charmed - Chương 2
Part II: A kiss of the beauty – Nụ hôn người đẹp
Bẵng đi vài ngày, cứ ngỡ mọi chuyện sẽ trôi qua trong bình yên thì tôi lại ngu ngốc tự bước vào bẫy sập. Đó là một ngày nắng gắt, một ngày cực kỳ tồi tệ.
Tôi mở cửa phòng, bước trên dãy hành lang trải thảm đỏ xuống tầng hai, vào thư viện lấy sách để đọc. Tôi đi qua từng hàng kệ sách, hít ngửi mùi giấy và gỗ sồi, thấy lòng bình yên. Hầu như mọi người trong nhà ít khi vào thư viện, vậy nên có thể coi nơi chốn này là lãnh thổ của riêng tôi.
Chợt phát hiện có kẻ xâm nhập, mắt tôi mở to nhìn cái ghế dài kê sát cửa sổ. Là hắn, Danson Eric, đang nằm ngủ ngon lành. Tôi suýt nữa là đứng tim chết giấc, định quay ra cửa nhưng đôi chân lại ngang bướng không thèm cử động, mắt chẳng thể dời khỏi cảnh tượng trước mặt. Hắn nằm nghiêng trên ghế, mặt hướng ra ngoài, một tay kê đầu làm gối. Nắng xuyên qua khung cửa sổ rơi lên thân người, thế mà hắn có thể ngủ ngon lành, kể cũng lạ. Màu đen ảm đạm được nắng nhuộm vàng rực rỡ. Khi ánh sáng xua tan bóng tối, trông hắn hệt như vị thần linh, như pho tượng được điêu khắc một cách tỉ mỉ. Tôi không tự chủ được, đôi chân nhấc lên tiến dần về phía hắn, từng bước từng bước. Ngón tay rụt rè chạm vào sợi tóc đen mềm như tơ, óng ánh sắc bạc. Ngước nhìn trời rồi cúi xuống, thầm so sánh, làn da trước mặt và mây trời, thứ nào trắng hơn? Sau một lúc ngẫm nghĩ, tôi kết luận, chúng như nhau. Không biết mây có mềm mại như làn da không? Làn da trắng có thật là mây? Ngón tay khẽ chạm vào gò má, lên cái trán rộng, di chuyển dọc sống mũi ngừng lại khi sắp chạm vào bờ môi. Rụt tay lại, ngần ngại giơ ra, song lại rụt về. Môi cũng sẽ mềm như thế chứ? Tôi quyết định kiểm chứng xem, không dùng tay mà bằng môi của chính mình.
Thành kính dâng nụ hôn trinh nguyên
Đổi lấy liều thuốc độc ngọt ngào
“Môi em rất mềm đấy.”
Tôi giật mình bật người dậy, lùi ra xa, loạng choạng suýt ngã, may mà được tay hắn giữ lại. Không. Sao lại bảo là may chứ, bị hắn bắt gặp trong lúc làm chuyện điên rồ như thế, thật muốn đào một cái hố thật sâu mà chui vào. Đôi mắt đen của hắn ánh lên tia nhìn giễu cợt, mặt tôi nóng ran, cố giật tay ra để chạy trốn, nhưng không thể. Cổ tay bị hắn nắm chặt như một vòng xích sắt chắc chắn. Tim tôi đập loạn xạ, hắn muốn gì đây? Trêu chọc ư? Hay…làm cái gì đó quá đáng hơn?
“Đừng chạy chứ. Tôi thức dậy sau một nụ hôn, thật giống như hoàng tử được người đẹp đánh thức.”
Bắt đầu rồi sao, những lời trêu chọc. Không sao. Tôi sẽ chẳng để tâm. Hắn chẳng là cái gì cả. Lời hắn nói tôi chẳng để lọt tai!
Ôi, thôi được, là tôi đã nói dối. Tôi rất để tâm đến lời hắn. Nhất là khi nó đi kèm với nụ cười nửa miệng. Đẹp nhưng nguy hiểm. Ngọt ngào pha lẫn tàn độc. Càng lúc tôi càng nghĩ, hắn thật giống hoa hồng, đẹp đẽ mà đầy rẫy gai nhọn, chạm vào liền bị tổn thương. Thật ra, cái thí dụ này cũng không chính xác lắm, hắn vẫn hợp với hai từ ‘ác ma’ hơn.
“Chắc em không biết, tôi là mẫu người ai cho bao nhiêu sẽ trả lại gấp đôi.”
Xiềng xích đang dần siết chặt.
Câu phù chú không thể phá vỡ.
Trước khi tôi kịp hiểu ra điều hắn nói thì cả thân người đã bị kéo về phía trước, lưng chạm vào chỗ còn đọng hơi ấm. Hắn nằm đè lên người tôi, vẫn giữ chặt đôi tay làm tôi hết đường cục cựa. Tôi nhắm nghiền mắt lại, tim đập rộn lên nhịp sợ sệt. Thôi thế là hết, phen này sẽ bị ác ma ăn thịt, linh hồn sẽ bị đày đọa dưới địa ngục. Nếu sớm biết như vậy, tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân vào thư viện. Mà, tất cả cũng tại lỗi của tôi, bị cái ảo ảnh sáng lấp lánh của hắn dụ dỗ. Ác ma quả nhiên vẫn là ác ma.
Trong dòng suy nghĩ ngày càng bi đát của tôi bỗng xuất hiện thứ cảm nhận khác lạ. Có thứ gì đó ươn ướt xâm nhập khuôn miệng, nó ngọ nguậy làm tôi suýt bật cười vì nhột, trước giờ tôi luôn sợ nhột mà, nhưng chỉ có thể phát ra những âm thanh đơn, bởi thứ đó đã chặn miệng. Tôi mở mắt ra khi hầu như sắp nghẹt thở.
Á. KHÔNG PHẢI CHỨ???
Hắn…hắn đang hôn tôi! Là hôn bằng lưỡi!
Tôi từng đọc trong mấy cuốn tiểu thuyết chị Catherine để lẫn lộn trong đống sách thư viện, có viết rằng người lớn thường hôn nhau bằng lưỡi. Chỉ có một nam một nữ yêu nhau mới làm như thế. Nhưng tôi đâu phải người yêu của hắn. Chẳng lẽ…hắn xem tôi như con gái à?!
Nghĩ đến đó lòng tôi bừng lửa giận, dùng hết sức đẩy mạnh hắn ra. Kết quả thật đáng thất vọng, hắn chỉ dịch ra được xa lắm là hai centimet, lần đầu tiên tôi nguyền rủa cái thân thể yếu ớt của mình. Cũng nguyền rủa luôn những ai có vóc dáng cao to giống hắn.
Dường như đã thấy đủ, hắn rời khỏi ghế, chỉnh lại vạt áo, tôi giận dữ ngồi dậy, nhìn trừng trừng vào hắn. Còn hắn thì cứ giữ nụ cười nửa miệng đáng hận ấy, chết thật, nhìn nụ cười kia cơn giận của tôi đang xẹp xuống nhanh chóng, tôi làm sao thế này?
“Vậy là sòng phẳng rồi nhé, tôi đi trước đây.”
Tôi nhìn thấy rõ ràng, môi trên hắn cong lên, chắc chắn là nụ cười đểu, không sai vào đâu được. Tôi ghét hắn, rất rất ghét, thật sự ghét, vô cùng ghét. Ghét ánh mắt đen tối. Ghét cái dáng người cao cao. Ghét đôi bàn tay to. Ghét nụ cười ngạo mạn. Ghét giọng nói luôn nhẹ nhàng. Ghét cả nụ hôn vừa nãy, tuy phải công nhận hắn hôn rất giỏi. Khoan, tôi điên rồi, sao lại khen hắn chuyện đó.
Tóm lại, tôi ghét toàn bộ con người hắn.
Từ nay không bao giờ đến gần hắn nữa!
Tôi là kẻ vô dụng, hết sức vô dụng. Gần đây tôi đã sâu sắc chấp nhận sự thật đó, ngay cả một lời tự hứa với lòng mình cũng không giữ được. Kể từ ngày hôm ấy, chẳng thể ngừng liếc trộm khi hắn gần bên. Dù hắn có đẹp đẽ hơn người thường một chút, cũng đâu có gì đáng để nhìn hoài. Biết là vậy, nhưng không làm sao khống chế được đôi mắt bướng bỉnh, không thể bắt con tim ngừng lỗi nhịp bởi tiếng bước chân ai.
Tại sao…tôi chú ý đến hắn nhiều như vậy?
Đã xảy ra chuyện gì với con người bình thường trước kia của tôi?
Có ai cho tôi biết nguyên nhân không?