Chuồn chuồn gỗ - Chương 4
—o0o—
“Ầmmm”
Tia sét xẹt ngang bầu trời. Mắt trái của Hoàng nháy liên tục.
Mưa bắt đầu rơi, càng lúc càng nặng hạt, lộp bộp trên tấm kính xe. Hoàng ngán ngẩm nhìn dòng xe cộ càng ngày càng đông nghẹt.
—o0o—
Càng chạy, xe Hoàng càng chết dí giữa dòng xe cộ hối hả. Cửa ngõ vào nhà Kiên chỉ còn cách độ một cái ngã tư, vậy mà mỗi lần nhích xe, anh chỉ có thể di chuyển độ 1m.
Hoàng nóng nảy bấm kèn liên tục, anh không thích cái cảm giác nhấp nhổm này cứ đeo bám. Khó chịu hệt như ngồi trên đống lửa. Hoàng nhắm mắt lại suy nghĩ thật kĩ, rồi quyết định bước ra ngoài, khóa cửa xe và chạy bộ dưới mưa.
—o0o—
_ Bước ra ngoài ban công đi, Kiên.
Hương giơ cây súng trước mặt, đầy đe doạ. Chỉ còn cách này, theo cô, cô sẽ không cần phải bận tâm về Kiên nữa, và Hoàng sẽ thuộc về cô mãi mãi. Sẽ không còn gì ngăn trở cô nữa, không còn gì ám ảnh cô nữa.
Kiên lùi dần chiếc xe, cố gắng thật chậm. Hình như cậu đang mong chờ ai đó đến, để cứu cậu. Nhưng mãi cho đến khi chiếc xe của cậu chạm vào lan can, vẫn không có ai xuất hiện.
Lúc này thì Kiên có cảm giác giống như khi đứng trước một chiếc vòi rồng thật lớn, choáng ngợp và sợ hãi, chẳng biết khi nào sẽ bị nuốt chửng.
“Đoàng”
Đanh gọn. Kiên ôm lấy cánh tay trái, máu ứa ra theo kẽ tay.
_ Em biết gì không Kiên,chị không thích cái cách câm lặng của em. Lúc nào cũng lẳng lặng, không nói gì, không gia nhập tiệc vui, không đùa giỡn. Lúc nào cũng lỉnh ra cái khu vườn ngu ngốc ấy, chăm sóc mấy cái chậu hồng, ngâm chân vào hồ, ngày này sang ngày khác, năm này sang năm khác.-Hương nhắm nhìn vào và chuẩn bị nhắm bắn cho cú tiếp theo- Cái phong cách bí ẩn đó của em khiến cho người khác thấy khó hiểu, trong đó có anh Hoàng. Họ đi theo em vì họ không hiểu thật sự em đang nghĩ cái gì trong đầu, em biết không? Họ KHÔNG-HIỂU.
“Đoàng”
Lần này là ở vai. Kiên giật bắn người vì cái nóng, đau điếng.
_ Sao em không la lên đi Kiên. Không được àh. Tội em tôi quá. Chị bắn không được tốt lắm nhỉ, hai phát đầu đều trật cả. Giống như khi chị đẩy em năm ấy, rốt cục em lại là người sống sót, còn chị thì mất đi mẹ…
Kiên không thể nào giữ cho trái tim mình được bình tĩnh nữa. Nó đập liên tục, không ngừng nghỉ, loạn xạ.
Hương lại ghé mắt vào ống nhắm.
—o0o—
_ Này cô ơi…
Người quản lý nghĩa trang gọi với theo cô Lệ. Cô dừng lại, nhìn ông lão hấp tấp đang chạy ra, trên tay cầm một cuốn sổ màu đen, trong có vẻ quen quen.
_ Cái này, có người nhờ tôi gửi cho tôi. Tôi cứ sợ ngày này mà cô không đến thì chắc cũng chắc biết kiếm cô ở đâu. Đây.
Ông lão chìa cuốn sổ ra cho cô Lệ. Trên bìa cuốn sổ là dòng chữ: “Vân’s diary”.
—o0o—
“Mình đã chết chưa vậy? Mình đã chết chưa?”
Kiên mở mắt, trước mắt cậu là…
_ Anh Hoàng…Tại sao?-Hương hốt hoảng, hạ cây súng trên tay xuống.
Hoàng thở dốc, viên đạn đi sượt qua khuôn mặt anh, tứa máu.
_ Hương, em đi quá xa rồi đó.
_ Anh tránh ra chỗ khác đi Hoàng – Hương nâng cây súng lên lại, sau một chốc ngạc nhiên – Em không muốn anh tham gia vào chuyện này…
_ Em không được làm như vậy, em không được giết Kiên…- Hoàng dang tay rộng ra, cố gắng che hết người Kiên lại sau lưng mình- Không được.
“Lưng áo của Hoàng ướt đẫm. Mùi mồ hôi, mùi nước mưa, trộn lẫn. Anh đã chạy đến đây ư? Chỉ vì mình ư?”
_ Anh đang mong đợi em không giết nó àh?
_ Anh yêu Kiên, và vì Chúa, đừng giết cậu ta…
Hương giơ cây súng lên.
_ Dừng lại đi Hương, anh xin em…-Hoàng xuống nước năn nỉ.
_ Không.
_ Làm ơn đi em. Hương…
_ Không.
_ Chúa ơi, Hương, nó là em ruột của em kia mà.
_ Em có bao giờ thừa nhận thằng đó là em của em đâu. CHƯA BAO GIỜ – Mắt Hương ứa nước – Phải chi nó đừng bao giờ hơn em, phải chi nó cứ là một thằng què câm lặng, chấp nhận cuộc sống hiện tại, phải chi nó cứ tránh xa người lạ, phải chi nó đừng HÔN anh, đừng YÊU anh, đừng QUYẾN RŨ anh. Em đã nhiều lần tìm cách nhổ cái “gai” ấy đi, nhưng nó vẫn còn sống- Hương khóc, nói trong tiếng nấc nghẹn, nhưng ánh mắt căm thù của cô vẫn phóng về phía Kiên – Anh là của em, anh không thể thuộc về người khác. EM YÊU ANH.
_ Em điên rồi, Hương, em điên rồi.
” Đoàng”
Ổ bụng bên phải của Hoàng bỏng rát, anh nhìn xuống và thấy máu phụt ra từ người mình.
_ Đúng vậy, em đang điên. Và em đã đổi ý rồi anh ạ. nếu như em mãi mãi không giết được nó, thì em sẽ chết,
và em sẽ mang anh theo.
_ HOÀNG, THẢ KIÊN XUỐNG ĐÂY!!!
Đó là giọng của cô Lệ, và Hương bị hai đến ba cảnh sát khóa tay lại.
_ THẢ TA RA.-Hương giãy dụa, cố gắng thoát khỏi vòng vây đang siết chặt.- THẢ TA RA!!!
Hoàng nhanh chóng đỡ Kiên ra khỏi chiếc xe lăn. Và cậu hoảng hốt khi nhìn thấy một điều gì đó sau lưng Hoàng.
KHÔNGGG!!!
—o0o—
*Kiên’s flashback*
Tôi khẽ cựa mình ngồi dậy. Những tia nắng đầu tiên đã len lỏi vào căn phòng. Bên cạnh tôi là Hoàng. Hoàng đã ngủ ở đây từ ngày hôm qua. Anh lúc ngủ trông thật con nít, hàng mi khẽ khép hờ dưới đôi lông mày rậm, miệng lại thỉnh thoảng cười như đang mơ một giấc mơ đẹp. Tôi khẽ vuốt ngón tay mình lên mũi và xoay vòng tròn ở má anh.
“Phát hiện có người tranh thủ chọc phá người đang ngủ”
Hoàng mở mắt và nhanh chóng kéo tay khiến cho tôi ngã sấp lên người anh, chỉ vào môi mình.
“Bắt được tên tội phạm rồi, hình phạt là phải hôn anh một cái”
Tôi im lặng. Nhưng có vẻ anh không chấp nhận là một người chịu thua.
” Thế thì anh đành phải bắt cóc em luôn” – Anh ôm tôi vào lòng – “Anh sẽ không để cho ai cướp lấy em từ tay anh. Chúng ta sẽ sống hạnh phúc mãi mãi”
Nói rồi anh hôn lên trán tôi. Tôi cũng muốn nói như thế, nhưng tôi vẫn không phát âm được từ nào. Cổ họng tôi cứng đơ.
Nhưng thật lòng thì tôi vẫn muốn bảo vệ anh, như anh đã hứa sẽ bảo vệ tôi, cùng sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
*End of flashback*
—o0o—
“Đoàng”
Kiên gục xuống. Viên đạn đã đi xuyên qua đúng ngực trái của cậu.
Hương thì trố mắt ngạc nhiên, sau đó cười một tràng lớn, để mặc cho những người cảnh vệ bắt mình và lôi đi.
_ CUỐI CÙNG THÌ TA CŨNG ĐÃ THỰC HIỆN ĐƯỢC RỒI, ĐƯỢC RỒI…
Hoàng kinh ngạc, đỡ Kiên ngã xuống, miệng lắp bắp.
_ Kiên… Tại sao?… Tại sao?
Sau lưng Hoàng, Kiên nhìn thấy một con đường hầm, đoạn cuối của nó sáng đến lóa mắt. Một người phụ nữ, với mái tóc dài mượt mà đang bước đến cậu. Đó là mẹ Vân.
Kiên mỉm cười với bà, và Vân khẽ gật đầu.
_ Hoàng… Em…
_ Đừng nói gì nữa Kiên, anh xin em… Thở đi Kiên, anh rất muốn nghe giọng em, nhưng không phải là lúc này…
Hoàng vừa nói, vừa khóc. Một giọt rơi lên khuôn mặt Kiên, ấm nóng.
_ Em… yêu anh.
Mẹ Vân nắm lấy tay cậu, và Kiên cảm thấy người mình nhẹ đi, tựa như gió.
_ Không, Kiên ơi – Hoàng ôm lấy người Kiên đang lạnh dần – KHÔNGGG!!!
Mưa vẫn rơi rả rích ngoài cửa sổ.
—o0o—
” Chúng ta ở đây là để gặp mặt lần cuối cùng người con, người yêu, người bạn của chúng ta….”
Giọng của cha xứ đều đều. Mưa vẫn rả rích hoài mà vẫn không ngớt. Di ảnh của Kiên trên tay Hoàng, và nó càng làm cho anh cảm thấy sự đau buồn dâng lên, tưởng như anh không thể nào chịu đựng thêm một giây phút nào nữa.
” Cầm đi Hoàng, chắc chắn Kiên nó sẽ rất hạnh phúc khi thấy con ôm hình nó.”
Cô Lệ luôn luôn nói đúng về Kiên, vì thế anh chấp nhận nó. Anh thậm chí còn không muốn tham dự đám tang của Kiên. Nó như một lưỡi dao cứa vào tim anh. Tất cả những kí ức về cậu, anh không hề muốn quên đi. Nụ cười của cậu, ánh mắt của cậu, nụ hôn, những lúc cùng cậu làm vườn, vui đùa… tất cả…
_ Về thôi Hoàng.- Cô Lệ khẽ vỗ vai anh- Cháu có muốn đưa gì cho Kiên không?
Hoàng khẽ nuốt nước mắt, nhẹ nhàng đặt trước tấm bia của Kiên một gói quà. Nếu cậu còn sống, hẳn cậu sẽ biết bên trong nó là gì.
Giữa lớp giấy gói quà…
… là một con chuồn chuồn gỗ…