Summary
Tiếng vỗ tay vang rần cả lên. Mọi người cũng tiếp tục tán dương về bộ sưu tập của Jen. Và tất nhiên cô cũng không ngớt cười, cười mỗi lúc một tươi hơn, to hơn, hạnh phúc hơn. Tiếng vỗ tay cũng càng lớn. Nhưng rồi có tắt hẳn, đột ngột không báo trước khi Amy bước vào cùng với Richard.
“Hạnh phúc quá nhỉ, hân hoan quá nhỉ. Một hai bộ thiết kế trẻ con thế, mà đã vui sướng đến chùng ấy rồi à.” Amy bước nhẹ nhàng, uyển chuyển đến bên Jen. Cô ả mặc một bộ áo lưới đen, đính những hạt ngọc, kim sa lấp lánh, và ở trong là một cái áo lót màu vàng chói lọi, những tác phẩm sáng tác gần đây nhất của ả. Ả nựng nịu đôi má của Jen, đặt một cái liếc xéo cùng một nụ cười khinh khỉnh rồi tiến sang David. Vuốt ve bộ ngực săn chắc của anh bên ngoài lớp vải, “Rồi anh sẽ phải trả giá vì đã phản bội tôi. Không có gì có thể chuộc tội, cứu rỗi cho những gì anh đã gây ra với tôi.” Rồi cô ả nhẹ nhàng bước đến bên Richard, hiên ngang tuyên bố, “Tôi giờ đã là vợ của giám đốc bộ phận thiết kế của Dark Tears, và công việc đầu tiên tôi làm là sa thải anh, David Blackwell.”
Tiếng nhốn nháo, xì xào vang lên trong căn phòng khi nãy còn im ắng. Những tiếng phản đối bất bình cứ vàng lên nho nhỏ khắp căn phòng. Nó lại im lặng bất chợt không báo trước khi Jen bước tới đối diện với Richard.