Chuồn chuồn gỗ - Chương 1
Rating: T+
Genres: Romantic, sad story…
Status: Complete. (Phew)
AN: Viết trong lúc đang có hứng thú với một con chuồn chuồn gỗ.
Summary:
Giữa lớp giấy gói quà…
…là một con chuồn chuồn gỗ
——————-
Trời đang ngả sang tháng tư, nóng hung, không mưa lấy cho một giọt.
Kiên ngửa mặt, nốc một hơi cạn ly nước, cảm thấy cái mát lành chạy xuống cổ họng trong phút chốc. Từ đây, nhà bếp, cậu có thể dễ dàng nghe thấy âm thanh ồn ào từ căn phòng khách, nơi mà Hương-người chị sinh đôi của cậu-đang tổ chức tiệc sinh nhật.
Kiên không thích chỗ đông người, lại càng không thích những nơi ồn ào và náo nhiệt, tiệc tùng ầm ĩ. Cậu thích sự tĩng lặng và một mình, giống như khi cậu lướt chiếc xe lăn của mình dạo quanh khu vườn nhỏ tự tay cậu chăm sóc, thật chậm rãi, từ từ, để gió lướt qua mặt, mang theo hương hoa nhè nhẹ và cái mát mẻ từ mặt hồ.
_ Này cậu…
Kiên giật mình, quy trở về hiện thực. Trước mặt cậu là Hoàng-một trong những người bạn của chị cậu. Anh đang cười và chìa tay ra.
_ Cậu không phiền nếu cho tôi một cốc nước chứ?
Kiên khẽ lặng người đi một chút. Quả thật là một người đẹp trai, với khuôn mặt chữ điền, đôi mắt sáng với tia nhìn thẳng. Hương đã nhiều lần chỉ hình Hoàng cho Kiên xem, nhưng cậu thấy quả thật ngoài đời anh ta sống động hơn rất nhiều. Cậu mở tủ lạnh và rót cho anh ta một cốc nước đầy, rồi đưa cho anh.
Lúc Hoàng uống xong, cũng là lúc anh không còn thấy Kiên nữa. Cậu đã lăn xe ra khu vườn để kiếm cho mình một chút yên tĩnh. Anh thấy hơi là lạ, hơi tò mò, rồi dò dẫm bước ra vườn, đi theo cậu. Có cái gì đó khiến anh không muốn dừng lại.
—o0o—
Kiên nhấc người mình từ chiếc xe lăn xuống bờ hồ với một chút khó khăn, nhưng cậu có thể tự xoay sở được. Cậu thả đôi chân của mình xuống mặt nước tĩnh lặng của cái hồ nhỏ ở góc vườn, ẩn mình dưới tán cây phong. cảm giác thật là dễ chịu, cứ như những tia nắng gay gắt đã biến mất. Nước như đang ngấm vào người cậu, xua tan đi cái bức bối. Chỉ cần một mình, cậu cũng đã thấy quá hài lòng với chính bản thân.
Kiên ngả ngửa ra đằng sau, nằm dài lên bãi cỏ mềm, khẽ nhắm đôi mắt của mình lại.
Trong đầu cậu hiện ra hình ành gương mặt của người xin cậu cốc nước. Thì ra đó là Hoàng. Quả là một người có thể gây ấn tượng về hình thức ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hương đã kể với cậu là chị ta sẵn sàng hi sinh tất cả chỉ để anh ta nói ba chữ:”Anh yêu em” với chị.
Nhưng chị Hương cần gì để hi sinh nhỉ? Chị ấy đẹp, xinh, nổi bật. Với chiếc váy dài ôm sát, chị có thể làm nữ hoàng của bất kì bữa tiệc nào. Còn cậu…
Kiên nhìn xuống người mình, khẽ thở dài.
Thà đừng tồn tại cậu, còn hơn là cho cậu là chị em với Hương.
—o0o—
_ Ah, thì ra là cậu ở đây.
Kiên bừng tỉnh. Trước mặt cậu là một khuôn mặt hình chữ điền, với ánh mắt sáng và tia nhìn thẳng. Cậu lúng túng quay mặt đi và kéo tay quệt ngang mặt.
_ Cậu đang khóc àh? Xin lỗi vì đã làm phiền cậu. Đây.-Hoàng rút từ trong túi áo chiếc khăn tay và đưa cho cậu.
Kiên khẽ lắc đầu. Hoàng khẽ cau mày khó hiểu rồi cười trở lại.
_ Xin lỗi, chắc là cậu không quen dùng đồ của người lạ.
Kiên im lặng, cúi mặt nhìn xuống hồ, khẽ khua khoắng chân mình trong nước.
_ Này, cậu tên là gì?
Kiên ngước mặt lên nhìn Hoàng, rồi lại cúi xuống, im lặng. Thời gian như bị kéo dãn ra, dài lê thê vô tận. Ẩn mình trong tán cây, chân ngập trong nước, nhưng cậu vẫn cảm thấy thật ngột ngạt, thật khó chịu, hệt như lúc cậu đứng dưới những tia nắng gay gắt, để mặc cho chúng nhảy múa trên lưng mình.
_ Hoàng…anh Hoàng…
Không thể lầm vào đâu được chất giọng cao thanh trong trẻo của chị Hương. Chị chạy như bay tới hai người, và cuốn hai tay mình vào tay anh Hoàng.
_ Anh đi đâu vậy, làm em chờ muốn chết. Nhanh lên, sắp đến lúc em thổi nến rồi, em muốn anh chụp hình cho em, cả quay phim nữa. anh mà không lẹ lên là em giận anh đấy.
Rồi chị kéo Hoàng đi, nhanh như lúc chị chạy đến.
Còn lại một mình, Kiên khẽ thở phào, cảm giác giống như mình mới vượt qua một kì sát hạch khó khăn. Nếu lâu hơn nữa, chắc có lẽ cậu chỉ có thể im lặng thay cho câu trả lời, mãi mãi là sự im lặng. Kiên khua khoắng chân mình dưới nước thành những vòng tròn, xoay xoay, xoay xoay…
—o0o—
_ Này, thả tay anh ra, anh có thể tự đi được mà.
Hoàng đang bị lôi xềnh xệch trên đường, phía trước là Hương. Anh thật chẳng muốn bị vướng vào tình cảnh này một chút nào cả. Hương quay lại nhìn anh, rồi buông hai tay mình ra khỏi cánh tay của anh.
_ Anh đã gặp nó rồi àh?
_ Nó? Là cậu bé ban nãy…
_ Đúng vậy, chính là nó đấy-Hương ngắt lời anh.
_ Ừh, thì anh đã gặp nó. Ban nãy anh xin nó cốc nước…
_ Anh đừng có nói chuyện gì với nó cả, đừng nói chuyện, đùa giỡn, đừng làm gì với nó cả.
_ Tại sao?
Hương im lặng một chốc. Cô khẽ cau mày rồi lại dãn ra, rồi lại nhíu lại.
_ Nó… Nó…Nó là nỗi ô nhục, là sự tật nguyền, câm lặng, là con quái vật…