từ trước đến giờ.
Huy nhìn Nhiên, ánh mắt lạ lùng. Tia nhìn không dừng lại ở chỗ Nhiên mà là phía sau. Nhiên quay lại. Nó đang đứng như tượng đá cách Nhiên vài bước chân…
Trong lúc đó, Sương đang chạy như ma đuổi sau khi biết nó đi một mình với Diệp. Gương mặt Sương từ hồng chuyển sang trắng rồi xanh lá cây. Cần 10 phút để chạy từ “Hà Nội” đến “Cà Mau”. Đôi giày cao gót nhỏ cầm trên tay, tà áo dài vắt lên. Cảnh tượng hiếm có. Lâm nhìn thấy cũng đuổi theo.
Thời gian đóng băng. Yên lặng rợn người. Chỉ có âm thanh rì rào của cành lá bạch đàn reo trong gió vi vu. Những chiếc lá vàng, những mảnh hoa nhè nhẹ rơi lả tả giữa không trung. Nhiên chầm chậm lên tiếng trước.
-An… tao…
-Những gì tao nghe nãy giờ là thật hả?
-…
-Vậy là từ trước đến giờ mày xem tao như thằng ngốc. Mày biến tao thành thằng hề của cả trường. Tao là cái gì hả? Đồ chơi để mày xỏ mũi dắt đi vậy sao?
-Tao xin lỗi.
-Còn bao chuyện mày giấu tao nữa hả? Tao làm sao có thể tiếp tục tin tưởng mày đây? Mày nói đi…
Nó túm cổ áo Nhiên, nhìn thẳng vào mắt. Nhiên im lặng. Mấy phút trôi qua, nó buông ra, bỏ đi. Nhiên nắm tay nó kéo lại.
-Để tao yên.
Nó quát lớn, chưa bao giờ nó giận đến vậy. Nó nhìn gương mặt Nhiên. Một thoáng mủi lòng. Nó hạ giọng.
-Làm ơn để tao một mình.
-…
-Tao cần thời gian để bình tĩnh lại.
Nhiên từ từ buông tay ra. Cảm giác trống rỗng, hụt hẫng đến chơi vơi. Nhiên đã mất nhiều hơn là mình nghĩ. Dáng nó khuất dần sau góc tường…
-Chuyện thành như vầy chắc hai người đã mãn nguyện lắm rồi.
-…
-Từ nay có thể để tôi yên được rồi phải không.
Nhiên nói chậm rãi với Diệp và Huy. Giọng nhẹ nhàng, không hờn trách hay tức giận nhưng có thể đè chết hai kẻ nghe. Không những “sắc đẹp ngàn cân” mà lời nói cũng ngàn cân. Nhiên vừa đi mất. Sương tiến lại gần Diệp và Huy. Gương mặt nhỏ đã chuyển lại màu đỏ. Giận dữ. Nhỏ cắn chặt môi…
Chát…
Chát…
Mỗi người ăn một tát. Sương bước đi thật nhanh. Lâm đuổi theo. Nhỏ chỉ dùng có nửa phần công lực mà sắp gây án mạng rồi (đai đen Karate cơ mà).
Lâm vẫn đi phía sau Sương. Nhỏ đứng lại, đôi mắt rưng rưng.
-Ông đi theo tôi làm gì?
-Tui nghĩ Sương đang cần ai đó để nói chuyện.
(Trời: không xong rồi, không xong rồi. Thiên Lôi. Thiên Lôi đâu… mau lấy bông bịt tai cho ta)
-Tui đã cố hết sức để cái ngày này không đến. Vậy mà hai cái đứa ngu ngốc, ích kỷ đó…tụi nó lại…
-…
-Thậm chí tui đã nói gạt ông Nhiên rằng tui mến ông An… tui hy vọng ông Nhiên đừng làm quá đáng. Ổng đã hứa. Hai người đó là bạn thân của tui. Tui không muốn nhìn thấy cái cảnh… Tui rất sợ…
-…
-Ông An rất bảo thủ. Nếu ông An không chấp nhận được… tui phải làm sao? Nếu họ không thể nhìn mặt nhau nữa tui phải làm sao? Tui phải làm sao đây hả?
Sương nói, cố kìm dòng nước mắt. Lâm bất chợt kéo nhỏ dựa vào mình.
Giọng nói trầm ấm và nhẹ nhàng.
-Khóc đi.
Một thoáng sững sờ. Sương khóc. Ướt vai áo Lâm. Đợi nhỏ khóc xong, Lâm đưa nhỏ chiếc khăn tay, an ủi nhẹ nhàng.
-Sương nghĩ thoáng chút đi. “trong cái rủi có cái may” mà. Xem như cho hai đứa nó một cơ hội lựa chọn. Xem như một thử thách để đo thử tình bạn của hai đứa nó bền vững đến đâu.
-Thử thách gì mà ác dữ vậy?!
-Mà nếu thằng An không hay biết gì hết chẳng phải bất công lắm sao? Bất công cho thằng Nhiên mà còn bất công cho thằng An nữa. Mấy chuyện này trực tiếp đối mặt mà giải quyết sẽ tốt hơn. Không ra ngô ra khoai gì hết thì càng khổ thêm
Sương gật đầu nhưng vẫn còn bực tức và lo lắng.
Sáng hôm sau, nó với Nhiên mang bộ mặt hình sự đến lớp. Hai đứa khác chung bàn không dám hó hé gì, cũng không muốn dính líu. Người yêu cãi nhau là chuyện thường. Nhưng mây đen này vần vũ kinh khủng quá.
Sương chỉ muốn xé xác hai kẻ gây tội ác kia. Tất nhiên không được. Và để xả tức, nhỏ áp dụng triệt để chính sách “trúng đứa nào xào đứa đó”. Ngược lại, Lâm đặc biệt hớn hở nhưng phải vứt bớt vẻ rực rỡ vì sợ Sương tẩy chay. Mấy đứa trong lớp truyền tụng câu thơ cải biên chí lý:
“Ở đâu u ám An – Nhiên
Trong về lớp trưởng – mặt trời sáng soi”
Vài ngày sau, tâm trạng mỗi người đã ổn định. Giờ ra chơi, Sương đứng nói chuyện với nó ngoài hành lang. Mấy đứa khác khôn hồn lủi đi hết. Chẳng ai dám chọc giận những con nhím đang xù gai. Cả hai đứng dựa vào lan can nhìn xuống sân trường.
-Sao bà không nói với tui sớm. Bà biết “giấy không gói được lửa” mà.
-Tui xin lỗi nhưng… tui sợ nhìn cảnh hai người như ngày hôm nay nên trì hoãn được ngày nào, hay ngày đó.
-Bà biết từ khi nào vậy?
-Từ hồi cắm trại cuối năm ngoái. Lần đó… trong lúc ông ngủ trưa ở chỗ hàng cây bạch đàn phía sau dãy nhà B… lúc đó chỉ có ông và ông Nhiên nên…
Sương ngập ngừng, liếc nhìn nó thật nhanh. Nhỏ tự hỏi nếu nó biết thì có lập tức đi giết Nhiên không. Nó nhớ ra hôm đó mệt quá, ngủ say như chết. Cả buổi sáng vật lộn với củi lửa nấu ăn cho một đại đội mà. Hồi lâu, nó sốt ruột lên tiếng nhắc.
-Nên…? Nên cái gì?
-Nên…
-…
-Nên ông Nhiên đã hôn ông…
Sét đánh ngang tai.
-Tui và ông Huy vô tình thấy khi đi kiếm hai người. Mà đó không phải lần đầu và cũng không phải lần cuối.
Sét đánh lần hai.
-An…
Sương gọi khẽ, đưa tay vẫy lên xuống trước mặt nó. Vẫn đông cứng, không phản ứng. Thông tin khó tiêu hóa thế mà. Sau một hồi vật lộn, dữ liệu đã được đúc kết cô đọng: “nó bị thằng bạn thân hôn trong lúc ngủ không chỉ một lần”.
-Rồi sao nữa?
Nó dần thoát khỏi trạng thái đóng băng, chớp chớp mắt. Sương nhìn nó, lựa lời nói tiếp.
-Tui đã nghĩ nếu những người biết chuyện giữ im lặng thì sẽ không sao nhưng… Chuyện tấm hình bị tung ra nằm ngoài dự kiến. Tui đi vắng nên không kịp ngăn ông Nhiên. Nếu lúc đó tui biết và nhận là bạn gái của ông thì mọi chuyện sẽ không đổ bể tùm lum như vầy.
-Không sợ người ta hiểu lầm sao?
-Mặc kệ. Chuyện nào quan trọng hơn lo trước.
-Tui ngốc lắm phải hông? Bao nhiêu chuyện xảy ra mà như thằng mù vậy?
Nó cười thật nhẹ.
-Ông nói gì vậy? Đâu phải chuyện ngốc hay không. Chỉ vì ông không bao giờ nghĩ có chuyện này tồn tại nên không nhận ra thôi. Mấy đứa khác cũng vậy mà.
Sương thở dài.
-Ông không thể nghĩ thoáng chút sao? Bỏ qua cho ông Nhiên đi An. Như vầy ông cũng đâu có vui sướng gì. Hai người làm bạn thân bao nhiêu năm rồi mà.
-…
-Ông Nhiên cũng vì không muốn có ngày hôm nay nên mới giấu ông thôi. Với lại, Nhiên vẫn là Nhiên, vẫn là bạn thân của tui với ông dù ổng có đặc biệt hơn đi nữa.
-Thằng Nhiên có coi tui là bạn thân sao? Sao bà không đứng vô vị trí của tui mà nghĩ dùm hả. Thiệt tình.
Sương nhìn mặt nó, chưa từng thấy bộ mặt nào dễ thương đến buồn cười như vậy. Nhiên từ phòng giám thị đi lên, vừa bước khỏi cầu thang. Ba đứa nhìn nhau. Sượng như khoai bị sùng. Nó bỏ vô lớp. Nhìn Nhiên thảm thương như bông vạn thọ chưng bàn thờ cả tháng.
-Nhiên. Tui có chuyện này cho ông hay. Tin vui à!
-Tin vui duy nhất với tui bây giờ là mọi thứ trở lại như cũ.
-Ông An không có giận ông, cũng không có dị ứng với chuyện đó. Ổng chỉ là không biết phải đối mặt với chuyện ông yêu ổng như thế nào thôi. Tức là ngại không biết đối mặt với ông ra sao.
-Vậy thì có gì khác. Nó vẫn không thèm nhìn mặt tui.
-Tất nhiên là khác rồi. Lúc trước tui lo ông An không thể chấp nhận. Ổng là đồ phong kiến mà. Nếu như vậy chắc phải tẩy não ổng vì thành kiến thì khó mà xóa được. Nhưng như bây giờ thì dễ giải quyết hơn. Ông chỉ cần trấn an ổng là xong.
-Vẫn chưa hiểu.
-Sao bữa nay thiếu iot dữ vậy trời? Ông thử đặt mình vào vị trí ổng coi. Thằng bạn thân bao nhiêu năm, ăn chung, học chung, thậm chí ngủ chung, chuyện trên trời dưới đất gì cũng nói nhau nghe đùng một cái nói yêu mình. Ông có phát điên không hả? Ông An bị sock lại cộng thêm chuyện ông xem ổng như con rối mà giật dây. Không điên mới lạ. Lại còn…
-Rồi. Hiểu rồi. Mà…
-Mà sao?
-Chuyện của bà với thằng An…
Sương nhìn Nhiên, lùi vài bước.
-Tui xin lỗi.
-Hả?
-Tui nói gạt ông đó. Tui đâu có thích ông An.
Nhiên trợn mắt nhìn Sương. Không ngờ mình cũng bị dắt mũi.
-Tui làm vậy vì sợ ông không tự chủ được mà gây chuyện. Là người khác, ông sẽ không quan tâm nhưng là tui, ông sẽ dừng lại.
-Bà tốt thiệt đó. Tốt thấy sợ luôn. Có bạn như bà thì tui đâu cần kẻ thù nữa.
-Bản chất mà.
Sương cười lớn.
-Vậy… bà có thích ai không?
-Sao tui phải nói cho ông biết?
-Công bằng.
Sương nhìn Nhiên một lúc. Bây giờ thì nhỏ đâu cần giấu nữa. Mọi chuyện vỡ lỡ hết rồi.
-Đầu bàn cuối.
-Lớp trưởng hả?
-Nhỏ tiếng coi.
Sương bịt miệng Nhiên, ngó dáo dác xung quanh.
-Ông mà bép xép là tui làm thịt ông rồi xỏ xâu nướng lên đó. Nghe chưa?
Sương bỏ đi nhưng đến cửa lớp, nhỏ quay mặt lại, nói thêm.
-Ông giải quyết nhanh chuyện này đi. Để lâu cả đám mắc bệnh thần kinh vì lo lắng à. Toàn làm khổ bạn bè không hà. Kiếp trước tui mắc nợ hai người hay sao á.
Nhiên nhìn theo, cười một mình.
* * *
Cả ngày hôm đó, Nhiên ngẫm nghĩ mấy lời Sương nói. Cuối cùng, Nhiên gom hết can đảm mang qua nhà nó. Vừa vào nhà thì gặp chị Thy, đang chuẩn bị chở bắp ra chợ bán buổi chiều. Thy vui vẻ hỏi.
-Em qua kiếm thằng An hả? Nó đang hái bắp ở đằng sau hè đó.
-Dạ. Em có mấy bài tập trong lớp cần bàn với nó.
-Ừ. Mà Nhiên nè. Mấy bữa nay trong lớp có chuyện gì hả? Chị thấy nó cứ lẩn thẩn sao sao. Nhiều khi còn lảm nhảm một mình nữa.
-…
-…
-Dạ. Không có gì đâu chị. Chắc tại năm 12 học nặng quá nên căng thẳng đầu óc đó. Nó mất cân bằng vài bữa là bình thường lại hà. Không sao đâu. Em cũng hay bị lắm.
-Ừ. Vậy chị yên tâm rồi. Thôi chị đi nha.
Nhiên luồn qua mấy hàng chanh ra vườn. Cả ruộng bắp trải trước mắt xác xơ trong nắng gió chiều tà. Vừa thấy Nhiên, nó đã cuống lên. Ở trường, nó có thể lờ Nhiên đi mà lo học còn ở đây… bó tay. Lúc biết sự thật, nó giận kinh khủng. Còn bây giờ, nó ngượng kinh khủng.
-Tao có chuyện muốn nói với mày.
-Ừ. Nói đi. Tao đang nghe nè.
Nó không nhìn Nhiên, vẫn loay hoay với mấy trái bắp. Tội nghiệp cây bắp, tội nghiệp nó… có mấy trái bẻ hoài không xong.
-Tao xin lỗi.
-Mày có lỗi gì mà xin.
-Tao đã không cho mày biết sự thật vì tao sợ mày xa lánh tao. Có lần tao đã thử nói với mày… lần đó…
-Tao nhớ.
-Ừ. Từ lần đó, tao quyết định không nhắc đến nữa. Không muốn chúng ta rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay. Nhưng đến khi đám “yêu nhền nhện” tung tấm hình đó ra rồi thêu dệt đủ thứ chuyện, tao đã nghĩ…
-…
-Tao nghĩ… nếu như có thể ở bên cạnh mày như tao mong muốn dù với mày chỉ là đóng kịch, dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi của năm 12 cũng đủ rồi. Đó sẽ là một kỷ niệm đẹp với tao và với mày cũng không có gì ảnh hưởng hay ám ảnh. Cho nên…
-Cho nên mày đã tuyên bố với cả trường.
-…
-Mày không sợ tao nghi ngờ sao?
-Nếu mày nghi ngờ thì tao cũng có đủ lý do để phản bác. Mà với tính mày có nghi ngờ đến đâu cũng không bao giờ hỏi thẳng tao.
-Mày tính hết mọi đường chỉ tính thiếu Diệp và Huy.
Nó nhìn thẳng Nhiên, tạm tha mạng cho mấy trái bắp.
-Tao không ngờ hai người đó lại nghĩ đến cách này.
-Nếu không nhờ hai đứa nó tao không bao giờ biết sự thật phải không? Mày với nhỏ Sương đúng là “bạn tốt”. Làm bạn với hai người chết lúc nào không hay và cũng không hiểu tại sao mình chết.
-Mày có thể tha lỗi cho tao không? Tao với mày có thể làm bạn như trước kia không?
-…
-Mày yên tâm. Tao sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa. Tao chỉ muốn trở lại như trước kia. Mày cũng đâu muốn tình bạn 7 năm trời kết thúc phải không?
-Mày có làm được hông?
-Tao sẽ làm được. Tao hứa. Chắc chắn sẽ được mà.
-…
-Tao biết tạm thời mày chưa thể bình thường như trước, chưa thể chấp nhận cho nên không cần phải có sức ép bản thân đâu. Cứ từ từ và làm điều mày cho là tốt, cứ làm gì mà mày cảm thấy thoải mái là được chỉ cần… đừng xem tao như không khí.
-Tao sẽ cố gắng quen với chuyện này.
Nó nói, cười. Cuối cùng thì cũng cười được dù gượng gạo. Nhiên đã yên tâm hơn rất nhiều, cảm thấy thanh thản. Nhiên dẫn xe ra tới cổng, nó gọi lại:
-Đem mấy trái bắp này về đi. Má tao mới nấu. Bắp hái xuống là nấu liền đó.
-…
-Cầm đi. Mày thích ăn bắp mà.
* * *
Một tuần sau, nó và Nhiên tạm ‘‘bình thường hóa’’ quan hệ. Kết quả thi vòng 2 cũng được công bố. Lớp nó có 5 đứa chuẩn bị cuốn gói lên thị xã trong đó có Nhiên, Sương và Huy. Nó thiếu một điểm còn Lâm thì hai. Lại liên hoan nhưng lần này nhẹ hơn. Toàn bánh ngọt cộng trà đá. Lớp phó văn thể Thái Như, đứng lên dõng dạc.
-Bây giờ, chương trình “văn nghệ văn gừng” xin được phép bắt đầu. Và bởi vì lần này có cảnh “Người lên ngựa, kẻ chia bào. Rừng phong thu đã nhuộm màu quan san” cho nên sẽ đặc biệt.
Như cười man rợ. Nó có linh cảm không lành.
-Những “kẻ chia bào” sẽ phải hát. Những kẻ chưa có “kẻ chia bào” thì tìm người tình nguyện hy sinh đi.
Tràng pháo tay vang dội cho “bản án tử hình”. Trong mắt mấy đứa bạn, Nhiên với nó vẫn là một cặp. Vở kịch mang một nửa sự thật này chỉ kết thúc khi xong năm 12. Nó… tiêu rồi, có bao giờ hát trước lớp đâu.
-Mày không muốn hát thì thôi. Tao hát cho.
Nhiên bỏ nhỏ vì hiểu quá rõ nó
-Thôi kệ. Hát đại không sao đâu. Tụi nó ép thì không có quyền chọi dép tao. Mày hát thế lại có chuyện. Phiền phức thêm.
-Mày định hát bài gì vậy?
-Nghe đi rồi biết.
…
Tôi và anh đôi bạn thân rất thân
Niềm thân ái thắm thiết, khắng khít bền lâu
Cùng nhau san chia buồn vui ta mến thương như sông biển dài
Dìu nhau qua bao gian lao không ngại khó khăn.
Nay biệt ly tôi tiễn anh trên bước đi
Lòng quyến luyến muốn nói nhưng chẳng thành câu
Trầm tư nghe chuông vọng xa như báo tin chia tay não nề
Biệt ly đêm nay sân ga sương mờ trắng buông…
…
Giọng nó trầm và buồn. Từng ca từ vang lên như nhấn chìm Nhiên. Hạnh phúc và đau khổ. Nhiên hiểu, mãi mãi nó (vẫn và chỉ) xem Nhiên là bạn. Nhiên biết rõ nó đang phải đấu tranh bản thân lắm mới có thể trò chuyện bình thường với Nhiên. Và biết rõ hơn mình ra đi lúc này là phù hợp.
Sáng hôm sau, mưa lất phất rơi. Những cơn gió đầu mùa hòa với gió đồng lạnh lẽo và buồn thảm. Cả lớp ra tiễn những “kẻ ra đi” vì tương lai tươi sáng. Nhiên và nó chẳng cần đứng nói chuyện riêng nhưng đám quỷ trong lớp không muốn làm “khủng long bạo chúa”
-Mày đi cố gắng mà học đó. Mang vinh quang về cho lớp, cho trường.
Nó nói xong mà còn muốn ói. Nghe thấy mà ghê.
-Mày lên xe đi. Sao vậy? Mày có đi vào chỗ chết đâu. Cuối tuần vẫn được về mà. Có gì mà buồn dữ vậy?
-Biết rồi. Tao…
-Gì?
-Tao có thể ôm mày một cái không?
-Mày đừng có “được voi đòi hai Bà Trưng”
-Tao xin lỗi.
-…
-…
-Thôi. Kệ mày.
Nhiên ghì chặt nó trong vòng tay mình. Lúc trước, chuyện này với nó rất bình thường, không có gì đặc biệt. Nhưng lần này… cảm giác rất lạ, rất ấm áp hay tại gió bấc lạnh quá. Nó không biết.
(Trời: mi mà biết thì lại có chuyện)
* * *
Chiếc xe từ từ lăn bánh để lại cảm giác trống trải và mất mát. Nó biết chẳng xa xôi gì nhưng cõi lòng cứ trống rỗng và hụt hẫng. Nó nhìn màn mưa ngày càng nặng hạt. Một tiếng thở dài mênh mông, vô định. Khung cảnh cứ nhạt nhòa hư ảo. Mưa ngoài trời hay mưa trong mắt…
-Sao ông vẫn còn cố bám dính Nhiên vậy An? Ông đâu có yêu Nhiên. Ông làm vậy tui có cảm giác như ông đang vì tiền.
Giọng Diệp vang phía sau lưng. Nó giật mình, choáng váng với 3 từ cuối.
-Bà nói gì vậy?
-Tui nói ông đó An. Ông tưởng làm vậy là đúng sao? Ông không yêu Nhiên mà cứ tiếp tục ở cạnh Nhiên vậy càng làm người ta tổn thương thêm thôi. Vẻ cao thượng rởm của ông làm tui phát ói. Ông thương hại Nhiên, tội nghiệp Nhiên. Thật nhân từ làm sao.
-Diệp. Bà nói sao không suy nghĩ gì hết vậy?
Lâm lên tiếng. Diệp sẵn đà nạt luôn bạn lớp trưởng đáng kính.
-Ông biết gì mà nói hả? Ông có yêu mến một người nào đó suốt 3 năm để cuối cùng nhận ra người ta yêu người khác? Mà kẻ người đó yêu lại… Ông có thể chấp nhận được không? Có thể vui vẻ tha thứ không hả?
Nước mắt Diệp chảy dài. Nhỏ nhìn thẳng nó.
-Tui không thể bỏ qua mọi chuyện được. Nhưng trên hết tui ghét ông. Ghét cái vẻ vô tội vì không biết gì của ông. Ghét cái cách ông đối xử với Nhiên nên tui không muốn ông tiếp tục làm tổn thương Nhiên nữa.
-…
-Ông hãy tránh xa Nhiên đi. Tránh xa ra.
Nhỏ quay lưng chạy đi. Nước mắt sao mà mặn quá.
-Diệp nói đúng phải hông? Tao đang làm tổn thương thằng Nhiên.
Nó thấy cổ họng khô đắng, nghèn nghẹn.
-Mày đừng nghĩ nhiều quá. Cuộc sống có bao giờ tốt đẹp cho tất cả mọi người đâu. Tổn thương hay không là tự mình quyết định.