charmed - Chương 2.1
Chapter 2: In the garden – Trong vườn hoa
Hôm nay là thứ hai, trời nắng đẹp, cũng là ngày tôi tưới hoa. Trong nhà kính trồng hầu như đầy đủ tất cả các loại hoa, nào hoa hồng, dạ lý hương, anh thảo, dã hạc và nhiều nhiều nữa. Chỉ có lúc trồng hoa, đọc sách mới khiến tôi thấy tâm hồn thư thái. Thư viện giờ là cấm địa, tôi ít khi vào vì sợ lỡ đụng mặt hắn, suốt ngày trốn biệt trong phòng. Tôi biết đây chỉ là giải pháp tạm thời, ít gặp cha mẹ và chị tôi cũng buồn lắm, nhưng tránh xa hắn được bao lâu thì hay bấy nhiêu. Tôi có linh cảm lần tới gặp lại hắn, sẽ có biến cố rất lớn.
“Em đang làm gì vậy, Michelle? Đang tưới hoa à?”
Giọng hắn ngọt ngào đến phát ghét, cả nụ cười nham nhở khiến tôi ngứa mắt. Nơi chốn bình yên duy nhất của tôi cuối cùng đã bị hắn phá quấy, tôi căm thù hắn, nhưng lại chẳng dám phản kháng, chỉ đành vờ xem hắn như không khí, tiếp tục công việc tưới hoa. Chợt cái vòi ngừng xịt nước, sao vậy nhỉ? Tôi cau mày cúi đầu xem xét, bỗng một luồng nước phụt ra, bắn thẳng vào mặt tôi đau điếng. Tôi ngước bộ mặt ướt lem nhem lên nhìn, hắn đứng cười khoái chí, tay đặt trên van nước. Thì ra hắn phá tôi. Đến mức này thì dù có là thiên thần cũng chẳng nhịn nổi. Tôi chĩa vòi nước vào người hắn định trả đũa, nhưng hắn đã nhanh tay vặn tắt nước đi, tránh bị ướt giống tôi. Tức mình, tôi chạy tới quyết tấm biến hắn một phen ướt nhem. Cơn giận đã làm tôi quên mất, hắn cao to hơn tôi gấp đôi, dù tôi có chạy sang trái, phải hắn chỉ cần lắc nhẹ người đã chắn hết lối, tôi chỉ còn biết giương mắt tức giận nhìn cái van nước sau lưng hắn. Thật xui xẻo, dường như chúa trời cũng bắt nạt tôi, tự dưng lại có mấy cái lá bị ướt nước ngay dưới chân hắn. Thế là trong lúc loay hoay tôi đạp trúng ngay đống lá ướt, ngã chúi về phía trước, dĩ nhiên tôi té thì hắn chẳng thể tránh được tai họa. Đến lúc này tôi thật sự vô cùng sâu sắc nhận ra, vận rủi của mình mỗi ngày tăng cao theo cấp số nhân.
Nụ hôn thứ hai của tôi đã mất!
Người cướp đi nó chẳng ai khác chính là kẻ đã trộm mất nụ hôn thứ nhất.
Là hắn.
Tôi muốn khóc, thật tình rất muốn khóc, tôi biết chắc bây giờ mắt mình đã đỏ lắm rồi. Chẳng có ai được hôn bởi người mình vừa ghét vừa sợ mà thấy vui cả, nhất là bị cưỡng hôn những hai lần. Công bằng mà nói, lần này là tôi chủ động hôn hắn, cũng không đúng, phải nói là tại đám lá ướt khiến tôi bị té lên người hắn, môi chạm môi. Tất cả chỉ là do vô tình, không phải cố ý, vậy nên tôi vô tội, ừ, chính thế.
Thật điên hết sức, nãy giờ tôi thanh minh tới lui với ai vậy nè, từ khi gặp hắn, tôi lại mắc thêm chứng bệnh kỳ cục nữa rồi.
Tôi bật người dậy, lao ra ngoài, cắm đầu mà chạy đến khi gần ngộp thở mới dừng lại. Tôi vốn là một con quỷ, con quỷ xấu xí. Không như chị tôi, cả bề ngoài lẫn bên trong đều là thiên thần. Hắn là ác ma, nhưng thật quyến rũ, thiên thần bên cạnh ác ma, cũng là một hình ảnh đẹp. Sự quyến rũ của hắn quá nguy hiểm, còn hơn cả liều thuốc độc. Nó không sắc màu, không mùi vị, có lẽ có hương thơm, mùi hương dịu ngọt tỏa ra từ người hắn, khiến nạn nhân chẳng hay biết trúng độc từ lúc nào, chẳng biết đường mà tránh khỏi. Tôi nghĩ mình đã trúng độc tố của hắn, còn là rất nặng. Độc tính đi từ miệng chạy thẳng vào tim rồi lan khắp thân người.
Khi hai bờ môi chạm nhau
Tôi biết đã đánh mất linh hồn
Ma lực rút cạn ý chí chống đối yếu ớt
Và tôi biết mình đã yêu…
Ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã bị thu hút bởi bóng tối trong hắn, như một bản năng, một linh cảm. Tôi và hắn đều cùng một dạng người, xấu xa, đen tối, vì vậy tôi đã chạy trốn, mong giữ lại một chút tính người. Không ngừng ám thị mình, hắn là kẻ tồi tệ, đáng ghét. Là hôn phu của chị Catherine. Nhưng tôi thua rồi, hoàn toàn thua trắng.
Tôi nhặt một viên sỏi, ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, nước gợn sóng lăn tăn, rồi lại trở về trạng thái phẳng như gương. Tôi ném thêm một viên đá khác lớn hơn, nước bắn tung tóe, mặt hồ dao động nhưng rồi cũng phẳng lặng trở lại. Vẫn hiện lên khuôn mặt xấu xí như ác quỷ. Tôi cào cấu mặt nước, những giọt nước lạnh buốt bắn lên mặt, mắt, môi, ướt đẫm áo sơ mi. Tôi thở hồng hộc, bất lực nhìn mặt nước lại trở nên phẳng lặng. Tôi thò tay vào túi quần, sờ tìm sự lạnh giá của mặt đồng hồ, thứ duy nhất khiến tôi trấn tĩnh tinh thần. Nhưng không có gì cả, thò tay vào túi quần bên kia, túi áo, cũng không có, nó trống rỗng. Tôi lột phăng quần áo ra, lục tìm thật kỹ, gần như xé nát bộ đồ, cái đồng hồ biến mất tăm. Chẳng lẽ nó đã rơi lúc ở trong nhà kính? Tôi không muốn gặp lại hắn, nhưng…thứ đó là vật quan trọng không thể mất. Tôi thở ra, chậm rãi mặc lại quần áo, quay bước về con đường cũ.
Nắng chiều trải dài trên thảm cỏ xanh mượt như dát vàng, tôi bước đi trên đó, tiến về nơi cằn cỗi trước mắt. Với tôi, nơi có hắn là sa mạc khô cháy bỏng, bóng đêm vĩnh cửu, và hắn là ma vương. Tôi, một con cừu hiến tế, chỉ có thể nằm im chờ nanh của hắn cắm phập vào cổ, chẳng thể bỏ trốn. Tôi thoáng rùng mình với ý nghĩ điên rồ, lắc mạnh đầu. Chắc tôi đã bị những quyển tiểu thuyết kinh dị ám ảnh quá nhiều, tôi có tay có chân, không phải chú cừu yếu ớt, tôi có thể bỏ chạy khi gặp nguy hiểm. Hắn cũng không phải ma vương, chỉ là con người bình thường mang vẻ đẹp của ác ma.
Nghe thấy tiếng chị Catherine vọng ra từ nhà kính, chân tôi chợt dừng lại, không hiểu sao, tôi chẳng muốn gặp chị vào lúc này. Tôi quay người bỏ đi, định sẽ tìm đồng hồ vào lúc khác. Tiếng la hét của chị đập vào tai, khiến mãng nhĩ ù đặc.
“Anh thích Michelle?!”
“Em nói bậy gì vậy?”
“Em đã thấy cả rồi, lúc nãy anh hôn nó!”
“Ôi, thôi nào, đó chỉ là tai nạn, cậu ấy bị trượt chân kéo theo anh cùng ngã.”
“Anh yêu em chứ?” Giọng chị đã dịu lại nhưng đầy sự nghi ngờ. Tim tôi đập mạnh, nuốt nước bọt khó khăn, chờ nghe câu trả lời. Hắn gần như ngay lập tức đáp lại.
“Tất nhiên anh yêu em, Catherine. Luôn luôn và mãi mãi.”
“Vậy còn Michelle?”
Không nghe thấy hắn trả lời, tôi nhích dần về phía trước, nhìn qua tấm kính để thấy khuôn mặt chị khẩn trương và cái nhếch môi ngạo mạn của hắn. Hắn vuốt mái tóc vàng gợn sóng, ngọt ngào thốt.
“Cậu ta chỉ là thứ đồ chơi giết thời gian khi không có em bên anh.”
Tim tôi đã ngừng đập, tôi nghĩ thế, không thể thở, có vật gì đó chặn ở lồng ngực ngăn không khí vào phổi. Mặn. Miệng tôi có vị mặn. Tôi sờ lên môi, máu đỏ thấm ướt đầu ngón tay. Ngước đầu lên, hai đôi mắt giao nhau, cửa kính như không còn tồn tại. Hắn thấy rồi, đã nhìn thấy tôi.
“Michelle?!” Hắn kinh ngạc kêu lên.
“Có chuyện gì vậy?” Chị cũng ngẩng đầu ngạc nhiên hỏi.
Tôi vùng bỏ chạy, dùng hết tất cả sức lực dồn nén mười mấy năm trời để cắm đầu chạy thục mạng, chạy trốn như thể có ác quỷ phía sau rượt đuổi. Chết tiệt, mắt tôi đột nhiên nhòe đi, vì vậy mà chân đã vấp phải thứ gì đó và sắp ngã. Bị đau một chút cũng tốt, lâu rồi tôi không được lăn mình trên bãi cỏ, trong bùn đất, ngửi thứ mùi ẩm thấp, thân phận cậu chủ không cho phép làm thế. Ước gì mặt đất nứt ra, nuốt chửng tôi. Tôi muốn tan biến. Tan biến. Tan biến không để lại mảnh xương hay thịt vụn nào.
Nhưng mặt đất không nứt ra, tôi cũng chẳng tan biến. Bàn tay ai đó đã ôm eo tôi kéo lại, ngăn tôi khỏi ngã. Không cần quay lại nhìn, tôi thừa biết đó là ai, mùi hương dịu dàng, khiến người ta muốn khóc. Hắn đuổi theo làm gì? Lại muốn bắt đầu một cuộc chơi khác? Đi mà chơi với chị ấy, hay bất cứ ai và để tôi yên. Để tôi trở lại cuộc sống ngày xưa, thu mình trong vỏ ốc, chìm đắm vào những quyển sách, không quan tâm ai, mặc thế giới này, cuộc sống trước đây tuyệt vời làm sao, tự do làm sao. Tại sao hắn phải đến đây, phá hủy tất cả mọi thứ tôi gầy dựng?
“Michelle, em nghe tôi giải thích!”
Không nghe. Không muốn nghe. Không cần nghe. Hắn xem tôi là đồ chơi cũng chả sao, tôi chẳng quan tâm, hãy buông tha tôi đi. Tôi vùng vẫy, cố sức thoát khỏi vòng tay hắn. Cuối cùng tôi đã thắng, hắn chịu buông tay. Nhưng sau đó tôi lập tức bị bắt lại, không phải bởi đôi tay rắn chắc mà là bờ môi mềm nóng ấm.
Nụ hôn thứ nhất là sự trả đũa. Nụ hôn thứ hai do tai nạn. Còn nụ hôn thứ ba? Nụ hôn lần này mang ý nghĩa gì? Tôi không hiểu, thật sự không hiểu. Có ý gì đây, Danson Eric?
Tôi chỉ có thể hỏi bằng mắt, không thể phát ra âm thanh vì đôi môi bị khóa chặt. Nụ hôn nóng rát, thiêu đốt tất cả lượng khí oxy trong phổi, nếu cứ tiếp tục, chắc chắn tôi sẽ gục ngã. Tôi không chống cự, hay đúng hơn là không thể phản kháng. Tôi nên biết ngay từ đầu, mãi mãi chẳng thể chống lại hắn. Chỉ thêm vài giây nữa thôi, tôi sẽ trở thành xác thịt vô hồn, mục rữa trong tay hắn. Nhưng hắn đã dứt môi khỏi tôi, buông tha tôi. Tôi liền chớp lấy thời cơ, vùng bỏ chạy. Khoảnh khắc quay lưng, tôi thoáng thấy sự u buồn trong đôi mắt đen.
Không! Đừng nhìn như thế. Đừng nhìn tôi bằng đôi mắt tối tăm. Đừng giam tôi vào chiếc lồng bóng đêm.
Hắn là ai? Danson Eric, ác ma đánh cắp trái tim con người? Hay Danson Eric, con người mang linh hồn của ác ma? Hắn có yêu chị Catherine thật không? Vậy còn tôi, với hắn, tôi là gì? Con tim hắn thật sự thuộc về ai?
Tôi thở phào đóng cánh cửa phòng lại, nơi chốn riêng tư này sẽ bảo vệ tôi khỏi tất cả những buồn vui đau khổ bên ngoài. Chợt nghe tiếng gió rít, tôi quay lại, nhìn thấy mũi kéo đâm nhanh vào mắt, tôi vội ngồi thụp xuống mới tránh khỏi bị mù mắt. Cây kéo cắm phập vào cánh cửa gỗ, đuôi kéo còn rung lên bần bật. Tôi run rẩy đứng dậy, không thể tin vào mắt mình.
“Chị Catherine? Tại sao chị…”
“Đồ tạp chủng! Mày đáng ra không nên sống trên đời này! Mày dám cướp chồng tao!? Tao sẽ giết mày!! Đồ con hoang!!!”
Tai tôi ù đặc, không thể ngờ những lời nhục mạ mắng nhiếc đó lại được thốt ra từ đôi môi xinh đẹp của chị. Con hoang ư? Không phải chúng tôi là chị em ruột? Sao chị bảo tôi dơ bẩn, tại sao muốn giết tôi? Đầu tôi đau quá. Đôi tay chị chộp lấy cổ tôi, siết mạnh.
“Tao giết mày!!! Mày dám quyến rũ anh Eric?!”
“Chị…em không…”
“Tao nói cho mày biết, anh ấy chẳng qua thấy hứng thú của mới lạ, khi chán sẽ bỏ mày thôi. Ha ha ha…!”
Đau. Đầu đau quá. Óc muốn vỡ tung.
“Chị…thả em ra…chị…!”
“Câm miệng! Tao không phải chị mày, đồ xấu xí! Mày là…”
Chị nói gì vậy? Tôi không thể nghe thấy, đầu càng lúc càng đau. Trước mắt chỉ thấy đôi mắt đỏ rực, cái miệng há ra với hàm răng nanh nhọn hoắc. Phải rồi, đây nhất định không phải chị, chỉ là một con ác quỷ đội lốt chị ấy.
“Chị…ơ…i…”
“Mày phải chết. Chết. Chết. Chết…”
Chết
……………..
Sáng sớm hôm sau tôi thức dậy với cái đầu nhức như búa bổ bởi tiếng thét thê thảm của cha mẹ, tiếng ồn ào huyên náo. Tôi mệt mỏi ló đầu ra khỏi cửa sổ. Đôi mắt vô hồn của chị trừng trừng nhìn tôi. Chị đã chết, mái tóc dài vàng óng xõa ra trên thảm cỏ xanh mượt. Ánh mặt trời rọi lên làn da trắng bệch, khuôn mặt xanh mét méo mó của chị khiến tôi đông cứng người sợ hãi. Là ai? Là ai đã giết chị? Đầu tôi lại đau nhức, tiếng kêu thét của mẹ và mọi người khiến tôi càng đau đầu hơn, tay bấu mạnh vào khung cửa sổ. Chính lúc đó, hắn ngước nhìn lên, mắt giao nhau, trong đôi mắt hắn lóe lên tia sáng kỳ lạ. Người tôi run rẩy. Lẽ nào…hắn là hung thủ?