Summary
Khi đang cho Neko-sama của tôi ăn thì điện thoại di động reo. Tôi vội vàng chạy ra phòng khách. Tôi để nó ở đâu nhỉ? Dưới gối?
_ Alô, Jewel nghe đây.
“ Tớ đây.” – Giọng B.B vang lên ở đầu bên kia.
_ Cậu à.
“ Đừng có “cậu à” như thể không muốn nghe giọng tớ nữa chứ. Lúc chiều cậu đi cái gì về vậy? Tớ đã lấy xe chạy theo cậu nhưng chẳng thấy…”
_ Tớ đi xe điện ngầm.
“ Với đống đồ đó à?”
_ Đống đồ đó thì sao? Tớ đã về đến nhà an toàn và lành lặn mà.
“ Jew… chuyện lúc chiều… tớ x…”
_ Bỏ qua đi! Cậu nói đúng. Tớ là người nhiều chuyện. Đáng ra tớ không nên can thiệp quá đáng vào cuộc sống của cậu.
“ Vẫn còn giận à?”
_ Không. Không giận gì cả. Đừng để tâm đến chuyện này nữa.
“ Ừ… Jew này…”
_ Chuyện gì?
“ Ady vừa gọi cho tớ.”
_ Thật sao?
“ Ừ. Cậu ấy mắng tớ vì sao vắng mặt mấy bữa nay, nói tớ là đồ vô trách nhiệm và bảo tớ sáng mai phải có mặt tại tòa soạn sớm.”
Anthony gọi cho B.B. Nhưng tại sao? Hay là chuyện lần trước tôi đến gặp cậu ta? Trời ơi, tôi đã làm gì???
“ Jew? Jew? Cậu còn nghe chứ?”
_ Còn. Rồi… rồi cậu tính sao đây?
“ Tớ không biết. Nghe giọng của Ady có vẻ… bình thường lắm. Cứ như là chúng tớ chưa trải qua cái chuyện lần trước vậy. Tớ phải làm gì đây Jew?”
Giọng bình thường à? Hay là…