Chuồn chuồn gỗ - Chương 2
NÓ KHÔNG XỨNG ĐỂ LÀM EM CỦA EM
Anh có hiểu không? Nó không xứng đáng.
Hương thở dốc, mặt đỏ bừng, sẵn sàng gây gổ bất cứ lúc nào. Hoàng thì cảm thấy “không tài nào hiểu được”. Kiên khua khoắng chân mình trong nước.
Im lặng. Rồi Hương mỉm cười trở lại, kéo tay Hoàng lôi anh trở lại bữa tiệc.
Rốt cuộc thì…chuyện gì đã xảy ra với Kiên?
—o0o—
Trời đã về khuya.
Đồng hồ thong thả khẽ buông mười một hồi, ngân dài, chậm rãi. Không gian yên ắng. Gió lạnh thổi từng đợt, thốc những tấm rèm cửa màu kem bay phấp phới.
Kiên nhấc người lên chiếc giường, chuồi chân mình vào chiếc chăn ấm và tự giỗ giấc ngủ. Ngày hôm nay cũng bình thường như mọi ngày, chỉ khác mỗi điều là cậu đã gặp Hoàng, người chị Hương thích.
Uhm…
Đó là một người…
…cũng khá điển trai…
Kiên mỉm cười, rồi tự giật mình. Cậu đang nghĩ gì thế nhỉ? Điều đó là không thể có được.
Kiên nhủ thầm mình cần phải đi ngủ ngay.
Trái với cái tĩnh lặng bên ngoài, buổi sinh nhật của Hương gần như đã trở thành một cái vũ trường tại gia. Tiếng nhạc ầm ầm, tiếng la hét, tiếng đập phá, chửi bới trộn lẫn tạo thành thứ âm thanh chát chúa, khó chịu. Nhân vật chính của bữa tiệc này đang ở giữa phòng, nhảy múa một cách cuồng loạn cùng với lũ bạn đứng chúng quanh. Từ bộ bàn ghế bọc da, ghế dựa. cho đến bờ tường thậm chí cả sán nhà, từng cặp trai gái tán tỉnh nhau, ôm nhau, hôn nhau, rờ rẫm nhau và đi xa hơn thế nữa.
“Rầm”
Cánh cửa phòng chính bật mở. Một người phụ nữ tiến vào, chầm chậm với tiếng cộp cộp đều đều của đôi giày cao gót. Vài người chú ý, những một số kẻ lại không. Bà ta tiến đên giữa căn phòng và những người chung quanh tự động phải nhường chỗ cho bà ta với khuôn mặt biến sắc.
“Chát”
Hương ôm mặt. Và lần này mọi người đều phải chú ý đến bà ta, vì năm ngón tay của người phụ nữ này để để hằn một vết đỏ trên khuôn mặt của Hương. Có ai đó khẽ ồ lên ngạc nhiên.
_ Hãy dẹp ngay cái động thác loạn này ngay lập tức cho tôi. Tôi mới đi có một chút mà đã mọi thứ đã trở nên như thế này à?
Hương khựng người lại. Mọi người tự hiểu điều này có nghĩ là sự chấm dứt cho buổi tiệc nên từ từ rút khỏi phòng khách theo cách nhẹ nhàng nhất có thể.
_ Bà không phải chủ cái nhà này, bà không được quyền tát tôi-Hương cãi lại.
_ Mẹ tuy không phải là chủ cái nhà này, nhưng mẹ là mẹ của con
_ Bà không bao giờ là mẹ của tôi cả, không bao giờ, nghe chưa hả đồ dì ghẻ… KHÔNG BAO GIỜ!
Hương gằn mạnh ba tiếng cuối bằng hết sức bình sinh mà mình có thể.
“CHÁT”
Lại thêm một cái tát nữa, và lần này nó nằm trên cái má còn lại của Hương.
_ Hãy đi thay đồ đi, và hãy tự qùy gối trong phòng cho đến khi mẹ lên phòng con. Chúng ta cần nói chuyện ngay, con hiểu chứ, ngay-lập-tức,-cặp lông mày của bà ta cau lại- vì hành vi cùa con là điều không thể chấp nhận được.
Hương nhìn người phụ nữ bằng một ánh mắt căm thù, rồi quay đi, lầm bầm.
_ Một ngày nào đó, bà sẽ không còn ở trong cái nhà này đâu.
Hương hầm hầm bước khỏi căn phòng. Chỉ cần nghe tiếng giày cao gót của cô nện trên sàn nhà, từng tiếng từng tiếng, mạnh và đanh gọn, là chúng ta đã có thể đủ biết cô nàng đang giận đến mức nào. Mọi người cũng dừng lại, tiếnh xì xào bàn tán nổi lên khắp nơi.
_ Đó là mẹ của Hương àh?
_ Dữ quá chừng…
_ Trông trẻ quá, nhưng cái Hương nó bảo là mẹ nó mất rồi mà?
_ Vậy hả?
_ Mọi người, đề nghị giữ trật tự.
Người phụ nữ bước tới. Phải công nhận đây là một người đàn bà đẹp. một vẻ đẹp lạnh lùng, sắc sảo của một người phụ nữ có quyền lực. Mái tóc búi cao sau gáy, mũi cao, thẳng tắp, với đôi mắt hơi xếch. Hoàn toàn khác với vẻ đẹp thiên thần mà Hương đang mang.
_ Bữa tiệc hôm nay đến đây là đã kết thúc, xin mời mọi người ra về bằng cửa chính…-có tiếng phản đối ồ lên ở đâu đó- Và nếu như có ai không đồng tình với ý kiến mà tôi đưa ra thì hai người này sẽ tiễn các bạn ra đến tận nơi.
Sau lưng người phụ nữ bước đến hai người đàn ông cao to, bệ vệ và to khỏe vận complê màu đen. Tiếng chống đối chợt im bặt và lần này thì mọi người đã có thể chắc chắn là bữa tiệc đã kết thúc.
Có ai đó đang mỉm cười.
—o0o—
6h30 sáng hôm sau.
Mặt trời lười biếng, chầm chậm nhấc mình lên đường chân trời. Chim ríu rít khắp nơi và những nụ hoa từ từ hé nở trong nắng sớm.
Từ phía lan can, Kiên đang tranh thủ một chút cái khoảnh khắc mát mẻ hiếm hoi duy nhất có trong một ngày hè tháng năm, vừa ngắm nhìn cảnh mặt trời mọc.
Ngập trong mắt cậu là buổi bình minh đẹp đến choáng ngợp. Cảm tưởng như cậu có thể bị mù trước vẻ đẹp huy hoàng của mặt trời.
Tại phòng bếp.
_ Ngày nào cũng phải hộ tống Hương đến lớp học Piano hẳn vất vả cho cháu lắm. Đây, mời cháu.
Hoàng đỡ lấy tách cà phê đang bốc khói của người phụ nữ ngày hôm qua một cách cẩn thận, không quên kèm theo một lời cảm ơn đầy kính cẩn. Người phụ nữ ngồi xuống đối diện trước mặt cậu, cho thêm một vài viên đường và sữa vào tách của mình rồi chầm chậm khuấy lên.
Không gian tưởng như sẽ im lặng một cách đáng sợ, nếu như người phụ nữ ấy không lên tiếng trước.
_ Chuyện ngày hôm qua, cô phải cám ơn cháu-cô ấy nhấp một ngụm cà phê-Nếu không nhờ cháu gọi điện, chắc có lẽ sáng nay Hương đã không thể đi học nổi.
_ Dạ, không phải nhờ con hoàn toàn đâu bác…
_ Đừng gọi là bác, gọi cô Lệ là được rồi. Và cô thắc mắc làm sao con có được số điện thoại của cô.
_ Dạ, vì thế không phải chỉ mình con tham gia trong chuyện này, còn có cả Kiên nữa ạ. Cậu ấy đã viết số điện thoại của bác…à không, của cô lên giấy.
Cô Lệ khẽ cau mày, rồi dãn ra, gật gù vì đã hiểu chuyện. Cô xoay nhẹ tách cà phê của mình, rồi nhìn bâng quơ ra ngoài cửa sổ, nơi hướng xuống khu vườn rộng. Như mọi khi, lúc mặt trời đã sáng hẳn, luôn có một chiếc xe lăn nhỏ chầm chậm, đơn độc băng qua con đường rải đầy sỏi trắng.
_ Này Hoàng-Cô Lệ chống cằm, mắt vẫn không thôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ-Con đã bao giờ đi đến cuới khu vườn nhà cô chưa nhỉ?
_ Dạ, có một lần ạ-Hoàng nhớ lại lần đầu anh gặp Kiên- Là nơi có cái hồ nho nhỏ và một cây phong bên cạnh.
_ Ừ, nó đấy. Hôm nay cháu đang rảnh, sao cháu không đến chỗ ấy chơi một chút đi. Nó cũng không tệ lắm đâu…
_ Vâng ạ.
—o0o—
Kiên khẽ nghiêng người. Nước đổ ào ào ra từ vòi tưới, chảy xuống những luống hồng tỉ muội phía bên dưới. Những nụ hoa nhỏ loang loáng nước, lấp lánh dưới ánh mặt trời một màu xanh mát mắt.
Kiên nhớ lại chuyện tối hôm qua. Quả là một buổi tối dài. Cậu còn đang trằn trọc dỗ giấc ngủ thì thấy một bóng người mở cửa, bước vào rồi…nhìn quanh quất như đang tìm kiếm thứ gì. Mắt người đó chợt dừng lại trên giường khi thấy cậu đang trợn mắt lên nhìn mình.
_ Cậu, cậu là em của Hương… phải không?
Một giọng nghe quen quen. Kiên gật đầu. Người đó đến gần, đủ cho cậu nhìn thấy khuôn mặt của mình.
_ Hoàng đây, cậu có thể cho tôi số điện thoại của mẹ cậu hay không? Hay bất kì số điện thoại của ai cũng được, miễn sao người đó có thể kết thúc bữa tiệc.
Kiên không biết làm sao cả. Cậu thần cả người ra. Đúng là bữa tiệc này làm cho cậu rất khó chịu, nhưng cậu cũng rất sợ chị Hương, chị ấy mà giận lên thì khủng khiếp lắm.
_ Làm ơn đi Kiên…
Hoàng năn nỉ, năm nỉ mãi, và rốt cục Kiên cũng đành phải chịu thua và viết số điện thoại của dì Lệ lên một tờ giấy. Anh mừng như bắt được vàng, nhanh chóng bước ra ngoài để gọi điện, không quên lời cảm ơn. Cậu nằm xuống, dỗ lại giấc ngủ muộn, và quả thật là không gian đã trở lại cái im ắng vốn có mà cậu hằng mong ước.
_ Nếu cậu tiếp tục tưới, thì tôi e rằng luống hoa đó sẽ bị úng mất.
Kiên giật mình, quay người lại. Hoàng đang đứng đó, ngay sau lưng cậu, chống tay ngang hông và nhìn hết một lượt mọi thứ chung quanh mình.
_ Quả thật là một nơi rất đẹp, Kiên à. Cậu quả là một nhà làm vườn giỏi.
Đúng là chỉ có một góc vườn nhỏ như thế này mới phù hợp với Kiên. Khu vườn phía trước căn nhà quá rộng lớn và đẹp, khiến cho người ta không bao giờ đi đến cuối khu vườn, nơi mà Kiên có thể ở một mình, không sợ người khác quấy rầy. Mà cũng không có ai như anh, đường đường là một công tử nhà giàu hẳn hoi mà lại đi bắt chuyện với một thằng nhóc tật nguyền lem luốc, mặt mũi chân tay dính đầy đất cát, mái tóc dài rũ rượi mấy năm chưa cắt, đôi má thì đầy tàn nhang. Hoàng tự hỏi trong đầu chính anh đang nghĩ điều gì?
Kiên nhìn anh một cách thận trọng, lùi xe ra xa anh một khoảng. Hoàng phì cười, khi nghĩ đến trước mặt mình là một con mèo đang dựng lông lên khi gặp một con chó dữ.
_ Anh chỉ muốn giúp cậu thôi, Kiên à – Hoàng gỡ từng ngón tay kiên ra khỏi thùng nước tưới, trước khi cậu biết tự mình rút tay lại – Anh chỉ muốn giúp cậu thôi
Hoàng lặp lại, sau mỗi lần giọng anh lại rắn rỏi hơn lẩn trốn sau một nụ cười. Kiên nhìn anh, và nhận ra sự ấm áp lan toả từ nụ cười và giọng nói của anh. Nó, rất ấm, rất nồng nhiệt…giống như lúc cậu bước ra bệnh viện sau tai nạn, mùi thuốc sát trùng và bông băng biến mất, nhường chỗ cho cảm giác được những tia nắng mặt trời ôm lấy, lan toả đến từng ngóc ngách của cơ thể gầy gò, xanh xao.
Như lúc cậu nhìn thấy mặt trời..
…Vẻ đẹp khiến cho cậu cảm thất lóa mắt.
—o0o—
“Cứ thế, sau sinh nhật tao, cuối tuần nào Hoàng cũng đến chơi từ 8 giờ sáng cho đến tận 8 giờ tối mới về nhà.”
Giọng Hương oang oang giữa đám con gái nịnh bợ. Nếu không vì cái gia tài đồ sộ của nó thì nó cũng chằng thế có nổi một đứa bạn, với cái tính trái nết khác người.
_ Wa, ghê thật. Tình cảm hai người mặn nồng ghê nhỉ- Một con bé tóc xoăn tít khai pháo trước- xứng đôi quá rồi còn gì.
_ Mày khéo thật, giấu bọn này ngon ơ. Này, anh ấy ngỏ lời chưa?
_ Giời ạ, lo hão, chuyện đó trước sau gì mà chằng tới- Giọng Bắc của một đứa khác vang lên- Nhớ khao đấy nhá…
Hương cười xòa lên, gật đầu đồng ý, rồi liếc mắt về phía dãy bàn ăn mà Hoàng đang ngồi.
Hương’s POV
Anh có nghe thấy bọn nó nói gì không anh Hoàng? Bọn nó đang nói về chúng ta đấy? Tại sao anh không nói gì cả? Anh không nghe mọi người đang bàn luận rất sôi nổi về chuyện giữa anh và em sao? Em quá phù hợp, quá hoàn hảo với anh rồi, chúng ta là một cặp trời sinh. Cả hai đều đẹp, đều giàu, đều ăn trên đầu, trên cổ thiên hạ. Vậy sao mãi anh vẫn không nói gì?
… Anh, một tay chống cằm, đôi mắt hướng xuống bàn tay còn lại. Hẳn phải là một thứ rất đặc biệt vì mãi mà anh không chịu hướng tầm nhìn của mình đi khỏi nó. Em phải rướn người sang bên trái, rồi lại sang bên phải, khiến cho lũ bạn tròn xoe mắt không biết em đang làm gì, nhưng dù cho em có làm đủ mọi cách, em vẫn không tài nào thấy được vật anh đang cầm trong tay. Nó là cài gì? Sao nó lại hấp dẫn anh đến thế? Chúa ơi, phải chi cái đứa ngồi kế anh biến đi chỗ khác.
Hình như lời ước có phần lãng xẹt của em đã trở thành hiện thực. Người ngồi đối diện anh chợt đứng dậy, mang theo khay đồ ăn đã hết. Anh biết không, em đã mừng như mở cờ trong bụng, và Hương này không phải là một người lãng phí thời cơ. Em nhanh chóng lia mắt nhìn nó.
Anh biết gì không, Hoàng. Thứ anh cầm trên tay chính là thứ em đã nguyền rằng suốt đời này phải ghét nó, vì nó là thứ quái đản mà thằng tật nguyền yêu thích.
Đó là một con chuồn chuồn gỗ.
Một con chuồn chuồn gỗ có màu xanh lam.
*Flash Back*
_ Nào, hai đứa thích gì cho sinh nhật lần thứ 14 của mình? Hương này, con nói trước đi.
_ Một cái váy, con muốn một cái váy dạ hội màu hồng hãng Dolce&Gabana trên tờ tạp chí Vouge tháng trước. Con muốn cái đó. Cho con cái đó nha mẹ.
_ Được rồi, được rồi, váy màu hồng của hãng Dolce&Gabana. Vậy còn con, Kiên, con muốn gì? Coi kìa, sao con lại lắc đầu… Nào nói đi con, năm nay là năm hiếm hoi mà mẹ và ba có thể cùng dự sinh nhật với các con. Nói đi Kiên.
_ Con muốn một con chuồn chuồn gỗ, có màu xanh lam.
*End of flash Back*
Chỉ có thể là nó, chỉ có thể là thằng Kiên thôi. Cái sở thích quái đản của nó. Ra là thế, anh Hoàng, anh đến chỉ là vì nó thôi, vì cái thằng què ấy mà thôi.
Không được… Em không cho phép… Anh chỉ là của em, chỉ riêng mình em thôi.