Summary
Tôi quen Catherine khi cô bị tai nạn xe hơi, đích thân tôi đã chữa trị cho cô. Một cô gái phiền phức, nghĩ mình là người xinh đẹp, giàu có, ích kỷ gây phiền hà đến người khác. Tôi chiều chuộng cô ta chỉ vì là con gái của công tước Richard, tôi cần một gia đình quý tộc bảo hộ để bước vào giới thượng lưu, gia đình quý tộc có quan hệ họ hàng với nữ hoàng càng hoàn hảo. Đẹp trai, tài năng, là phó giám đốc bệnh viện lớn, tôi đã khiến cô ta điên đảo, cũng như bao nhiêu cô gái ngu ngốc khác. Con người yếu đuối như thế đấy, dễ dàng thuần phục trước cái đẹp, và tôi là kẻ biết nắm bắt lấy nó.
Một tòa lâu đài nguy nga cổ kính, tôi choáng ngợp trước vẻ ngoài bề thế của nó. Tưởng tượng xem khi nắm lấy số gia sản kếch xù trong tay, tôi sẽ dùng vào việc gì, có lẽ là chinh phục thế giới chăng? Hôm nay tôi đến đây ngoài việc ra mắt cha mẹ vợ tương lai, còn một công việc chính khác, đó là khám bệnh. Catherine bảo có người em trai mắc chứng tâm thần hoang tưởng, tôi hãy chuẩn bị, nếu bị nhẹ cũng phải báo cáo là nặng để nhốt cậu ta vào tháp người điên. Đó là một nơi khủng khiếp, tập trung nhiều kẻ bệnh hoạn điên khùng, không ngày nào không có mùi máu và những tiếng gào thét kêu la. Tôi không hiểu tại sao họ có thể nhẫn tâm muốn nhốt người thân ruột thịt vào đó? Mà thôi, những chuyện bí ẩn trong gia đình giàu có luôn rắc rối, tôi chẳng cần tìm hiểu làm gì.
Michelle không đẹp, đó là điều chắc chắn, nếu không muốn bảo là xấu xí. Khuôn mặt phồng rộp, lồi lõm, và em…không nói được. Nếu chúa trời đã căm ghét em đến thế, vậy thì tại sao còn để em sinh ra? Để em phải chịu đựng cuộc sống đau khổ này? Có lẽ chúa còn một chút xót thương, ban cho em đôi mắt thay lời nói. Trong mắt không ngừng thay đổi những cảm xúc, lúc thì mở lớn, khi thì nheo lại đầy biểu cảm. Có lúc lại tĩnh lặng như mặt hồ thu, xa xăm, tôi bị thu hút bởi ánh mắt ấy. Em đã nhìn tôi bằng đôi mắt hoài nghi đầy cảnh giác, như con thú nhỏ trước kẻ xâm nhập. Tôi chợt nảy ra một ý nghĩ, cúi xuống hôn lên mu bàn tay em, thì thầm.
“Chúc ngủ ngon, công chúa của tôi.”