Chia tình - Phần 3
[i]”..Em nghi ngờ, thắc mắc về cái chậu sứ trắng Mộc Lan đem từ Bến Tre lên và ba mẹ đem biếu cho bác Thân. Trước khi Mộc và chị Lý về dưới, không nghe mẹ dặn dò hay ai đề cặp tới chuyện nầy. Là do tình cờ, Mộc đem lên một cặp, nói là của bác Hai gửi cho ba, hay đã có định trước. Em hỏi thì Mộc Lan chỉ hơi đỏ mặt gắt ai biết hỏi mẹ kìa..chở nặng muốn chết luôn…! Ra vẻ vùng vằng nhưng rỏ ràng gương mặt, ửng hồng, không thấy nét gì thật sự cáu giận hết. Lúc qua giúp anh Trí và mấy tên bạn đem chậu hoa về khiêng lên sân thượng, Minh nhìn Mộc Lan long lanh mắt cười và nói nho nhỏ :
– Cám ơn Mộc nhiều lắm !
– Đâu có gì đâu ạ..
Ui trời, con mẹ coi thiệt là dịu dàng, thục nữ. Tay còn làm bộ vân vê tà áo cánh màu tím phớt có in những hoa cúc màu trắng. Thằng cha tiếp tục, giọng thấp như đang riêng tư, thầm thì riêng với nhau vậy. Bao nhiêu là người hiện diện, không có chút…lịch sự căn bản à.
– Chắc..vất vả lắm phải không Mộc ?
– Dạ..có chì đâu..Chỉ bỏ lên xe và chạy ù về tới đây thôi mà…anh !
Mặt Mộc Lan càng lúc càng hồng đậm, cầu cứu cái tà áo không đủ, bà chị em ..réo luôn cả chậu hoa, đưa tay ngắt một bông rồi xoay xoay trong tay. Anh Trí ngó thấy cười chun mủi nè tặng cả chậu cho anh Minh sao còn tiếc chi một bông hoa mà ngắt lại vậy ? Bắc kỳ Phước chen vô..đúng đấy ông Minh…đánh hoa phải đánh cả cụm chứ..đòi lại đi nào..! Minh cười – ủa chưa đụng tới chậu hoa mà, sao mặt cũng như đỏ lên vậy..đã khiêng vác gì đâu- nói :
– Nhờ mấy anh giúp một tay nghe…!
Có phải muốn giải vây cho người đẹp hay là cho chính mình ?
Em giận (?) không thèm mó tay vào -có ai nhờ đâu mà không với thèm- bỏ đi lên phòng nằm. Nhưng chỉ vài phút là đã nhón chân tới nép bên cửa sổ. Xì đúng là một đám…dài lưng tốn vải..xem kìa chỉ một chậu sứ mà tên nào cũng mồ hôi mồ kê như xông hơi. Bác Thân đem ra một khay nước chanh -chắc vì em thấy những lát chanh mỏng lềnh bềnh trong cái bình thủy tinh màu xanh nhạt- để ủy lạo. Minh ngó quanh quất như tìm chổ đặt chậu hoa hay tìm..ai vì thấy thằng cha ngó qua chổ em đang đứng. May mà tấm rèm cửa không vén nên em không bị khám phá ra lại chơi trò ngó…trộm. Vậy mà em cũng hết hồn thụt mau nép vào tường rồi đi trở lại giường nằm…thắc mắc.
…………………..
Bước chân