charmed - Chương 4
Chapter 4: Illusion – Ảo ảnh
Em là thiên sứ!
Trước khi gặp em, tôi không nghĩ mình đã sống thực sự, chỉ như một kẻ mơ ngủ giấc mộng dài.
Tôi quen Catherine khi cô bị tai nạn xe hơi, đích thân tôi đã chữa trị cho cô. Một cô gái phiền phức, nghĩ mình là người xinh đẹp, giàu có, ích kỷ gây phiền hà đến người khác. Tôi chiều chuộng cô ta chỉ vì là con gái của công tước Richard, tôi cần một gia đình quý tộc bảo hộ để bước vào giới thượng lưu, gia đình quý tộc có quan hệ họ hàng với nữ hoàng càng hoàn hảo. Đẹp trai, tài năng, là phó giám đốc bệnh viện lớn, tôi đã khiến cô ta điên đảo, cũng như bao nhiêu cô gái ngu ngốc khác. Con người yếu đuối như thế đấy, dễ dàng thuần phục trước cái đẹp, và tôi là kẻ biết nắm bắt lấy nó.
Một tòa lâu đài nguy nga cổ kính, tôi choáng ngợp trước vẻ ngoài bề thế của nó. Tưởng tượng xem khi nắm lấy số gia sản kếch xù trong tay, tôi sẽ dùng vào việc gì, có lẽ là chinh phục thế giới chăng? Hôm nay tôi đến đây ngoài việc ra mắt cha mẹ vợ tương lai, còn một công việc chính khác, đó là khám bệnh. Catherine bảo có người em trai mắc chứng tâm thần hoang tưởng, tôi hãy chuẩn bị, nếu bị nhẹ cũng phải báo cáo là nặng để nhốt cậu ta vào tháp người điên. Đó là một nơi khủng khiếp, tập trung nhiều kẻ bệnh hoạn điên khùng, không ngày nào không có mùi máu và những tiếng gào thét kêu la. Tôi không hiểu tại sao họ có thể nhẫn tâm muốn nhốt người thân ruột thịt vào đó? Mà thôi, những chuyện bí ẩn trong gia đình giàu có luôn rắc rối, tôi chẳng cần tìm hiểu làm gì.
Michelle không đẹp, đó là điều chắc chắn, nếu không muốn bảo là xấu xí. Khuôn mặt phồng rộp, lồi lõm, và em…không nói được. Nếu chúa trời đã căm ghét em đến thế, vậy thì tại sao còn để em sinh ra? Để em phải chịu đựng cuộc sống đau khổ này? Có lẽ chúa còn một chút xót thương, ban cho em đôi mắt thay lời nói. Trong mắt không ngừng thay đổi những cảm xúc, lúc thì mở lớn, khi thì nheo lại đầy biểu cảm. Có lúc lại tĩnh lặng như mặt hồ thu, xa xăm, tôi bị thu hút bởi ánh mắt ấy. Em đã nhìn tôi bằng đôi mắt hoài nghi đầy cảnh giác, như con thú nhỏ trước kẻ xâm nhập. Tôi chợt nảy ra một ý nghĩ, cúi xuống hôn lên mu bàn tay em, thì thầm.
“Chúc ngủ ngon, công chúa của tôi.”
Tôi nén tiếng cười thầm khi thấy tròng mắt tròn xoe kinh ngạc của em, thật dễ thương. Tôi chợt nhớ đến một đoạn thơ đã từng đọc rất lâu về trước, giờ thì chẳng nhớ nổi tên tác giả, chỉ nhớ được mỗi bốn câu trong bài thơ dài.
Khi yêu một ai đó…
Hình dáng bên ngoài không thể quyết định tình cảm
Khi yêu một ai đó…
Nỗi sợ hãi không ngăn được con tim thôi đập lỗi nhịp
Tôi không nghĩ mình đã yêu, nhưng tôi biết mình muốn bên em vui đùa, mâu thuẫn không? Khi mà tôi hầu như là người quyết định số phận của em?
Sau mấy ngày quan sát, tôi nghĩ em có triệu chứng tâm thần hoang tưởng dạng nặng, nhưng điều đó chẳng thành vấn đề, không ai trên đời này tỉnh táo cả. Ngay chính tôi cũng chỉ là một tên điên, có khác chăng là loại biết che giấu bản thân trước ánh mắt người khác.
……………
Tôi thích nhất thời khắc ngủ trưa trong thư viện, một nơi yên tĩnh tuyệt đối, không có bất cứ âm thanh nào phiền nhiễu. Chỉ hơi phiền một chút là chỗ nằm của tôi ngay bên dưới khung cửa sổ, nắng thường quấy nhiễu giấc ngủ. Hôm nay thì có thêm kẻ xâm nhập khác, tiếng cửa khẽ khàng mở, tiếng bước chân nhẹ nhàng đi vào rồi chợt khựng lại, bước lùi. Là em. Hỏi tại sao tôi nhắm mắt mà vẫn biết là ai ư? Cũng không khó, chỉ có em mới nhìn thấy tôi liền tránh đi. Thôi, hôm nay tôi không muốn trêu em, cứ vờ ngủ để em đi vậy. Nhưng không có tiếng đóng cửa, tôi nghe lầm sao? Không, tôi rõ ràng nghe thấy bước chân nhẹ nhàng tiến đến ngày càng gần. Em muốn gì đây?
EM HÔN TÔI!
Không lầm được, tôi cảm nhận bờ môi chạm vào môi mình, mềm lắm, cảm giác như đang hôn lên tấm lụa hay cánh hoa. Không phải em rất ghét và sợ hãi tôi? Nhìn xem, môi em đang run, thế tại sao vẫn hôn tôi? À, em không thể chống lại được lý lẽ con tim sao? Tôi biết mà, từ lần đầu gặp, chúng ta đã thu hút lẫn nhau. Như thiên thần và ác ma, rõ ràng là hai thể trái ngược, nhưng luôn hướng về nhau. Ngay từ đầu em đã yêu thích tôi, phải không?
LÀM SAO ĐÂY?!
Tôi nghĩ mình đã yêu em. Giây phút mở mắt, nhìn thấy đôi mắt to tròn hốt hoảng của em, đôi mắt ấy đã biến thành chiếc lồng giam giữ linh hồn, khiến tôi trở thành tù binh của em mất rồi. Không thể nào. Tôi không thể yêu được, danh từ ‘yêu’, với tôi thật quá xa lạ, làm sao tôi yêu em, người chẳng có chút gì hấp dẫn ngoại trừ đôi mắt trong trẻo kia? Thật nực cười.
Để chứng minh mình không yêu em, tôi đã kéo ngã em, hôn lên môi em. Hành động đó là sai lầm của tôi, tôi biết thế. Lúc hai đôi môi chạm vào nhau, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi không tự chủ được, đưa lưỡi vào miệng em, tôi…đã mất trí thật rồi. Lòng tự bảo hãy buông em ra, chấm dứt ngay bây giờ khi nó chỉ là trò đùa. Nhưng môi em ngọt quá, bên trong em quá ấm áp, cảm giác ôm em trong tay rất tuyệt, cơ thể tôi không muốn rời đi. Chính lúc này em đẩy mạnh tôi ra, giương đôi mắt mọng nước giận dữ. Tôi có nên cám ơn em không nhỉ? Nhờ cú đẩy đó mà tôi lấy lại được lý trí đã mất, lại đeo vào bộ mặt giả dối.
“Vậy là sòng phẳng rồi nhé, tôi đi trước đây.”
Tôi mau chóng bỏ đi, sải bước trên hành lang, đi qua những cái cúi đầu chào của người hầu. Lòng bàn tay rịn mồ hôi sợ hãi, đáng sợ quá, thật sự đáng sợ, tôi không muốn tin mình đã yêu, không muốn thừa nhận. Tại sao lại là em, thiên sứ của tôi? Chấp nhận tình cảm dành cho em nghĩa là phải từ bỏ tất cả những kế hoạch danh vọng cả đời tôi ước mơ. Một cái giá quá lớn, không thể thực hiện. Tôi thầm mừng, thì ra mình chưa yêu em nhiều đến mức từ bỏ mọi thứ, nhưng cũng cảm thấy hụt hẫng.
Đã dặn lòng trước khi ổn định được tình cảm, không nên đến gần em. Nhưng khi nhìn thấy em chăm sóc từng đóa hoa, cười với chúng, trong tôi dấy lên niềm ghen tỵ, chỉ muốn bóp nát những cánh hoa mỏng manh. Nghĩ vậy thôi chứ tôi không bao giờ làm thế, vì em đã bỏ rất nhiều công sức chăm sóc chúng, phải không? Tôi lại như thường ngày, tiến đến trêu chọc em. Bởi vì mỗi khi em chau mày, thật rất đáng yêu. Chà, đúng như dự đoán, em ngẩng đầu nhìn lên đúng một giây rồi lại tiếp tục công việc, phớt lờ tôi à, kiểu phản đối mới của em sao, dễ thương thật. Chợt nảy ra một ý tinh quái, tôi rón rén đi đến nguồn nước sau lưng em, vặn khóa nước, chờ đến khi em cúi xuống xem xét cái vòi thì vặn ngược trở lại, kết quả là nước bắn thẳng vào mặt em. Em ngước ánh mắt giận dữ nhìn tôi, ống nước chĩa về phía tôi. Tôi chẳng muốn bị ướt chút nào, thế nên đã khóa nước lại, vậy là em sẽ không thể làm tôi ướt. Dường như điều đó đã khiến em giận dữ lao về phía tôi. Không ngờ lại kéo theo nụ hôn thứ hai. Lần này nó…có mùi máu. Lúc ngã răng em cắn trúng môi tôi, nên gọi đây là nỗi đau ngọt ngào chăng?
Em bật dậy, chạy nhanh ra ngoài. Tôi không đuổi theo, vì nơi góc vườn đã bước ra một người.
“Catherine? Em ở đây từ khi nào?”
“Đủ để thấy hết tất cả.”
“Một tiểu như em không nên đến chỗ bùn đất này, sẽ làm bẩn váy áo, đi ra ngoài thôi.” Trong lòng tôi thấy bực bội, cảm giác bị người ta theo dõi thật không mấy dễ chịu.
“Anh thích Michelle?!”
“Em nói bậy gì vậy?”
“Em đã thấy cả rồi, lúc nãy anh hôn nó!”
“Ôi, thôi nào, đó chỉ là tai nạn, cậu ấy bị trượt chân kéo theo anh cùng ngã.” Tôi gượng cười, cố xua tan sự nghi ngờ của cô ta. Đúng thật tôi và em không hề có gì, nhưng sao tôi thấy lúng túng như kẻ trộm bị bắt quả tang?
“Anh yêu em chứ?”
“Tất nhiên anh yêu em, Catherine. Luôn luôn và mãi mãi.” Một câu hỏi quá dễ, tôi gần như không phải suy nghĩ.
“Vậy còn Michelle?”
Không hiểu sao tôi lại chẳng thể trả lời câu hỏi này. Một vấn đề không biết nên nói thật hay dối, vì chính tôi còn chưa hiểu rõ tình cảm dành cho em ở mức độ nào. Có lẽ đây là dịp tốt để cắt đứt thứ tình cảm không tên đang ngầm manh nha, và đẩy nhanh ngày kết hôn với Catherine. Tôi vuốt mái tóc vàng gợn sóng, mỉm cười nói.
“Cậu ta chỉ là thứ đồ chơi giết thời gian khi không có em bên anh.”
Phụ nữ luôn thích nghe những lời ngọt ngào, dù là giả dối. Cô ta sà vào lòng tôi nũng nịu, khóe môi tôi nhếch lên, tôi biết Catherine si mê mình, giờ thì càng khó thể dứt ra, món tài sản lớn đã nằm gọn trong túi. Giữa lúc đắc ý, tôi nhìn thấy em.
“Michelle?”
Tôi thấy sự vụn vỡ trong đôi mắt em, chân tự động đuổi theo không còn chú ý gì đến xung quanh. Đuổi theo để làm gì? Giải thích ư? Chẳng phải tất cả những việc tôi làm đều là sự thật? Có gì để giải thích? Nhưng sâu tận trong đáy trái tim vẫn cảm thấy điều gì đó không đúng.
Không tự chủ được, lại hôn em. Lúc đó lý trí đã không còn, chỉ có tình cảm chi phối. Tiếng sét đột ngột vang lên thức tỉnh tâm trí, bất giác buông tay. Nhìn đôi mắt hốt hoảng của em, bóng lưng chạy trốn như sợ hãi quái vật đuổi theo, toàn thân tôi đau đớn, không thể cử động, chỉ biết đứng im mặc nước mưa rơi lên thân người.