Summary
“Cố huynh!”
“Dương công tử? Tại sao là ngươi? Đang êm đẹp sao lại phá cửa mà vào? Vì sao không gõ cửa?”
“A, khái, đã quên. Được rồi Cố huynh, hồng chúc (nến đỏ) của ngươi thế nào đột nhiên tắt, tới tới tới, nhượng Dương mỗ thắp lên cho ngươi.”
“Cố mỗ ta tắt nến là vì “sự kiện kia”.
“Ôi chao? Ai nha, xem ta dĩ nhiên đã quên, a, ta đây lại thổi tắt, lại thổi tắt…”
“Không cần. Thứ ta nói thẳng, Dương công tử, ngươi thiên lý xa xôi chạy tới đây không phải chỉ là để thổi nến rồi lại thắp nến cho Cố mỗ đấy chứ?”
“A, a, sao ngươi biết ta thiên lý xa xôi tới?”
“Chỉ cần nhìn người vạt áo dính đầy bùn đất, lại còn đạp cửa xông vào thì hiểu ngay thôi. Ngô, quần áo cũng không chỉnh, còn nhìn thấy dấu răng, dấu chân cẩu, đích thị là leo tường vào nên bị chó cắn.”
“Hắc hắc hắc, Cố huynh quả nhiên hảo nhãn lực, hảo nhãn lực a, ha hả a.”
“Dương công tử đến tột cùng có gì chuyện quan trọng? Sẽ không phải nửa đêm quấy nhiễu Cố mỗ ta động phòng chứ?”
“A? Ách… A… Ha ha, lại nói tiếp, tẩu tử nhất định còn đang trong hồng trướng chờ Cố huynh ha?”
“…”