Chia tình - Phần 2
“..Em giận nên mấy ngày liền không thèm thò mặt ra cửa sổ chào thằng cha..ca sĩ kiêm..lực sĩ và mới thêm trò..hiệp sĩ nữa. Kéo màn kín lại còn thiếu điều đóng luôn cửa sổ nữa à. Quên nửa..khoảng thời gian sau nầy..thằng chả không còn ôm tập nhạc mà…ê a..tụng niệm như trước -biết mắc cở chắc-. Mổi chiều chỉ ra ngồi ngó trời mây và chờ…em ló mặt ra cửa sổ chào ! Thiệt không đó ? Có điều cái tật..sexy 50% thì vẩn không bỏ. Và mổi khi thằng cha đưa tay chào lại, em cứ nhớ tiếng kêu..ui…ui..của thằng quái Thi. Có phải…lâu ngày thành..quen mắt không nên em cũng thấy..đẹp và..quyến rủ ghê..Hì..mắc cở quá !
Và bây giờ là…độc quyền cho em thôi nên em đã đáp ngon ơ với Thi hết thấy thằng cha ra ngồi đó nữa rồi…Chắc biết mày rình nên..khó chịu ! Ngó Thi tiu nghỉu em thấy tội tội nhưng…” nhân vô vị kỉ Trời tru đất diệt “Ăn cắp và học theo câu nầy trong mấy cuốn phim bộ HK. Và thằng quái hết đòi lại nhà vào buổi chiều để xem sexy show có phụ diển ca nhạc nữa nhưng không ngừng hỏi thăm về anh Minh. Nó cứ đoan chắc đó chính là chàng Lê Tấn trong diển đàn Tình Trai chứ không ai khác. Mặc xác thắng quái em không thèm lôi nó về thực tế làm chi cho mệt. Anh Minh đang ở năm cuối ngành Nha..thực tập tơi bời ở đó mà có giờ lên mạng..làm người mơ người mộng của nó. Vả lại, theo lời Thi, nhân vật trên mạng là một..lập trình viên mà !
Sáng nay, thứ bảy, Hoa Sứ phải chăn thằng cu Đen giùm chị Hoa Mai. Thi thì đi offline ở Đầm Sen với mấy “con mén” trong diển đàn “Vùng Đất Thứ 3″. Hắn kéo em theo nhưng em từ chối. Cái tên quái nầy là mem-bờ của không biết bao nhiêu diển đàn kể cả một diển đàn dành cho những người thích xem Cải lương nữa mới là thuốc chuột. Vào những trang web về Điện Ảnh hay Ca nhạc thì cỏn có em…chứ Cải lương thì..bó tay. Em thử ngồi theo dỏi mổi khi chị Lý bật dvd nhưng chỉ một chút là..thua và cứ cười hoài khi thấy chị bếp thổn thức khóc theo nổi buồn của các nhân vật trong tuồng hay cười lăn ra -ngay sau đó- vì bị chọc lét bằng những gương mặt nhăn nhó, vặn vẹo và cứ phải cười trước để…châm ngòi của mấy anh mấy chị vai hề !
Trí mặc tantop màu vàng nghệ, quần bố màu kem sậm đeo kính đen to bản thò đầu vào thấy em đang cắm cúi viết, ngạc nhiên :
– Hôm nay thứ bảy mà út ?
Công nhận ông anh của em đỉnh hết sức. Nếu em không phải là em em sẽ…yêu Trí liền ! Cái bắp vai có vết sẹo chủng ngừa ngó lại hay hay. Có dạo Trí chê xấu đòi đi xâm lên để che lại. Ba mẹ phải hăm he đủ thứ mới bỏ cơn hứng bất tử nầy. Mộc Lan và em thì ủng hộ, nói giùm :
– Nghệ thuật mà ba mà mẹ…Cô ca-sĩ..cô hoa hậu cũng đã xâm đó…Mấy cầu thủ bóng đá…movie star của MỸ của nước ngoài ai cũng xâm hết trơn…Người nổi tiếng nào cũng…phải xâm mình hết..mới là thứ thiệt nghe…!
Ba mẹ đòi mời ba đứa ra khỏi nhà để tha hồ mà xâm cho thành…thứ thiệt, đâu mới vào đó. Cuộc cách mạng chưa phát đã..tàn. Em ngắm nghía cái sẹo rồi ngắm nghía anh Trí :
– Đẹp trai quá ta..Hèn nào chị Ly Ly chẳng…lăn tới chân chàng..!
Tiếng máy xe rền rền rồi rú lên vằn vèo vượt sân nhà lao ra đường khuất mất trã sự yên lặng cho mấy con sẻ tiếp tục làm..ồn bên sân thượng nhà bác Thân. Em thích chí trước mấy tờ bạc anh Trí móc bóp chi cho. ” Lời nói không mất tiền mua..Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau “. Lại còn sinh lợi nửa chứ chơi sao !
Thôi…xếp bút nghiêng lên đường..mua sắm…Xếp bút nghiêng coi thường…bên kia ! Ủa thì ra em đang chờ…ai à ? Dỉ nhiên ! Em chu mỏ với mình trong tấm gương. Giận thì giận mà thương thì thương chứ bộ !
Nguy quá ! Càng lúc em càng ẹo muốn hơn cả tên Thi rồi ! ” [/]
Mới dắt xe đạp ra tới cổng, em..đụng ngay với Nhu. Ba ông tướng nầy có lối phóng xe, ngưng xe giống y như nhau. Thiệt là dể sợ ! Em ôm ngực :
– Thiệt à..!
Nhu trễ cặp kính đen như cái mặt nạ Zorro xuống :
– Tên Trí đâu rồi cưng ?
– Ơ..không phải hẹn nhau ở chổ nào sao..Không lẻ anh Trí quên điểm hẹn…Anh của em đi rồi mà !
– À..vậy là đi hẹn với Lý Lỳ…!
Nhu làm bộ như tiu nghỉu rồi ngó em. Kiểu nhìn bằng cái kính trễ trễ nơi cái mủi thẳng như một ông già thấy…khó ưa thiệt (đó) :
– Cưng đang đi dâu vậy..The Apple three đến tụ điểm nào đây..?
– Đâu có..em đi một mình..Hai đứa nó có việc hết rồi..!
– Vậy sao…Hay cho anh đi theo làm..bảo vệ nghe ?
Dể sợ chưa, biết tui đi đâu mà đòi theo. Em gầm nhỏ trong bụng. Đi shopping chớ bộ đi vô hang hùm động rắn sao mà..dắt theo bảo vệ..! Em chưa gật hay lắc đầu thì Nhu đã xuống và dắt chiếc xe máy to kềnh, đen bóng vô sân dựng dưới gốc cây hoàng lan.
– Muốn đi đâu đây…anh đưa cho Nam đi !
Cố ý hay vô tình mà hai bàn tay lại đặt lên hai tay em đang cầm ghi-đông xe đạp. Phản ứng đâu mất, như có hai miếng than, nóng hổi, chạm vào mà em cứ chết ngắc không rút tay ra được. Nhu phải lập lại :
– Nào chú bé..! Để anh làm tài xế cho mà..Bảo đảm len lách vô cùng an toàn trên đường phố..Tin anh đi !
– Nhưng..đi bằng xe đạp của em à ?
Ngang một góc đường, Nhu tấp vào mua cho em gói bò khô và túm mía róc sẳn. Nhớ không được phun bã mía xuống đường nghe..Văn minh cơ bản đó ! Cái môi đỏ tươi cười cười cứ làm em..lộn ruột. Và nhẩn nha nhai mía em vừa nhận ra dường như mấy tên con trai em biết điều có môi…son ! Hay tại em bị…loạn thị ? Nhu tà tà đạp xe và có lẻ nghe em đang nhóc nhách nhai mía không còn..miệng trả lời, góp chuyện nên anh chàng không nói năng gì hết. Nho nhỏ hát…Nữ ca.
“…Xin cho em một chiếc xe đạp..xe xinh xinh..để em đến trường..Từng vòng từng vòng xe..là vòng đời nhỏ bé…đạp bằng bàn chân gót đỏ hoe…Cho em leo từng con dốc dài…cho em xuôi về con dốc này..Để rồi ngày mai đây từng kỷ niệm êm ái chở về đầy trên chuyến xe nầy…”
Em hỏi sao anh Nhu ưa hát Nữ ca vậy ? Nhu cười khẻ hỏi đã ăn hết mía chưa ? Rồi ghé vào một thùng rác công cộng bên lề lấy túm xác mía trên tay em bỏ vào. Nắng vàng rực trên phố phường, trên những giọt mồ hôi lấm tấm nơi trán và vành môi, xanh rì những chân râu cạo không sát. Em cứ muốn có một cái khăn tay. Nhưng liệu rồi có dám đưa lên mà tự nhiên chậm cho..người ta ? Chỉ nghỉ như vậy thôi mà cả người em đã run lên rồi. Ngó quanh quất tìm khiến Nhu hỏi :
– Em đang tìm gì vậy ?
– Quán nước ! Em…em thấy khát…!
– Hì ! Khát nước sau khi ăn hết một túm mía lớn…!
Chán chưa ! Tui đâu có mồ hôi dầm dề nơi trán, lấm tấm quanh mép hay ướt bết hai bên nách và lưng khiến cái áo sơ mì trắng có sọc xám kẻ thật mỏng thành hồng hồng màu da khoẻ mạnh chổ dán sát vào. Với lại tui vừa nhai hết một túm mía mọng nước mà. Vị mát ngọt còn đẩm cả miệng mồm đây nè. Ai mới là người đang khát chớ !
Thằng cha hì hục đạp thêm một khoảng đường nữa mới thấy có một xe bán sinh tố với mấy cái bàn ghế thấp ngó coi bộ khập khểnh. Nhu kêu cho em một ly rau má và mình một ly nước dừa. Có tiếng vọng cổ từ cái máy nhỏ nhưng là do cô hàng nghe giải trí chứ không phải dành cho khách. Mấy cái bàn không ai ngồi trừ em và Nhu. Khách chỉ ghé ngang và chân chống chân co trên xe, hút rồn rột ly sinh tố rồi dzọt đi. Ngó quanh quất quã địa điểm không có gì thu hút để mà ngồi lại..vẩn vơ. Em nói nho nhỏ :
– Cho đường ít xịt nên đắng như thuốc Bắc…Chắc mua rau má hơi già…!
Nhu mỉm cười ngó em, qua cái…mặt nạ Zorro :
– Vậy đổi cho ly nước dừa vậy..Anh uống rau má cho Nam..!
Gió lất phất nhưng những giọt mồ hôi không khô khiến em cứ ao ước có một cái khăn tay vì thấy xót. Nhu vổ vổ lên tay em chờ anh mua gói thuốc lá..rồi đứng lên băng qua bên kia đường. Em ngó dán mắt khoảnh áo bết mồ hôi vào tấm lưng rộng hình chữ V. Ba đã cười nói với mẹ bây giờ đang có phong trào…khỏe vì nước…Nhìn mấu cậu ấm cô chiêu khỏe mạnh hồng hào mà vui…Mộc Lan thì hát..khỏe vì nước bánh ướt tôm khô..chè đậu đen ta quất một tô.. mổi khi thò mặt lên sân thượng thấy anh Trí và mấy ông đang hì hục dở tạ. Em chợt liên tưởng qua cái sân thượng hàng xóm, sáng nay chỉ có nắng và mấy con chim bà 8 họp chợ. Có chút gợn nhớ dù thường chỉ là thò mủi qua song cửa nháy nhó chọc để nhận được nụ cười sáng bóng màu răng và cái vẩy tay cứ làm…xốn xang da thịt.
Nhu trở lại đốt một điếu thuốc thơm nồng nồng, hỏi đi chưa em ? Tôi ái ngại ngó vầng trán và viền môi của anh rồi ngó ra đường phố ngập nắng nói hay ngồi chút nửa được không hả Nhu ? Được chứ..hôm nay, với anh là..một ngày để tùy nghi..nên anh tặng hết cho Nam đó..Tùy em quyết định..!
[i]”..Ui ui không ngờ em lại đụng với bác sĩ lần nữa nhưng không phải đụng xe mà là đụng…mặt. Mẹ về thăm nội lên sai em đem sang cho bác Thân giỏ chôm chôm và măng cụt lấy thảo. Thiệt ra mẹ sai chị Lý nhưng em lại..xung phong. Không phải với mục đích “Giả đò biếu khế tặng chanh..Giả mang quà cáp gặp anh để làm..hoà” đâu. Hết chiến tranh lâu rồi và thằng cha phất cờ trắng trước chứ không phải em. Chiều đó em định không thèm lời cầu hoà nhưng cái kiểu…Hú..hu…Hú…hu..Thanh Nam ới ời…Có ở cửa sổ không…nghe dị hợm quá. Mắc cở quá nên em đành phải (?) ló mặt ra…nguýt. Hừm cứ ỷ mình là Nha sĩ biết làm đẹp hàm răng nên cứ có cơ hội là nhăn nhở khoe ra à..Ghét muốn chết luôn.
– Kêu tui chi…dạ..?
– Nhớ..!
Em bám lấy song cửa sổ vì câu đáp gọn một chữ nầy. Và hết còn đối đáp được nữa chỉ trợn mắt ngó cánh tay trần khỏe mạnh đang đưa cao vẩy vẩy. Không biết thằng cha có nhận ra gương mặt đỏ hơ và kiểu bất tỉnh của em không mà cứ nhơn nhơn :
– May đó …Nếu hú mấy hiệp nữa em không xuất hiện anh sẽ phi thân sang đó như Spider Man liền liền…!
Xì cứ trùng trục và hú từng tràng như vậy ông là Tarzan, là Thạch Sanh chứ ở đó mà Spider Man. Rỏ ràng, em không thể nào…ghét Minh được nếu không nói là…ngược lại. Nên chỉ một cái ngoắc tay nữa là em ngoan ngoản chạy sang leo lên sân thượng ngồi trả lời bao nhiêu là thắc mắc -của Tarzan- cái lý do mấy ngày liền không xuất hiện. Và dỉ nhiên những nguyên nhân viện ra điều…sai lạc không hề đúng với sự thật một chút nào hết.
Lí nhí nói mấy lời như mẹ dặn, mấy lần đão mắt chổ thang lầu mong thấy cái dáng cao lừng vừa phóng xuống vừa cài nút áo nhưng..không có. Tấm ảnh treo trên tường ngó em cười -đúng là được..đười ươi nuôi khi bị đem bỏ trong rừng mà- như muốn hỏi :
– Đang muốn gặp…ai dzậy ?
Em toan lè lưỡi nháy thì bác gái làm em giật mình…nhúc nhích :
– Hôm nay anh Minh có giờ thực tập.. Con về thưa với mẹ cho bác gửi lời thăm và cám ơn hỉ !
À thì ra bác gái vẩn còn lạc loài vài từ ngoài đó trong giọng nói âm hưởng gần như Bắc hóa hoàn toàn của mình. Em cúi đầu chào và đi ra cửa thì…đụng anh…bác sĩ.
Bắt chước theo cái cô thuyết minh phim tập ngoài Hà-nội, em mắng mình..quỷ tha ma bắt mày là cái thằng nhẹ dạ, dể dụ dỗ lắm Nam ơi..! Khi ngồi ôm cứng..eo ếch anh Bình trên chíêc xe máy xịn, to kềnh đi tới hồ bơi. Anh đã cười -ôi lại đôi môi đỏ au như miếng thịt tươi và hàm răng trắng bốc -có phải nhờ bàn tay săn sóc của ông em- nói với bác gái :
– Con rủ em Nam đi bơi và có thể tụi con đi ăn luôn ba mẹ khỏi chờ cơm..!
Ôi nụ cười bà mẹ nào cũng hiền từ như gương mặt Quan Thế Âm hay ảnh Đức Mẹ hết :
– Nhớ trông chừng em nó khi bơi nghe con…Hai bác Vĩnh có bắt đền mẹ không làm sao tìm ra được mà đền cho hai bác đấy !
Tháo cặp kính trắng ra khi bơi, nhìn mắt anh Bình hơi kém linh hoạt, sật sừ như buồn ngủ. Còn cặp mắt của em, khổ ghê cứ phải quát tháo, kìm chế cho nó khỏi lướng vướng trên từng phần thịt da để trần của ông hàng xóm…anh. Nếu không muốn sẽ lộ tẩy hết vì gương mặt cứ chực có chút nghỉ ngợi.. bất chính trong lòng là đỏ au, nóng hơ lên liền liền. Cũng may, không có sự hổ trợ của cặp kính dầy độ chắc anh Bình sẽ không nhận ra những cử chỉ thừa thải, quýnh quáng cùng gương mặt như…mèo ăn vụng mở của em -chữ của tên..cương…Thi đấy-.
Chỉ đập tay mấy cái là em đã…mệt (?) leo lên thành hồ bơi ngồi đong đưa chân ngó theo những sãi tay dài của anh Bình tới lui suốt chiều dọc của cái hồ bơi rộng theo đúng quy định đặt ra cho những lần đi bơi. Ba ngày trong tuần. Em lè lưỡi anh Bình theo đúng như vậy à ? Chứ sao..dù mưa nắng, đông, hè lẩn xuân, thu..! Bình nháy mắt đáp và đưa cho em ly cam vắt tươm đầy những hơi lạnh, bám quanh ly nhìn như những giọt nước đang bám trên hai vồng ngực cân đối khỏe mạnh của anh. Hai anh em nhà nầy có màu da sáng nhưng người em -anh Minh- ngó hồng hào hơn chắc tại…trùng trục cả ngày !
Và bên hồ bơi cũng như khi đi ăn, Bình hỏi han đủ thứ chuyện về em. Ai biết tại sao em lại ngoan ngoản cung khai một cách tận tình, không sót một chi tiết.
– Khi nảy em khệ nệ những gì sang cho ba mẹ và tụi anh vậy ?
– Dạ..chôm chôm với măng cụt..Mẹ mới dưới Bến Tre đem lên..biếu hai bác lấy thảo -Hì em lập lại y chan lời dạy của mẹ-.
– Bác phải xách từ Bến Tre lên..nặng quá..!
– Chỉ việc bỏ lên xe thôi mà..Của nhà Nội em trồng đó..Quê Nội em ở Vỉnh Hòa, Cái-mơn…Nhiều thứ trái cây lắm…
Và em thao thao kể cho anh Bình nghe về những mùa hè ở quê Nội no nê bao thứ trái cây..Ui ui anh Bình ăn được sầu riêng không..vườn nội em nhiều sầu riêng lắm…Hồi nhỏ, về chơi nhà nội vào mùa sầu riêng em với Mộc Lan cứ trốn không dám ra vườn…Hai đứa sợ sầu riêng rụng trúng…bể đầu..! Hihihi..cô Ba chê thiệt là hai đứa nhà quê..sầu riêng chỉ rụng về đêm thôi…chưa hề rụng lúc ngày..Anh Bình à vườn chôm chôm của nội rộng lắm nghe..bác Hai thách mọi người cứ mổi gốc chôm chôm chỉ cần ăn một trái thôi…nếu ăn được hết vườn chôm chôm thì muốn bao nhiêu tha hồ mà hái…mà mang đi…Mận hồng đào nữa…ui ui đến mùa không bẻ kịp mận chín cứ rụng ngập cả mương…À vườn nội nhiều mương lắm..để có mà tưới cây..bồi gốc..em với anh Trí khoái đợi nước ròng ra rình mấy con cá..thòi lòi..
Em chợt bỏ lửng câu nói, liếc anh Bình rồi nhe răng cười. Anh hiểu liền, lấy tay sửa gọng kính..sao đây..sao lại nói tới thòi lòi và ngó tôi cười là sao đây ? Em toe toét không nói dù muốn công nhận với cặp kính trắng người con trai đẹp thật…trí thức. Đúng là một ông…đốc tờ chứ không giống..thòi lòi chút nào hết !
Và anh Bình cứ hỏi han, điều tra em đủ thứ, trong khi để…đáp lể, em chỉ ấp úng hỏi được anh mổi một câu – lại thiệt vô duyên- :
– Sao anh cứ thích ngậm kẹo..cau vậy ?
Cặp mắt to trố ra mấy giây sau đó liền tít lại -thằng cha ngộ ghê, cặp mắt to như vậy nhưng khi cười thì cứ..tít lại- và gương mặt đỏ lên :
– Trời ! Sao biết được tôi thích ngậm kẹo cau ? À..hiểu rồi.. cái tên Minh nầy nhiều chuyện quá..phải hỏi tội mới được…Chịu thua luôn…!