Chuyện học đường... - Chương 1
Tác giả: eviluriko
Nguồn: yaoiland
_ _ * * _ _
Nó đứng chết trân, lắp ba lắp bắp.
-Mày… mày… nói là… mày… yêu tao?
Nhiên vẫn nhìn nó, ánh mắt thành khẩn.
-Mày điên hả?
Nó hét lên, mặt đỏ bừng, vừa giận vừa ngượng, chẳng biết cái nào hơn. Nhiên vẫn im lặng, gần như nín thở. Nó không còn đứng vững nữa, chân run lập cập, đầu quay vòng vòng. Cây cầu khỉ dưới chân chao đảo, nó ngã về phía trước. Nhiên đưa tay ra đỡ nhưng mất thăng bằng.
Ùm…
Hai đứa ướt như chuột lột, dính đầy bùn đất. Leo lên bờ, Nhiên bò lăn ra đất, ôm bụng cười ngặt nghẽo. Nó biết mình vừa bị con cháu bác Ba Phi chơi một vố.
-Mày còn cười được hả, thằng quỷ. Tại mày mà tập sách ướt nhẹp hết trơn. Về nhà kiểu này là tao bị rủa một trận cho coi.
-Ai mà biết thần kinh mày yếu dữ vậy!
-Im đi. Mày còn cười nữa tao bụp mày à.
-Ha… ha…
-Có im đi không hả?!
Nhiên vẫn cười. Cười đến chảy nước mắt. Nó giận điên người nhoài tới túm cổ áo thằng bạn và…
-AAAAAA…
Một tràn âm thanh đau đớn vang lên. Nhiên bầm một bên mặt. Nó đứng dậy, bỏ đi một nước. Không thèm nhìn lại. Không chút xót thương. Nhiên dỗi mắt theo nó, cười buồn.
-Đồ ngốc.
Tiếng nói khẽ mất hút trong gió cùng tiếng thở dài
— — —
Chap 1
Nó với Nhiên là bạn nối khố. Hai đứa ở gần nhà, học chung lớp, thân như hình với bóng, tính cách đối lập như nắng với mưa. Nhiên là con một, đẹp trai, học giỏi, nhà giàu. Khối đứa con gái trong trường tương tư. Nhiều đứa còn nhờ nó làm “cầu ô thước”. Nó tất nhiên không tệ nhưng đem so sánh thì thua xa. Nhiều lúc đi chung, giống người hầu và hoàng tử.
Hôm nay là một ngày đen tối với nó. Lõm bõm lội nước vô được tới lớp thì gặp ngay nhỏ Thùy “la sát”. Nó bị kéo ra nhà để xe. Nhóm đại tỷ của lớp đang chờ. Nó bủn rủn tay chân, rủa thầm số phận đã để nó làm bạn thân của Nhiên.
-Ông đã hứa gì còn nhớ không hả?
-Ừm. Nhớ. Nhớ chớ sao hông.
Nó nhìn bộ mặt đằng đằng sát khí của mấy đứa con gái. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
-Vậy sao rồi?
-Tui đang cố gắng đây nè. Bộ mấy bà tưởng dễ lắm hả?
-Cho ông một tuần nữa. Nếu không xong đừng trách tụi tui à nghe.
-Đừng mà. Bạn bè ai làm thế.
-Không làm thế không phải bạn bè.
“7 con yêu nhền nhện” cười gian xảo rồi bỏ đi. Lời hâm dọa ám ảnh nó như bóng ma suốt buổi học. Một tuần. Làm sao mà nó có thể thuyết phục Nhiên quen với Diệp trong một tuần. Quãng đời học sinh tươi đẹp của nó sắp tan thành mây khói.
(Trời: thật ra thì đã tan từ lâu lắm… lắm… luôn rồi)
* * *
-Có ai cứu tôi với.
-Mày nói nhảm gì vậy. Không tập trung là lên bảng bây giờ.
-Kệ tao.
-Tao bị liên lụy thì sao.
Nhiên cãi lại. Nó định nói tiếp thì bị chọi một viên phấn vào đầu. “Tiến sĩ gây mê” đang từ từ đi xuống.
-Hai em đứng lên. Biết lỗi gì không?
-Dạ biết.
-Hai em lên giải hai bài tập trên bảng đi. Giải không đúng thì tui xử theo luật à.
Tên nó vào sổ đầu bài vì sai kết quả cuối cùng: 1 nhân 1 bằng 2. Nhiên nhìn cái mặt hầm hầm của nó mà tội nghiệp. Trên đường về, nó cố quẳng cái viễn cảnh đóng vai Từ Hải vào buổi sinh hoạt cuối tuần và tự nhủ, phải giải quyết vấn đề hệ trọng hơn.
-Tao thấy nhỏ Diệp được lắm mà. Đẹp, dễ thương, học giỏi, tính tình cũng tốt. Sao mày hông chịu?
-Mày đổi nghề hồi nào vậy?
-Gì?
-Làm mai đó!
-Tao nghĩ cho mày…
-Là sao?
-Mày có thấy phiền phức khi con gái cứ bám theo mày hông?
-Có. Rồi sao?
-Thì đó. Bây giờ mày có bạn gái là mấy đứa nó sẽ không bám theo nữa. Dù tụi nó có hối tiếc cỡ nào cũng sợ mang tiếng làm “hồ ly yêu nữ”. Tụi nó sẽ buông tha mày. Thay vì phải đối phó với nhiều người giờ mày chỉ cần đối phó với một người thôi. Lợi hơn nhiều mà.
-Ý kiến hay.
Nhiên cười khen ngợi rồi đánh vào đầu nó. Đổi thái độ.
-Còn lâu. Mày bị “7 con yêu nhền nhện” mua chuộc rồi phải hông?
-Đâu có. Làm gì có. Tao đâu phải loại bán rẻ bạn bè.
-Không có thì tốt. Đừng có nói với tao chuyện này lần nào nữa à.
-Rồi rồi. Không nói thì thôi.
Nó cười mà “một nửa hồn đã chết, một nửa đau thương bỗng dại khờ”
-Chiều nay mày có đi giăng lưới hông? Tao đi với.
-Ừ. Đi thì đi…
* * *
Chiều buông. Gió thổi lồng lộng qua cánh đồng mênh mông sóng nước. Hoa súng trắng, hoa rong đỏ chen nhau khoe sắc. Trên bờ ruộng, những hàng dài điên điển xanh rì nhuộm hoa vàng rực rỡ. Thoảng thoang hương đồng nội quyện trong không khí. Giữa không gian tĩnh lặng, chóc chóc lại vang lên tiếng kêu của những loài chim mùa nước nổi. Nói ngồi đằng mũi xuồng, Nhiên đứng chống sào phía sau. Giăng xong 3 tai lưới, nó biểu Nhiên
-Cặp xuồng vô hàng điên điển đi mày. Tao hái bông về cho má xào tép.
-…
-Mày hái tiếp tao đi. Ngồi đó nhìn cái gì
-…
-Ủa sao im re vậy. Đòi đi giăng lưới với tao mà. Chán rồi sao?
-Đâu có
-Sao mày thích làm mấy việc này?
-Tại… tao thích. Vậy thôi
-Lãng xẹt
Nó tuốt bông rất nhanh. Bàn tay thoăn thoắt luồn trong những chùm bông nở rộ. Nắng chiều soi mái tóc đen rối bù trong gió. Làn tóc ánh lên màu nắng mềm mượt như tơ. Nhiên đưa tay vuốt mái tóc nó. Nó giật mình quay lại
-Gì vậy? Mày làm tao hết hồn.
-Có gì đó dính trên tóc mày. Tao lấy xuống rồi.
-Mày đi từ từ thôi. Lật xuồng bây giờ.
Nó nói khi Nhiên quay lại chỗ ngồi.
-Biết rồi. Tóc mày dài rồi đó, cắt đi. Không thôi bị giám thị kêu lên văn phòng uống trà à
-Ừm. Tao định đi cắt lâu rồi mà quên với lại hông rảnh nữa.
-Sao mày làm được?
-Hả? Làm cái gì?
-Sao mày có thể vừa học vừa làm nhiều việc vậy được? Mày giỏi thiệt. Tao ngưỡng mộ mày lắm
-Thôi đi. Mày đừng có cho tao đi tàu bay giấy nữa. Mỗi đứa mỗi cảnh mà
Nó cười. Cuộc sống khổ cực cũng không thể dập tắt nụ cười ấm áp, vui tươi đó. Nó lớn lên đã chân lấm tay bùn. Nhiên lớn lên trong chăn êm nệm ấm. Gia cảnh hoàn toàn khác biệt. Nhiều đứa bảo Nhiên đừng chơi thân với nó. Nó chỉ lợi dụng thôi. Sự thật, chính Nhiên đã tìm cách kết thân với nó.
-Nhiêu đây được rồi.
Nói nói với rổ bông điên điển rồi quay qua Nhiên.
-Ê! Mày chống qua mấy tai lưới đi. Chắc gỡ được rồi đó.
-Ừ. Hái bông súng hông An?
-Ừ. Hái luôn đi. Hái về nấu canh chua. Chấm cá linh kho lạc cũng ngon lắm. Bên kia kìa. Bên kia nhiều hơn.
Nó cầm bông hoa nở trên mặt nước, kéo mạnh. Cả thân bông dài ngoằn như rắn rời khỏi làn nước lạnh. Chỉ một thoáng đã đầy xuồng. Mùi hoa súng dịu ngọt lan tỏa xung quanh
-Mày mà là con gái chắc xinh đẹp và đảm đang lắm à.
-Mày nói tào lao gì vậy hả? Thằng kia.
-Tao nói thiệt mà. Nhìn mày mảnh mai còn hơn con gái.
-Tao nhận nước mày à. Tại tao bị suy dinh dưỡng từ nhỏ chứ bộ. Mà nhìn vậy chứ hông phải vậy đâu à.
-Hôm nào tao với mày thử xem đứa nào bị nhận nước.
-Sợ mày quá hà. Thôi chống qua bên mấy tai lưới đi. Gỡ nhanh rồi về. Tối rồi.
* * *
Một tuần đã qua. Ngày phán xét cuối cùng đã đến. Nó vừa tới đám quái vật trong lớp liền hò hét ầm trời. Dù chuẩn bị tinh thần, nó vẫn muốn tìm cái lỗ để chui xuống. “7 con yêu nhền nhện” ác thiệt, nói là làm. Nó đi về chỗ ngồi mà cái mặt như trái cà chua chín. Cả buổi học, Nhiên không nói tiếng nào với nó. Nhìn mặt nó cũng không thèm. Không đi chung với nó nữa.
Mấy ngày sau sự việc cũng không thay đổi chút nào. Nó vẫn đơn thân lẻ bóng chống chịu một mình. Đến ngày thứ ba, nó chặn Nhiên lại lúc ra về.
-Nhiên. Mấy hôm nay mày sao vậy?
-Sao là sao?
-Thì mày tránh tao. Bộ mày tin lời nói nhảm của mấy đứa nên sợ tao hả?
-Đi tắm sông không?
-Điên hả? Tự nhiên đi tắm sông?
Nó phản đối nhưng nhìn bộ mặt “tử thần” của Nhiên thì răm rắp nghe theo. Con kênh nhỏ ngày nào giờ đã mênh mông nước. Nhiên mặt nguyên bộ đồng phục nhảy từ trên cầu xuống. Nó tròn mắt, nghĩ thầm: “Thằng này bữa nay bị gì vậy trời”
(Trời: ta làm sao biết, mi đi mà hỏi nó)
Nhiên lặn một hơi, ngoi lên
-Xuống đây nhanh lên
Nó vẫn ngồi yên trên bờ. Nhiên lội lại gần, chụp tay nó kéo mạnh xuống. Chưa kịp phản ứng, nó đã bị Nhiên nhận nước. Sút ngạt thở thì Nhiên buông ra. Nó ngoi lên rồi nhận Nhiên xuống. Hai đứa quẫy nước ầm ỹ cả một khúc kênh. Đuối sức, nó thở hổn hển nằm dài trên bờ cỏ. Nhiên cũng leo lên nằm kế bên.
-Mày… mày muốn nhận nước cho tao chết thiệt đó hả?
-Ừ.
Nhiên trả lời, vẫn ngửa mặt nhìn bầu trời trong xanh. Tiếng “ừ” cứng cỏi của Nhiên làm nó sợ. Nó ngóc đầu dậy, nhìn Nhiên chằm chằm.
-Chuyện gì vậy hả? Có chuyện gì?
Nhiên không trả lời, bật dậy, lôi tấm ảnh trong cặp ra đưa cho nó.
-Tấm ảnh này… rồi sao? Mày tin đám “yêu nhện” đó hả? Mày bực vì sợ làm bạn với một đứa…
-Tao cần mày giải thích sao lại có cái cảnh này? Hiểu không hả?
-Không phải như tụi nó nói đâu. Thằng điên. Tấm ảnh này được chụp lúc tao đi sinh nhật nhỏ Thục Quỳnh, hồi năm lớp 10. Nó mời nhưng mày không muốn dính líu nên biểu tao đi. Nhớ chưa? Còn thằng này là Hiểu Du. Hai đứa nó chuyển lên thị xã học rồi.
-Ừ. Nhớ chút chút.
-Nhìn giống như là thằng Du đang ôm hôn tao phải hông. Thật ra là nó bị nhỏ Vân “lưỡi câu” đẩy té vô tao lúc chơi quẹt kem đó.
-Đơn giản vậy thôi hả?
-Mày còn muốn gì nữa?
Nhiên cười, ôm chầm lấy nó ngã xuống nền cỏ.
-Mày làm cái gì vậy?
Nhiên buông nó ra, vẫn còn cười.
-Hết bực rồi chứ gì. Hết sợ có thằng bạn là gay rồi chứ gì. Mày thì thảnh thơi rồi. Chỉ có tao là khổ đây nè. Bị cả trường xầm xì. Mà cũng tại mày hết trơn.
-Tại tao cái gì?
-Thì… “7 con yêu nhền nhện” dọa sẽ phát tán tấm ảnh này cho cả trường rồi còn thêm thắt tình tiết nếu tao không thuyết phục được mày quen nhỏ Diệp. Mày là đồ bạn bè tệ hại. Không tin tao mà còn để một mình tao phải chống chịu với đám “yêu ma” đó nữa.
-Mày muốn tao gánh tiếp chứ gì?
-Có giỏi thì gánh đi.
-Mày đừng có hối hận.
Nhiên cười nửa miệng đầy ẩn ý. Chưa bao giờ nó thấy thằng bạn mình gian tà như thế. Có cái gì rơi phịch trong bụng nó. Thôi kệ, tới đâu thì tới.
Hai ngày sau, nó chịu thêm vài trận pháo nữa. Tình tiết phát sinh quanh tấm ảnh chất chồng ngày càng cao. Mấy đứa không biết không kể, cả mấy đứa có dự sinh nhật nhỏ Quỳnh cũng hùa theo. Giờ ra chơi, đám “yêu nhện” mon men lại chỗ nó.
-Tui đã cảnh cáo rồi mà không nghe? Mà nhìn ông cũng dễ thương lắm. Lại rất là hiền nữa. Có khi nào tin giả thành thật không ta?
-Tui không quan tâm mấy bà làm gì.
Nó cười như mếu.
-Báo cho ông tin mừng. Có nhiều đứa tin là thật lắm á.
-Chuyện gì mà đông vui ở bàn tui dữ vậy?
Nhiên từ căn-tin lên, cười hỏi rất chi lịch sự
-Không có gì.
Đám “yêu nhện” nhanh chóng giải tán.
-Ê. Khoan đã!
-Có chuyện gì hông?
-Từ nay mấy bà đừng làm vậy nữa. Có chuyện gì thì tìm tui đừng dùng thủ đoạn với Phong An. Đừng có “giận cá chém thớt”. Bạn bè mà làm vậy không đẹp chút nào. Còn nữa. Tình yêu không phải là thứ để cá cược.
-Ông nói vậy là sao?
Thùy “la sát” lên mặt.
-Phi Nga lớp 12/3 kể tôi nghe hết rồi. Không phải mấy bà đã cá với nhau trong vòng một tháng nhóm nào có người “cưa” được tui thì bắt nhóm kia làm gì cũng được sao.
Vụ cá cược thì nó không biết. Nó tưởng Sa Diệp thích Nhiên phát điên nên mới dùng thủ đoạn này.
-À, ra là biết rồi. Nhưng ông có bị gì đâu.
-Sao lại không? Mấy bà đã làm tui và người yêu cãi nhau.
“Người yêu” – nó nghe từ này cũng hết hồn. Nhiên có người yêu mà nó không biết. Vụ đấu khẩu càng lúc càng hấp dẫn, thu hút sự chú ý của cả lớp và tin tức được truyền với vận tốc ánh sáng đã dẫn mấy đứa lớp bên sang lấp ló ngoài cửa sổ, cửa chính.
-Người yêu? Ông có bạn gái rồi sao?
-Không phải “bạn gái” mà là “người yêu”. Hai từ này có chút khác biệt.
-Đừng có chơi chữ nữa. Ai vậy?
-Sao tui phải nói với bà?
Nhiên mỉm cười thách thức. Thùy “la sát” như đang bốc khói trên đầu. Bây giờ, cả phòng học lớp 12/1 đã bu nghẹt học sinh như có đám đánh lộn. Mấy đứa xung quanh cũng xì xào nhìn nhau “ai vậy, ai vậy?” Đúng là người nổi tiếng luôn gây được sự chú ý.
Nó nhìn Nhiên, nghĩ thầm: “Ra về mày biết tay tao, bạn bè mà mày đối xử vậy hả? Không cho tao biết gì hết”
-Người đó là…
Nhiên vừa nói, vừa quàng tay qua eo nó kéo về phía mình.
-Phong An.
Nó bủn rủn tay chân, đầu óc quay cuồng, chỉ biết trừng mắt nhìn Nhiên. Nó thấy cả chục ông trăng, ông sao và bầy chim chích chòe bay vòng vòng trên đầu. Mấy đứa khác cũng mắt chữ O miệng chữ A. Trống đánh thùng thùng đã 5 phút mà không ai chịu giải tán vì đang bận bàn luận một đề tài hấp dẫn quá sức tưởng tượng.
Bác bảo vệ chạy xuống. Thầy cô đến. Trận đấu khẩu dừng lại ở cái tên của nó.
Sau khi trấn tĩnh, nó chỉ muốn đập Nhiên một trận. Nếu đám “yêu nhện” giết nó lần một thì Nhiên là kẻ giết nó lần hai. Nó không hiểu sao lại có thằng bạn trời đánh như thế. Trong khi nó đang đứt từng khúc ruột thì Nhiên mang bộ mặt tỉnh bơ.
-Mày có điên không mà nói vậy hả?
-Ra về tao giải thích.
Nó đếm từng phút từng phút nhưng thời gian cứ “chậm như… thỏ”. Được một tiết, Thịnh đưa xuống cho nó mảnh giấy ghi chi chít. Không quên tặng nó và Nhiên nụ cười thâm sâu. Nó sút thét lên khi đọc:
-What’s it?
(Trời cầm quạt mo phe phẩy: Mày không còn biết mình nói ngôn ngữ gì nữa à? Đáng thương! Đáng thương!)
-Đưa tao coi.
Nhiên nhìn lướt qua, mỉm cười.
-Còn cười được hả?! Tao muốn đập mày quá.
-Tụi nó chỉ chúc mừng thôi mà. À, câu này hay nhất. “Hai người được sinh ra là dành cho nhau. Cố lên tôi ủng hộ hai bạn” của nhỏ Lê Trân. Noel này tao sẽ tặng quà cho nhỏ.
-Mày còn giỡn được hả?! Sự việc rất nghiêm trọng mày biết không?
Một viên phấn vô đầu nó. Là bà cô “phù thủy” dạy Địa.
-An, Nhiên. Hai em muốn nói chuyện thì xin phép ra ngoài hay đợi hết giờ biết không hả?
Cả lớp cười nghiêng ngả. Cô ngơ ngác
-Có chuyện gì vậy?
-Dạ, hông có gì đâu cô.
Lớp trưởng Thiên Lâm, ngồi ngay sau nó đứng lên trả lời. Cô gật gật đầu, quay lại bài. Vẫn còn kẻ tỉnh táo giữa một đám điên. Nó quay xuống cảm ơn Lâm – vị cứu tinh vĩ đại. Lâm lúc nào cũng chững chạc, điềm tĩnh và phong thái đầy uy lực đàn áp đối với bọn dân đen trong lớp.
Tiết toán cuối cùng trôi qua một cách thảm khốc. Không khí căng như dây đàn. Một cái gãy nhẹ là đứt bựt. Thầy dạy toán cũng là thầy chủ nhiệm nên cả lớp được rèn luyện với kỷ luật thép. Trống đánh “bùm” báo hiệu giờ mở cửa tù. Nó vơ vội mọi thứ trên bàn quăng vô cặp, kéo Nhiên chạy như bay ra nhà xa. Mấy đứa hét ầm lên trêu chọc. Mặc kệ. Nó gắt.
-Mày giải thích coi.
-Chẳng phải mày bị gán cái mác gay rồi sao.
Nó gật. Nhiên bình thản, giọng đều đều giảng kinh.
-Điều đó không thể thay đổi được, không thể tẩy não tụi nó được phải hông?
Nó lại gật.
-Mấy bữa trước mày biểu tao gánh tiếp mày. Thì đó, chỉ còn cách tao nói chúng ta là một cặp thôi.
Nó đơ mặt ra rồi thét lên
-Vậy là gánh tiếp đó hả. Ôi trời ơi. Mày có biết mày vừa giết tao không.
-Chưa hết. Lần trước mày biểu tao có người yêu để không bị làm phiền nữa, nhớ không?
Nó gật tiếp.
-Tao nghĩ kỹ rồi nếu người yêu của tao là mày thì cơ hội thành công của kế sách đó đến 99,99% luôn. Một mũi tên trúng hai đích. Sao, tao thông minh quá phải không?
-Thông minh.
Nó đập cái cặp lên đầu Nhiên. Nó nhìn như cái bong bóng bị xì hơi đang ngửa mặt lên trời kêu than.
-Ông trời ơi ông ngó xuống mà coi. Con đã gây tội lỗi gì sao ông nỡ đối xử với con như vầy???
(Trời: làm sao ta biết được
Nó: sao cái gì ông cũng không biết vậy hả?
Trời: à khoang…đợi ta hỏi Diêm Vương một chút.
Trời rút cái Motorola: Alô, lão huynh khỏe không cho tôi hỏi một việc… À… ồ… cảm ơn nhé.
Có rồi đây: kiếp trước mi đã giết một tỷ người trong đó 999 999 999 kẻ hồn xiêu phách lạc. Còn một oan hồn đã đầu thai thành Dương Vũ Nhiên.
P/S: Chúc mi may mắn trong kiếp này)
Hôm đó là ngày mở đầu cho cuộc chiến không âm thầm, cũng chả thảm khốc nhưng lại lôi kéo gần hết những nhân vật lỗi lạc trong lịch sử lớp chọn qua các thời đại. Và nó là một trong những nguyên nhân sâu xa lẫn trực tiếp.
* * *
Sáng hôm sau, trên tấm bảng các lớp là hàng tít to đùng: cặp đôi hoàn hảo nhất trường Dương Vũ Nhiên – Huỳnh Phong An 12/1. Tồi tệ gấp trăm lần cái ngày bị bọn “yêu nhện” bêu rếu. Nó đi qua mấy dãy lớp, ở đâu cũng lấp ló những ánh mắt quái đản dõi theo. Lúc này, nó muốn giết quách Nhiên cho xong. Lên gần hết cầu thang, nó cảm thấy tối tăm mặt mũi. Sắp lấy thân đo đất thì nó nằm gọn trong tay Nhiên
-Mày sao vậy? Tao đưa mày lên phòng y tế nha.
-Buông tao ra. Không sao đâu. Tối qua tao mất ngủ nên chóng mặt.
Mấy đứa xung quanh thấy cảnh đó khúc khích cười.
-Không sao thiệt hông?
-Ừ.
-…
-Nhiên… từ nay tao với mày đừng đi chung nữa.
-Tại sao?
Ánh mắt Nhiên nhìn nó ngây thơ, vô (số) tội.
-Mày có bị thần kinh không hả? Mày đã biến tao với mày thành trò cười của cả trường. Một cặp…
-Hạnh phúc quá đi. Ghen tỵ ghê.
Nó chưa nói xong, giọng oanh vàng của Vân “lưỡi câu” đã vang vang sau lưng. Nó lầm rầm: “trời ơi lại bắt đầu rồi”
(Trời: không sao đâu. Cố chịu khổ đi con để sau này chịu cực dễ hơn)
-Bà định làm gì nữa đây?
-Tui đâu có bản lĩnh làm gì hai ông. Mà hai ông cứ đi chung đi. Công khai rồi mà còn sợ cái gì nữa.
-Tất nhiên phải đi chung rồi. Về lớp trước nha.
Nhiên đột ngột nắm tay nó kéo đi. Oan tình này có nhảy xuống sông Cửu Long cũng rửa không sạch. Đến lớp, lũ điên lại reo hò. Hoa giấy bay phấp phới quanh nó và Nhiên. Lâm nhìn tụi nó bằng ánh mắt an ủi.
-Tụi nó chơi chán thì nghỉ thôi. Mà hai đứa bây thật sự thì…
-Hôm qua, tao nói là thật đó. Mày tin hay không thì tùy.
-Mày nói cái gì vậy hả? Thằng quỷ.
Nó không kịp bịt miệng Nhiên. Nó thấy mình sắp tắt thở khi Lâm mỉm cười và “à…” một tiếng rõ dài. Không biết làm gì cho đỡ tức, nó vớ cuốn sách Văn đập Nhiên. Mấy đứa xung quanh xì xào “thương nhau lắm cắn nhau đau” Nhiên mỉm cười nhìn nó. Nụ cười làm nó sởn gai óc khắp người. Nó nghĩ thầm khi nước mắt đang chảy ngược: “sao cái tên với số phận con nó ngược nhau quá vậy trời?”
-Mày ngủ đi. Tao canh cho.
-Thôi khỏi.
-Hồi tối mất ngủ mà
-Mày im đi. Muốn bị vô sổ đầu bài ngồi nữa hả.
Nó ngập ngừng.
-Nhiên…!
-Gì?
-Mày tính thực hiện cái kế hoạch kinh dị đó thiệt hả?
-Chứ sao. Lỡ phóng lao rồi. Giờ mà lật lộng là bị chọc đến cuối năm luôn đó. Cứ nhận đi, làm như thật là tụi nó im hết. Mày không thấy gương sáng của mấy cặp trong lớp sao?
-Nhưng mà chuyện này khác. Tao với mày là hai thằng con trai?
Nó nén giọng mà như sắp gào lên. Nhiên nhìn nó bằng ánh mắt khó hiểu rồi quay lên bảng.
-Không nói nữa. Mày chỉ cần hợp tác đóng kịch với tao là được.
-Mày…
* * *
Giờ ra chơi, Nhiên kéo nó xuống căn-tin. Vở kịch mang tên “phim giả tình thật” bắt đầu. Nhiên quàng tay qua vai nó. Lúc trước đi như vầy không sao. Giờ nó có cảm giác tội lỗi, sợ, ngại… tóm lại là một mớ hỗn độn. Mấy đứa xung quanh tò mò, sợ, ngạc nhiên… cũng là một mớ hỗn độn. Chỉ có Nhiên vẫn như trước. Nụ cười làm người ta gục ngã. Nhiên biểu nó ngồi rồi đi lấy điểm tâm. Sau môt đêm, hai đứa đã trở thành trung tâm của vũ trụ. Nó vừa lau đũa, muỗng vừa tự hỏi sao cứ răm rắp nghe theo Nhiên.
-Ê. Sao đi có một mình vậy?
Đám “yêu nhện” kéo đến.
-Đâu có.
Nó chỉ tay về phía Nhiên.
-À…
Cả đám kéo ghế ngồi xung quanh, bắt đầu trò đùa
-Chào. Đông vui quá há.
Nhiên đến, góp thêm phần náo nhiệt
-Ừ. Hai ông công khai quan hệ mà không khao được tụi tui chầu chè sao. Dù sao cũng nhờ tụi tui một phần mà.
Tuyết “sư tử” lên tiếng.
-Ok. Tui khao. Mấy bà kêu đi.
-Ông nói à nha. Hôm nay cho ông cháy túi luôn ai biểu hôm qua cãi tay đôi với tui.
Thùy “la sát” đắc ý. Tiếng nói cười rôm rả. Nó nhận ra đám con gái này hoàn toàn không tin lời Nhiên. Gần vào học, nhỏ Diệp làm dính chè lên tay nó. Nó kêu Nhiên đưa hộp khăn giấy. Nhiên định đưa nhưng đổi ý. Nhiên lấy khăn giấy, kéo tay nó, lau nhẹ. Đám con gái trợn mắt, nó trợn mắt.
-Mày buông…
*Ngồi yên* Nhiên nhìn nó ra hiệu rồi quay sang tụi kia, giọng vô tư.
-Sao vậy?
-Hai ông đừng giỡn vậy chớ. Hai ông làm tụi tui sợ đó.
-Giỡn cái gì?
-Chuyện hôm qua không phải giỡn chơi thôi sao?
-Tui có nói là giỡn chơi hả?
“7 con yêu nhền nhện” nhìn hai đứa như bị thôi miên. Trống đánh. Không ai nói thêm tiếng nào. Nhiên cười, nắm tay nó dẫn đi trước. “Những con nai vàng ngơ ngác” bị bỏ lại phía sau. Nó thấy nhỏ Diệp dường như sắp ngất. Nó hỏi Nhiên
-Mày muốn gì vậy hả? Tụi nó không tin thì tao giải quyết cái đóng hỗn độn mày gây ra dễ hơn đó.
-Vậy sao? Mày nhớ cho kỹ nè: Tụi nó không tin nhưng những đứa khác thì tin. Tụi nó không tin vì chính tụi nó tung cái hình đó ra, chính tụi nó đặt chuyện. Mày nghĩ đám “yêu ma” đó sẽ đính chính dùm mày hả?
-Nhưng ít ra cũng…
-Không có nhưng nhị gì hết. Nếu tụi nó không tin tao với mày là một cặp, tao vẫn bị đám con gái đeo bám. Nếu tụi nó tin, những đứa khác sẽ tin dữ hơn. Tụi nó là cái loa phát thanh của cả trường đó. Hiểu chưa hả?
-Bị đám con gái đeo bám khổ sở đến vậy hả?
-Không đến nỗi nào nhưng tao muốn gánh tiếp mày.
Nó cười cảm động, vỗ vai Nhiên thay lời cảm ơn
(Trời đến thăm Chúa
Chúa: thiên thần ngây thơ quá. Hừm, ác quỷ thật xảo quyệt
Trời: tại thiên thần quá ngu ngốc thôi. Ôi, ác quỷ thật là thông minh
Chúa cầm chổi ra quét…)
“Đám yêu nhện” phát tán tin tức cực nhanh. Cộng với khả năng nhập vai xuất thần của Nhiên. Chỉ mấy ngày, thái độ mọi người đã thay đổi. Tụi bạn dè dặt hơn, ít chọc hơn. Có đứa nghiêm túc khuyên nó và Nhiên đi trị bệnh. Đặc biệt, đám con gái hết lởn vởn quanh Nhiên. Có đứa tránh xa như sợ đại dịch, có đứa khóc sướt mướt, có đứa muốn tự tử… Còn Nhiên vô cùng sung sướng vì âm mưa đen tối đã thành công mỹ mãn.