Chuyện học đường... - Chương 2
Chap 2
Một tuần học với nhiều biến động đã qua nhưng nó còn phải đối mặt với nỗi kinh hoàng mới. Băng Sương sau mấy ngày vinh dự nghỉ học để đi dự hội thảo môi trường gì đó đã trở về. Tất nhiên, nhỏ chẳng biết “mô tê răn rứa” gì suốt thời gian vắng bóng và giờ đây thì:
-Hai người có bị điên không hả?
Tiếng thét kinh thiên động địa với khả năng công phá không thua bom nguyên tử làm mặt nó cắt không còn giọt máu.
-Bà bình tĩnh đi. Có gì mà la hét như bị cắt cổ vậy chớ?
Nhiên lên tiếng, bình thản lạ. Sương trừng mắt nhìn Nhiên, giận đến mức không nói nên lời, bầm gan tím ruột.
-Ông… ông…
-Tui làm sao?
-Ông thật là… tui tin tưởng ông mà ông lại làm việc thiếu suy nghĩ vậy đó hả? Tui đã nói cái gì, ông có nhớ không hả?
-Tất nhiên là nhớ nhưng hoàn cảnh này thì khác.
-Khác cái gì? Khác chỗ nào? Có ai thay đổi gì đâu mà khác hả?
-Sao bà không đặt mình vào vị trí của tui mà nghĩ hả?
-Vì tui nghĩ cho ông nên mới…
-Hai người thôi đi được hông. Nhức đầu quá.
Nó la lên. Sương và Nhiên cùng quay lại, đồng thanh:
-Ông/Mày im đi.
-Im thì im.
Nó đứng dậy thì bị Nhiên và Sương nắm cánh tay kéo lại. Nó cằn nhằn.
-Hai người lúc nào cũng vậy. Cãi nhau vô cớ làm tui không hiểu gì hết.
-Ông không hiểu thì tốt.
-Hả?
-Tui nói là tui cãi nhau với ông Nhiên nên khát nước. Ông đi mua nước mía cho tui uống nha. Ông là tốt nhất mà.
Sương đổi giọng ngọt ngào, năn nỉ. Nó hiểu tốt nhất là nên tránh đi, mặc kệ cái đôi “thanh mai trúc mã” đó làm gì thì làm.
-Ông đang định làm gì?
Sương nghiêm túc hỏi Nhiên khi nó đã đi khuất.
-Tui không định làm gì hết.
-Nhiên à…
-Gì?
-Tui…
-Bà làm sao?
-…
-…
-Tui thích ông An.
Câu nói nhẹ nhàng mà Nhiên nghe như sét đánh ngang tai. Nhiên nhìn Sương, nhìn trời rồi lại nhìn Sương. Không tin vào mắt mình. Sương cúi mặt quay đi. Thật lâu Nhiên mới dám lên tiếng hỏi.
-Từ khi nào?
-Lâu rồi… Trước khi biết chuyện ông có tình cảm với ông An.
-Sao không cho tui biết?
-Vì tui sợ ông buồn rồi lại nghĩ lung tung nên…
-…
-…
-Vậy bây giờ bà muốn tui làm gì đây?
-Đừng làm chuyện gì quá đáng với ông An.
Sương nhìn Nhiên với ánh mắt van nài vài giây rồi cúi mặt. Gió thổi qua mấy hàng tràm cặp bờ hồ trong sân làm rung rinh những chùm hoa trắng, đưa cả hương hoa thanh thanh vào không khí với mấy chiếc lá vàng.
Buồn thiu…
* * *
Cuối tuần, cả lớp tập trung ở nhà Nhiên để nhậu nhẹt. Địa điểm lý tưởng vì rộng, thoáng và quan trọng là không bị ngập. Nó lên chức bếp trưởng. Vì sao? Vì nó nấu ăn ngon. Vì con gái lớp nó có nằm trên cả tỷ tấm nệm cũng đau lưng do hạt đậu phía dưới. Bọn lớp nó có phụ tiếp thì toàn phá hỏng. Nó phải sửa lại nếu không trúng độc hết cả lũ.
Đến trưa nấu xong, nó mệt mỏi rã rời tìm chỗ ngủ. Mặc kệ đám bạn lo phần còn lại. Giờ có cho nó ăn thịt rồng cũng không thèm. “Ma xui quỷ khiến” nó chui vô phòng Nhiên. Nó bò lên giường, ngủ ngon lành.
Một tiếng sau, bàn ăn dọn xong. Nhiên đi gọi nó. Nhiên vào phòng, thấy nó ngủ ngon quá không nỡ kêu dậy. Nhiên đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán nó, cúi xuống thật gần… Cửa phòng mở toang.
-Nhiên! Sao lâu quá vậy?
Băng Sương bước vào phòng bật đèn.
-Sao không mở đèn? Để phòng tối thui thấy mà ghê. Ông định làm gì vậy hả?
Sương liếc Nhiên rồi lấy gối đập lên mặt nó. Nó giật mình mở mắt, bộ mặt gà mờ chưa tỉnh ngủ.
-Tới giờ ăn rồi hả?
-Ăn xong hết rồi. Còn đóng chén đang chờ ông.
-Ê. Chơi kỳ vậy. Mấy người dã man vừa vừa thôi nha.
-Giỡn mà. Mọi người còn chờ ông. Nhanh lên đi.
Sương cười, lôi nó dậy. Nhiên im lặng ngồi nhìn hai người kia.
-Á. An!
Chợt Sương hét lên. Nó giật mình, ngó dáo dác xung quanh.
-Hả? Cái gì?
-Cái dấu đỏ trên cổ ông là sao?
-Chắc là muỗi cắn. Hồi nãy ngủ quên giăng mùng.
Nó trả lời tỉnh bơ, lật hai cánh tay lên xem. Nó quay qua Nhiên
-Nhiên! Kiếm dùm tao chai dầu coi. Muỗi nhà mày độc quá. Mới ngủ chút xíu mà cắn tùm lum.
Nó cầm chai dầu rồi đi vô phòng tắm. Sương nhìn Nhiên, giọng lạnh lùng.
-Muỗi nhà ông ghê thật. Đúng là “chủ nào muỗi nấy”. Mấy cái dấu đó có bao nhiêu phần trăm là muỗi cắn hả?
Nhiên mỉm cười, chỉ tay lên cổ.
-Chỉ có một dấu là của tui thôi. Bà đi đo mắt lại đi.
-Ông quá đáng lắm rồi nha. Tui nói lần cuối. Ông mà còn làm vậy nữa, tui không tha cho ông đâu.
-Bà định làm gì tui?
Hai người nhìn nhau. Sấm chớp nổ đùng đùng. Bên ngoài, trời trong xanh. Mấy đứa dưới nhà giật mình, không hiểu vì sao.
-Sao còn ở đây. Đi thôi. Để mấy đứa nó chờ lại rủa xả nữa.
Nó nói tỉnh rụi rồi đi mất. Ngây thơ đến thế là cùng. Bó tay!!!
* * *
Ổn định chỗ ngồi xong, Lớp trưởng Lâm quyền cao chức trọng nhất, đứng lên tuyên bố lý do (ăn nhậu không giấy phép làm gì dám mời thầy cô). Lâm lấy muỗng gõ gõ vào cái ly trên bàn.
-Đồng bào có nghe tui nói rõ không?
-Rõ…o…o.
Cả lũ cùng la ó, đập bàn, gõ chén.
-Vậy thì… nâng ly chúc cho những con mọt sách lớp “mỏ nhọn” may mắn trong kỳ thi học sinh giỏi sắp tới. 1-2-3 dzô…ô…
-Dzô… ô… ô…
Sau tiếng dzô của Lâm không lâu, Gia Huy cầm ly bia đến thách nó uống thi. Huy học giỏi, chơi thể thao rất siêu và từng đoạt huy chương vàng Hội Khỏe Phù Đổng vòng tỉnh môn cầu long. Năm 12 này, Huy là một trong những hạt giống đầy triển vọng trong kỳ thi Học Sinh Giỏi, có thể sẽ đi đến vòng quốc gia. Sự chú ý của con gái trong và ngoài lớp dành cho anh chàng chỉ thua Nhiên.
Nó nhìn Huy rồi nhìn ly bia. Cười. Nó không sợ, chỉ không thích nhưng cũng nhận. Được 6 chai, hai đứa hơi lảo đảo. Huy ra hiệu buông, Lâm thế vào. Nó liền la lên.
-Tụi bây chơi ăn gian. Thôi nghỉ. Tao không uống nữa.
-Mày sợ hả?
-Ai sợ hồi nào?
-Vậy uống đi.
-Tao uống thế cho.
Nhiên xen vào.
-Anh hùng cứu mỹ nhân hả?
Giọng Lâm mỉa mai. Nó nghe mà hoảng hồn. Cả đám ngoái lại nhìn. Lâm bình thường đâu có ăn nói kiểu đó. Từ khi chuyện xảy ra, Lâm chưa buông lời chọc phá nào. Đúng là “bia vào lời ra” hay “sự thật chỉ nói trong lúc say”?
-Ai mượn mày hả? Tránh ra đi.
Nó nổi nóng la Nhiên.
-Bắt cặp uống đi.
Nhiên đề nghị với Lâm.
-Ok. Huy qua đây mày. Hôm nay cho tụi nó tơi tả luôn.
-Bên nào có đứa buông trước bên đó thua
Cả lớp xúm vô cổ vũ. Sương đứng một bên lo lắng nhìn. Nhiên giành uống gần hết phần của nó. Hai đứa kia mặc kệ. Vậy thì thắng nhanh hơn chỉ là… không biết thắng để làm gì. Cuối cùng, Huy và Lâm buông trước. Nhiên cũng “quắc cần câu”. Chỉ mình nó còn thấy đường.
Xế chiều, ai về nhà nấy sau khi giải quyết hậu quả. Dân lớp nó đúng là quái vật, uống bia như uống nước. 45 đứa làm sơ sơ đã hết 5 kết. Nhưng vấn đề không nằm ở chỗ khác. Nhiên vẫn chưa tỉnh, ba má Nhiên đi ngoại chưa về, còn người giúp việc thì hôm nay nghỉ hết.
-Về An ơi. Ông Nhiên không sao đâu?
Sương năn nỉ nó.
-Nhưng mà nó xỉn vậy để một mình sao được.
-Ổng không sao đâu. Chút nữa là tỉnh thôi hà.
-Nhưng…
Sương nhìn nó, cực kỳ nghiêm túc.
-An. Giữa Nhiên với tui ông chọn ai?
-Hả? Bà nói gì vậy?
-Ý tui là ông chọn chở tui về hay ở lại với ổng. Tui cũng là bạn thân của ông đó. Đừng có “trọng sắc khinh bạn”.
-Bà nói cái quỷ gì vậy. Tui kể sự thật cho bà nghe rồi mà. Thiệt tình. Thôi, bà về trước đi. Chừng nào nó thức tui về.
-Cẩn thận đó. À… ông về buổi tối cẩn thận. Một tuần nữa gặp. Học bài tốt nha. À… quên, tui có cái này tặng ông làm bùa may mắn. Đưa cho ông Nhiên dùm tui luôn.
Nó nhận từ tay Sương hai cây viết rất đẹp được để trong hộp nhựa trong.
-Cảm ơn. Bà cũng học bài tốt nha.
-Ừm. Đi thi nhớ đem “cây viết tui tặng” theo đó. Về trước nha. Bye.
* * *
Nó nhìn dáng Sương khuất sau hàng cây ngoài cổng, tự thấy mình ngố vì chẳng bao giờ hiểu được nhỏ bạn thân. Sương cũng thân với Nhiên từ nhỏ, nghe đâu gia đình hai bên tính làm xuôi. Sương học giỏi, con nhà bác sĩ danh giá, rất sâu sắc và có khả năng “lãnh đạn” nên được xếp vào dạng hoa trên cao khó hái. Tuy nhiên, tính tình thì… “sáng nắng, chiều mưa, trưa có bão”!!!
Dạo này, Sương và Nhiên cư xử hơi lạ làm nó chột dạ. Sau gần năm năm quen biết, nó rút ra kết luận vô cùng đau thương và nghiệt ngã: làm bạn với Sương và Nhiên khiến nó tổn thọ vì đầu óc lúc nào cũng bị thách thức dữ dội và tim luôn đặt trong tình trạng “báo động đỏ” có nguy vỡ bất cứ lúc nào.
Nó mở cửa phòng, bước vào. Nhiên vẫn còn ngủ. Nó lau mặt cho Nhiên xong, đứng dậy toan đi ra thì Nhiên níu áo nó, thì thầm.
-Đừng đi.
-Mày sao vậy?
-Đừng đi mà…
-Ừ. Không đi.
Nó ngoan ngoãn ngồi lại giống như những lần khác. Với Nhiên, nó không cãi lại được. Nó vô thức ngắm Nhiên đang ngủ, đẹp như tượng thần Hy Lạp. Chả trách nhiều đứa mù quáng. Nó nhớ mấy hôm trước nhỏ Diệp đã khóc sướt mướt xin lỗi về chuyện tấm hình. Nó cũng nghĩ nhỏ không liên quan. Dễ thương vậy mà. Nó thấy tội cho Diệp nên đã kể hết. Nhiên mà biết sẽ bằm nó thành tương.
Đồng hồ điểm 9h. Nhiên tỉnh dậy, nhìn quanh cái phòng trống trơn. Cổ họng khát khô. Nhiên vội đi xuống bếp. Nó đang lui cui nấu gì đó. Nhiên tiến lại gần, thì thầm vào tai nó.
-Mày đang làm gì vậy?
-Á…
Nó giật mình, la lên.
-Mày muốn hù chết tao hả?
Nhiên thở phào nhẹ nhõm vì thái độ của nó. Nhiên biết lúc say mình đã không làm gì ghê gớm.
-Xin lỗi.
Nhiên đứng xích ra.
-Tao tưởng mày về mất tiêu rồi.
-Mày xỉn kiểu đó ai dám về
-Lo cho tao lắm hả?
-Còn hỏi.
Nhiên ôm chầm lấy nó.
-Tao cảm động muốn khóc luôn nè.
-Vậy hả? Cảm ơn nhe. Thôi, buông ra mày. Có hai đứa diễn kịch cho ai coi.
-…
-Ngồi xuống đi. Tao pha nước chanh cho mày uống.
Nó đưa Nhiên tô cháo nghi ngút khói và ly nước chanh rồi kéo ghế ngồi đối diện.
-Mày có thấy dạo này thằng Huy với thằng Lâm hơi lạ hông? Tụi nó làm nhiều việc mà… như ghét tao lắm á.
-Sao mày nghĩ vậy?
-Cảm giác thôi.
Nhiên nhìn nó chằm chằm rồi cúi mặt ăn cháo, nói bình thản
-Không có đâu. Lo học bài thi đi.
-Mày cũng vậy đó. Được nghỉ một tuần đừng có suốt ngày chơi game.
Nhiên ăn xong, nó đứng dậy dọn bàn, vô ý làm rớt cái ly. Tiếng loảng xoảng. Những mảnh thủy tinh vỡ sắc lạnh nằm ngổn ngang trên nền gạch. Nó cúi xuống nhặt, tay run run. Nhiên nhìn thái độ lạ lùng của nó, hốt hoảng:
-An… Mày sao vậy?
-…
-Tay mày chảy máu kìa. Thôi đi. An.
Nhiên vội vàng kéo nó đứng dậy. Ánh mắt nó trống rỗng như đang nhìn vào nơi nào xa xăm lắm
-An! An!
-A… Hả? Sao?
-Mày đứt tay rồi. Ngồi xuống đi. Để tao băng lại cho.
Nó nhìn bàn tay mình. Máu đang chảy thành dòng, ngày càng nhiều. Hai đứa im lặng. Nhiên sát trùng vết thương rồi băng lại cẩn thận. Nhiên nhìn nó. Xót xa.
-Có chuyện gì vậy?
-Có gì đâu.
-Mày gạt ai hả?
-Ờ…
-Sao lại sợ?
-Nó làm tao nhớ chuyện hồi nhỏ thôi.
-Hồi đó sao?
-Hồi đó chắc tao khoảng năm sáu tuổi gì đó. Mỗi lần ba uống rượu là có cãi nhau. Đồ đạc tiêu hết. Anh chị ôm tao núp trong kẹt bồ lúa. Tiếng đồ đạc bể cứ đạp vô tai. Đến giờ vẫn còn bị ám ảnh dù đã mười mấy năm.
Nhiên hạ giọng, nhìn thật sâu vào mắt nó.
-Qua rồi mà. Không sao đâu.
Nhiên mỉm cười. Nó thấy lòng mình ấm lại… bình yên đến lạ. Tự dưng, nó muốn dựa vào Nhiên. Nhiên vẫn cầm tay nó, vẫn nhìn nó. Ánh mắt hai đứa chạm nhau thật lâu. Nó thấy tim mình đập hụt một nhịp. Nó như bị thôi miên, không thể rời mắt khỏi gương mặt Nhiên. Nhiên chầm chậm cúi xuống. Gương mặt hai đứa kề sát nhau.
Reng…reng… reng…
Nhiên bối rối quay đi. Nó đập tay lên trán mình, nghĩ thầm: “Trời ơi! Cảm giác quái quỷ vừa rồi là sao?”
(Trời: sao hỏi ta. Phải hỏi bọn mi chứ. He he he…)
-Ba má tao mai mới về.
Nhiên nói khi quay lại.
-À quên, mày ở đây tới giờ này có sao hông?
-Tao gọi về nhà rồi. Tao nói sẽ về trước 10h.
-Thôi. Tối nay mày ở lại đây đi. Tao làm biếng đưa mày về quá.
-Cảm ơn à. Đây không cần. Tao tự lội bộ về được rồi. Gần mà.
Điện thoại lại reo. Nhiên bắt máy. Giọng tức giận của Sương vang lên inh ỏi.
-Ông An đâu? Ông làm gì mà giờ này ông An chưa về? Tui mới gọi qua nhà ổng. Ông biết giờ này mấy giờ rồi hông?
-Mới hơn 9h.
-Còn nói cái giọng đó nữa hả. 9h45’ rồi. Ông An đâu? Sao chưa về?
-Tối nay thằng An ngủ lại đây.
-Ông nói lại lần nữa coi?
-Tối nay thằng An ngủ lại nhà tui. Ba má tui mai mới về.
-Cái gì?
Sương thét lên thất thanh. Nhiên ôm bụng, nén cười tiếng bật ra, tưởng tượng gương mặt kinh hoàng của Sương. Thật ra, nó vẫn thường ngủ lại nhà Nhiên. Sương cũng biết vậy. Nhưng giờ đây mọi chuyện đã khác.
Sau phút mặc niệm kéo dài, Sương nói tiếp, giọng nghiêm túc lạnh người.
-Ông còn nhớ những gì đã nói không hả?
-Nhớ.
-Nhớ. Nhớ thì tốt. Và làm ơn nhớ luôn giùm tui hậu quả nếu ông không biết quản lý tốt cảm xúc bản thân. Lớn hết rồi. Làm sao coi được đó thì làm. Nói nhiều không tốt.
Nhỏ cúp máy cái rụp, không cần nghe giải thích. Nhiên nhìn màn đêm tối đen bên ngoài… nén tiếng thở dài. Nhiên gọi với theo khi nó đã bước ra cửa.
-An, đợi tao lấy xe đưa mày về.
Ngày thi học sinh giỏi lớp nó “vắng như chùa Bà Đanh”. Đi gần nữa lớp cơ mà. Điểm thi khác nhau nên nó với Nhiên không chung xe. Sương cười đắc thắng kéo nó lên xe trước mặt Nhiên. Mấy đứa xì xào “thằng An bỏ thằng Nhiên… cặp với nhỏ Sương… biến thái…”
Đến trưa thi xong, mặt mũi đưa nào cũng phờ phạc, lúc ghé quán ăn mà vẫn chưa hoàn hồn. Tội nhất là mấy đứa thi Văn, Sử hay Địa, cầm đôi đũa mà tay còn run run vì phải viết đến bốn năm đôi giấy trong vòng có ba tiếng. Vì nam nữ ăn riêng nên Sương không giành nó với Nhiên. Cuộc chiến ngày càng khốc liệt mà nó cứ ngây thơ, vô tội thế.
Từ lúc cầm đũa, mấy đứa lớp khác hoảng quá nên chỉ biết cắm cúi ăn. Dân lớp nó quen cảnh “thế giới chỉ có hai người” nên tỉnh bơ. Nhiên gắp thức ăn bỏ vào chén nó.
-Món này ngon nè, ăn thử đi.
-Tao không thích.
-Sao vậy?
Huy giằn chén đứng dậy.
-Tao ăn xong rồi.
-Sao ăn ít vậy? Mày không khỏe hả?
Lâm hỏi.
-Ngứa mắt.
Huy bỏ đi. Nó đã hiểu vì sao Huy làm vậy hôm liên hoan nhưng… hiểu chưa chính xác. Vừa ăn xong, Sương kéo nó đi với đội thi Sinh. Lại mổ xẻ đề thi. Nhiên bị bỏ lại một mình chỗ băng đá. Lâm đến, ngồi cạnh, vẻ mặt hối lỗi.
-Xin lỗi vì tao đã cư xử lố bịch hôm liên hoan.
-Không sao đâu. Mày không biến thằng An thành kẻ thù là được rồi. Mà sao mày không nói với Sương. Để vậy đến khi nào nhỏ mới hiểu?
Lâm trợn mắt nhìn Nhiên.
-Sao mày biết?
-Vậy là tao đoán đúng.
-Mày chụp mũ tao à!?
-Hôm đó mày nhắm vào thằng An. Không vì tao thì chỉ còn vì nhỏ thôi.
-Tinh tế ghê thật. Mà mày cũng như tao. Nói ai hả?
-Tao khác. Sao so sánh vậy được.
-Tao sợ bị từ chối. Với lại như bây giờ thì tao hết cơ hội rồi. Nói cho Sương biết thì càng khó xử hơn.
-…
-…
-Cũng phải.
Trước khi đi với mấy đứa cùng đội tuyển Anh Văn, Lâm vỗ cai Nhiên nói nhỏ.
-Mày cẩn thận hai người đó nha.
Nhiên nhìn về phía mấy chậu kiểng của quán ăn. Diệp đang đứng nói chuyện với Huy có vẻ hào hứng lạ lùng. Nhiên thở dài. Lại có thêm hai kẻ chọc gậy bánh xe. Việc Sương nói thích An làm mọi kế hoạch chệch hướng. Nhiên lâm vào cảnh thân nhàn mà tâm không nhàn. Đúng là “chữ tài liền với chữ tai một vần”.
Phía chân trời, những đám mây đen cuồn cuộn dâng, báo hiệu cái nắng gây gắt với nền mây trong xanh sẽ sớm biến mất. Bão tố, cuồng phong vẫn còn ở phía trước.
* * *
Về đến trường, Sương bước loạng choạng xuống xe như sắp ngất. Nó đỡ nhỏ vào phòng y tế ngồi nghỉ rồi pha ly trà đường. Không có ai trực nên hai đứa đành tự xử.
-Bà say xe sao không chịu nói sớm?
-Tui bình thường đi xe có bị gì đâu. Chắc hôm nay xài nơ-ron thần kinh nhiều quá nó vậy. Ờ… An! Ông thích con gái thế nào?
-Sao tự nhiên hỏi vậy?
Sương xoay xoay ly trà đường đang bốc khói trên tay, cười dịu dàng.
-Để tui kiếm nhỏ nào giới thiệu cho ông.
-Cảm ơn nha.
-Tui đâu có giỡn. Ông là người tốt, lại là bạn thân của tui. Tui rất muốn nhìn thấy ông hạnh phúc. Sao ông cười?
-Bà là người con gái đầu tiên nói tui tốt mà không kèm điều kiện. Mấy nhỏ khác khen tui tốt chỉ để nhờ chuyển quà cho thằng Nhiên.
-Trong chuyện tình cảm tui không tin tưởng ông Nhiên. Nếu chọn giữa ông và ông Nhiên, tui chọn ông.
-Tại sao?
-Tại vì ông là người hiền lành, thật thà, tốt bụng tuy đôi lúc hơi ngố. Ông tạo cho người bên cạnh cảm giác tin tưởng, bình yên… giống như một chỗ dựa vững chắc vậy.
Nhỏ nhấp một ngụm trà, nói tiếp:
-Còn ông Nhiên… ờ… thì đúng là bạn tốt nhưng quá đào hoa, khó nắm bắt, xa xăm và bí ẩn. Mà chắc vì vậy nên con gái đổ rầm rầm. Ông Nhiên cho cảm giác ổng có thể mọc cánh bay đi bất cứ lúc nào và bỏ mình lại. Nếu muốn xây dựng quan hệ bền vững đừng nên chọn người như ông Nhiên.
-Nếu nhỏ khác nói mấy câu này chắc tui đã tin nhỏ mến tui rồi.
Sương cười, nhéo hai má nó kéo ra.
-Ông dễ thương nhất.
-Ờ… Sương. Còn người ta thì sao?
-Tui không biết. Tui mệt quá không nói nữa đâu. Đúng rồi. Ông mà nói chuyện đó cho người thứ ba biết là tui phanh thay ông ra. Nhất là người ta và ông Nhiên.
Sương nhắm mắt lại, dựa vào vai nó.
-Sao bà không chịu nói?
-Tui không xứng. Nghe nói bạn gái trước của người ta là hoa khôi trường X, hiền lành, hát hay, dễ thương nữa. Mà thôi. Bỏ đi.
Nhiên về trễ vì giữa đường xe hư. Nghe nói Sương vào phòng y tế, Nhiên và Lâm đến thăm. Ngang cửa sổ, thấy cảnh đó, hai đứa lặng lẽ bỏ về. Nhiên không giận hờn, trách móc hay ghen tỵ với Sương. Nhiên chỉ cảm thấy đau, rất đau…
* * *
Chuẩn bị “vượt vũ môn” lần 2, đứa nào cũng bù đầu mà còn phải chống chịu môn thể dục. Nước rút rồi, học lại chứ sao. Giờ tập tự do, tụi con trai chia phe đấu bóng chuyền. Trời nắng chang chang. Nó chẳng biết “gà mờ” thế nào, ăn ngay trái banh vô mặt, xịt máu mũi. Nó ôm mặt. Cả bọn xúm lại. Ồn ào. Huy rối rít xin lỗi. Nhiên đỡ nó dậy, định đưa vào phòng y tế thì Sương đẩy ra. Nhỏ rít qua kẻ răng.
-Tại ông không hà. Giải quyết đi.
Sương cùng Lâm đưa nó đi, không quên bỏ lại cái liếc mắt về phía Huy (đã dong xa từ lâu). Nhiên vỗ vai Huy, kéo ra chỗ vắng. Diệp đứng nhìn từ xa, chú ý nhưng giã vờ làm ngơ, vẫn cười nói với “đám yêu nhện”.
-Mày cố ý phải không?
-Trong mắt mày tao xấu xa vậy sao?
-Không. Nhưng nếu mày tiếp tục để kẻ khác xúi bậy thì tao không biết.
-…
-Đừng làm vậy nữa. Mày đâu muốn trở thành kẻ thù của tao.
-Nếu trở thành kẻ thù của mày mà mày chú ý đến tao cũng đáng mà.
(Trời: mi điên hả. Đây đâu phải manga.
Huy: đâu phải tại tui. Ông đi mà chửi con nhỏ tác giả)
-Mày muốn gì?
-Tách thằng An ra khỏi mày.
-Nếu thằng An gặp chuyện gì tao không tha cho mày đâu.
-Tao đâu có xã hội đen như vậy. Nhưng lần sau sẽ “đau” hơn đó.
Huy nhếch mép vỗ vai Nhiên, bỏ đi. Những lời hâm dọa không bao giờ có tác dụng, nhưng lần này khác. Chúng không nhắm vào Nhiên mà vào nó. Có lẽ nên kết thúc trước khi qúa muộn. Cái gì cũng có giới hạn.
Nhiên định đến phòng y tế thì nó trở lại. Thêm một người đi cùng. Nhiên chợt thấy lạnh. Gặp cả “băng tuyết gió sương” cùng một chỗ không lạnh sao được.
-A… Anh Nhiên.
Tuyết Phương, em gái của Sương, hào hứng chào hỏi. Nhiên cười đáp lại. Phương dễ thương, học giỏi, các môn nữ công ít ai bằng. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ khác.
-Anh An chờ anh Nhiên nãy giờ. Anh Nhiên thiệt là tệ. Sao anh không đưa anh An đi mà lại giao cho chị em. Anh Nhiên vô trách nhiệm như vậy là không được đâu. Anh An sẽ buồn lắm đó anh biết hông.
-Anh biết. Em…
-Em muốn gặp hai người mấy tuần rồi mà không có cơ hội? Em vui lắm. Em đã viết đến mấy cái fanfic về hai người. Anh Nhiên biết không, cái đám bạn trên mạng của em nó ủng hộ vô cùng luôn…
Phương cứ thao thao bất tuyệt như người cõi trên. Tất cả gật gật dù đang ở tình trạng “vịt nghe sấm”. Nếu hỏi thêm, lỗ tai có nguy cơ điếc vĩnh viễn.
-Mặc dù, em rất là buồn vì anh Nhiên với bé Dương của em… nhưng mà không sao. Em rất thích anh An. Hai người là bạn thân của nhau, lại cùng là bạn thân của chị hai em… Đúng là không còn gì bằng.
-…
-Em biết là rất nhiều phản đối chuyện của hai anh. Nhưng cứ yên tâm đi. Cho dù chống lại cả thế giới thì em cũng ủng hộ hai người. Em tính…
(Trời: bây giờ thì ta đã hiểu vấn đề nằm ở chỗ nào!!!)
-Phương, được rồi. Em về lớp đi, gần vô học rồi đó. Ra chơi có mười lăm phút phải hông?
Sương đanh giọng. Sức chịu đựng đã đến giới hạn, rèn luyện mười mấy năm cũng vô ích. Phương nhanh chóng xuống nước nhỏ. Chị em nhà này tính tình một trời một vực. Chỉ giống mỗi chỗ “quái nhân”.
-Không sao, tiết tới lớp em tự quản mà. Hai cho em ở đây nói chuyện với anh An, anh Nhiên chút nữa đi nha.
Sương chưa trả lời thì dáng thư sinh thấp thoáng đằng xa đã lên tiếng thay.
-Chị ba, em lấy mấy bài kiểm tra rồi. Lên lớp đi.
Phương vẫy tay gọi người vừa nói. Hàn Dương, em trai sinh đôi của Phương, là “quả trứng vàng” của trường vì luôn đứng nhất khối, gần đây lại đỗ đầu danh sách xét tuyển vào lớp 10.
Ba chị em nhà bác sĩ đứng cùng Nhiên… lấp lánh hoa xuân.
-Bữa nào rảnh em qua nhà anh Nhiên chơi đó. Nhớ nha.
Phương ngoái đầu lại nói với Nhiên khi bị Dương kéo đi. Nhiên chợt nhớ lần ba chị em Sương qua nhà mình mừng sinh nhật. Một ngày chủ nhật đen tối. Phương đúng là ác quỷ đội lốp thiên thần. Mà con ác quỷ đó chỉ mỗi Dương trị được mới lạ.