Chàng Vệ Sĩ Của Tôi - SEX GAY 2024 - Chương 9
Cậu bé định từ chối nhưng nó yêu anh quá nên nó không thể. Rồi anh nhẹ nhàng đóng các cửa lại, bế nó vào phòng ngủ. Anh chơi nó ngay trên chiếc giường của vợ chồng anh. Cậu bé có chút cảm thấy tội lỗi, nhưng với sinh lực mạnh mẽ và tràn trề của anh, nó đành nhắm mắt tận hưởng mà quên đi những suy nghĩ đó.
Sau khi xuất tinh trong đít cậu bé xong, cả 2 người mặc vội 2 cái quần sịp rồi chạy ra bãi biển đùa giỡn với sóng, với cát. Cậu bé cảm thấy thật hạnh phúc vì giờ đây nó lại được có anh, được chìm đắm trong tình yêu thương bao la của anh. Nó yêu anh quá đi thôi!
Vừa vào nhà, nhìn thấy nó, vợ anh hỏi:
“Ai vậy anh?”
“Đây là Phúc. Con trai của ông chủ anh. Đi du lịch ở Nha Trang sẵn ghé chơi đó em”
“À. Chị nghe nói ba của Phúc tốt lắm, đối đãi anh Đông như con cháu trong nhà. Chị gửi lời cảm ơn ba em nha. Hoàng ơi, con đâu rồi? Vào đây chào chú đi con”
Thằng nhóc chạy vào, nhảy phóc lên người Phúc. Nó nựng 2 má thằng nhóc, hôn lấy hôn để.
“Con anh giống anh như đúc, nhưng đẹp hơn ba nó, và trắng hơn nữa. Ba nó đen thui à. Haha”
Cả gia đình cười phá lên, không khí vui vẻ kéo dài được 1 lúc thì anh ngắt ngang:
“Từ giờ tạm thời Phúc sẽ ở đây với gia đình mình nha em”
Vợ anh lấy làm lạ, chị hỏi:
“Không phải anh nói Phúc đi du lịch sao? Mà sao lại ở nhà mình”
“Anh định rủ Phúc ở chung cho vui. Với đỡ tốn tiền mướn khách sạn mà”
Chị im lặng 1 hồi, rồi quay sang Phúc:
“Chị sợ nhà chật, em ở không thoải mái chứ dân ở đây mình hiếu khách. Nếu em không chê, cứ ở luôn cũng được”
“Dạ thôi nếu chị thấy ngại thì em ở khách sạn cũng được mà, không sao đâu chị”
Chị chưa kịp nói gì, anh đã lên tiếng tiếp:
“Đã nói cứ ở đây đi mà”
Phúc không dám nói gì thêm. Sợ anh lại giận rồi lại bỏ đi, nên nó đành phải nghe lời anh và ở lại nhà anh.
Vợ anh và con anh rất tốt với nó. Cả 2 hay trò chuyện, tâm sự và chơi đùa cùng với Phúc. Nó cảm thấy thật hạnh phúc khi có được 1 mái ấm gia đình như vậy. Chỉ có điều là không được “mây mưa” với anh đều đặn như xưa. Nhưng nó không quan trọng bằng việc cậu bé được ở cạnh anh mỗi ngày.
Ở nhà anh được cỡ 10 ngày, một buổi tối, khi bế cháu bé vào phòng cho nó ngủ. Phúc nghe được cuộc trò chuyện của 2 vợ chồng anh:
“Anh quyết định vào thành phố lại hả? Anh đã nói sẽ không vào nữa, sẽ ở luôn với mẹ con em mà”. Rồi nó nghe tiếng chị khóc
“Anh phải vào để lo cho ông chủ. Ba của Phúc bệnh, nhà không có ai. Anh ăn lương của người ta, người ta tốt với anh, thì mình phải làm sao cho coi được em à”
Gạt nước mắt, chị tiếp:
“Chừng nào anh đi?”
“Chắc ngay sáng mai anh đi. Em à, em đừng có khóc, đừng xúc động, bác sĩ bảo nếu em xúc động quá sẽ không tốt cho căn bệnh của em đâu”
Sao? Chị bị bệnh à? Mà bị bệnh gì? Nó ghé tai sát thêm tí xíu nữa.
“Hôm nay em có đi khám không?”
“Có. Em có ghé qua chị Thu, chỉ nói tình hình của em không mấy khả quan. Không được làm việc nặng, không được xúc động quá”
“Khổ cho em quá. Em yên tâm, nếu ở đây chữa trị không được thì anh đưa em vào thành phố mà chữa. Ở đó bác sĩ giỏi nhiều lắm, chắc bệnh tim của em cũng không thành vấn đề đâu”
Vậy là chị bị bệnh tim, bác sĩ dặn không được xúc động quá. Nếu lỡ chị biết được chuyện của anh và nó thì chị sẽ ra sao? Nếu chị có chuyện gì thì nó sẽ ân hận suốt đời. Bé Hoàng còn quá nhỏ, không thể mất mẹ được. Nó đã mồ côi mẹ nên nó hiểu cái cảm giác thiếu đi tình mẫu tử sẽ đau khổ thế nào. Tự dưng nó lại không muốn anh vào thành phố, nó muốn anh ở lại chăm sóc cho 2 mẹ con. Nó im lặng đi vào phòng
Lúc sau, anh gõ cửa, vừa bước ra, anh nói 1 câu rồi quay lưng đi ngay lập tức:
“Em thu dọn đồ đạc mai về thành phố với anh”
Cả 2 mẹ con lưu luyến không muốn chia tay với anh. Xe sắp lăn bánh, chị đứng nhìn theo anh mà nước mắt lăn dài trên 2 gò má gầy gò, tiều tụy.
“A, Đông hả, mày đi đâu về đấy. Thằng em mày nó tìm mày riết”. Bà chủ nhà mừng rỡ
“Dạ 2 anh em con đi du lịch mới về”
“Ôi chao sướng nhỉ. Thế có mua quà gì cho bác không?”
“Dạ có đây”
Anh đưa cho bà chủ nhà 1 cái bịch to tướng. Bả vội vã kêu mấy đứa con ra khiêng vào nhà, miệng cảm ơn rối rít.
Đúng là không ở đâu bằng về nhà, cả 2 người nằm dài ra, đã quá mệt mỏi sau chuyến đi dài. Tự nhiên anh gác chân qua, trúng ngay con cu của nó. Theo phản xạ, con cu cựa quậy 1 lúc. Anh chồm qua ôm nó. Nó đẩy anh ra:
“Từ từ anh. Để đi tắm rửa đi đã”
“Không, không cho tắm. Nhịn hết nổi rồi”
“Lại nữa!”. Nó nghĩ thầm
Và 2 người lại “vui vẻ”.
Anh đã xin được việc làm mới, tiếp tục công việc vệ sĩ của mình. Phúc cũng đã trở lại trường, tiếp tục việc học. Cuộc sống lại vẫn cứ tiếp tục êm đềm trôi qua cho đến một ngày, đang sắp bước vào cửa, Phúc khựng lại.
“Anh à, con bị bệnh. Em phải lặn lội vào đây để tìm anh. Hay anh xin phép ông chủ về nhà 1 thời gian đến khi nào ổn định rồi vào thành phố. Em và con không muốn xa anh”
“Không được đâu em à. Anh phải chăm sóc cho Phúc nữa, cậu bé không có mẹ, ba lại đang bệnh. Anh làm sao bỏ đi được. Anh biết con bệnh, nhưng cũng còn có em bên cạnh nó. Nếu anh đi rồi, ai lo cho Phúc. Lần trước nếu không có anh là cậu bé bị giang hồ xử rồi”
Cả 2 im lặng 1 lúc. Phúc đứng bên ngoài, xúc động đến rơi lệ. Không lẽ mình quan trọng với anh đến thế sao, không lẽ vì mình mà anh từ bỏ cả gia đình sao. Vì bước lỡ trớn nên cậu bé không thể đứng thêm được nữa.
“A. Phúc đến chơi hả em” Anh nháy mắt
“À………….À………..Dạ…..Em đi học sẵn ghé ngang chơi. Có chị vào thăm anh hả”
“Ừ. Chị mới vào được một lúc. Chị nghe anh Đông nói em hay sang đây chơi, có khi còn ngủ lại nữa. 2 anh em có bạn có bè chị cũng mừng”
Phúc không dám nói gì. Nhưng thật sự thì chị đâu biết là 2 chàng trai trẻ đã đi quá xa ranh giới anh em, bạn bè đâu. Ngồi 1 tí, chị đứng lên:
“Thôi em qua nhà chú đây. Anh suy nghĩ lời em nói rồi cho em biết nhé, để em liệu mà tính nữa”
“Ừ”
Chị đã đi khỏi, anh liền nắm lấy tay Phúc.
“Anh vào đây là vì em, cho nên anh sẽ không đi đâu hết. Nếu phải đi thì cả 2 mẹ con sẽ vào đây, chứ anh nhất quyết không bỏ em lần nữa đâu”
“Anh”
Cậu bé ôm chầm lấy anh, lại tiếp tục khóc. Chưa ai tốt với nó, chưa ai thương nó nhiều như vậy cả. Nó quá đỗi hạnh phúc. Nó không tin và không thể tin đây là sự thật. Cuối cùng những gì nó bỏ ra đã được tưởng thưởng xứng đáng. Nhưng cũng cảm thấy mình giống như kẻ tội đồ, kẻ phá hạnh phúc gia đình người khác. Nó không dám nói với anh điều đó nhưng lương tâm nó cứ dằn vặt mãi. Giá như không có nó, thì chắc anh sẽ không vướng bận chuyện tình cảm, chuyện gia đình mà làm anh khó xử thế này.
Tối hôm đó, chị quay lại, hỏi ý kiến anh lần nữa.
“Anh quyết định thế nào hả anh?”
“Anh sẽ không đi đâu. Dù gì ở ngoài đó cũng còn ông bà và mấy dì. Nhưng nếu em cảm thấy lo lắng, em và con vào ở chung với anh cũng được”
“Vậy là anh nhất định không về hả?”. Chị thở dài
“Ừ”
Chị ra về mà mắt cũng rơm rớm. Nỗi đau thiếu vắng 1 trụ cột trong gia đình thật quá lớn.
Phúc nằm trằn trọc suy nghĩ mãi, nó không biết mình phải làm gì. Bây giờ anh đã quyết là sẽ không về, hay là nó đi theo anh? Như thế lại càng không thể được. Đến gần 3 giờ sáng mà nó vẫn chưa ngủ. Cuối cùng, nó đã biết điều nó sẽ làm là gì.
“Ba ơi, con nhớ ba quá”. Cậu bé nắm lấy đôi bàn tay gầy của ba nó.
“Con có khỏe không? Cuộc sống thế nào? Vẫn tốt chứ hả con?” Ông Tuấn khóc.
“Dạ. Vẫn tốt cả ba à. Ba yên tâm, con tự biết lo cho mình mà ba”
Quẹt nước mắt, cậu bé tiếp:
“Ba ơi, có phải ba còn 1 tài khoản trong ngân hàng đúng không ba?”
“Đúng rồi. Ba định để dành sau này cho con. Đó là tiền làm ăn chân chính lúc ba còn trai trẻ. Ba để dành được 600 triệu. Bây giờ, con hãy lấy số tiền đó, đi du học nước ngoài, rồi định cư luôn ở bển, làm lại cuộc đời mới nghe con. Ba có người bạn bên Thụy Sĩ, ông ấy không có con, con hãy liên lạc với người ta, rồi qua bển sống chung, giúp đỡ họ con nhé!”
“Nhưng con không thể bỏ ba được ba à”. Cậu bé nấc lên
“Ba sẽ không sao đâu con. Ngày tháng còn dài, ngồi sau song sắt mới thấy ngày xưa mình thật là ngu dại. Giá như ba biết dừng lại đúng lúc thì đâu đến nỗi. Con hãy đi thật xa, đừng để vết nhơ của ba bôi nhọ danh dự cuộc đời của con, con trai ạ. Nếu con thương ba thì con hãy làm theo lời ba dặn………………À, còn anh Đông, anh ấy thế nào rồi?”
“Anh Đông vẫn thế ba à. Anh ấy đã xin được việc ở nhà khác rồi. Vẫn liên lạc và ghé thăm con”
“Thế con ở đâu? Ở nhà thằng Hoàng hả?”
“Không ba à. Con ở chung nhà với anh Đông. Anh ấy tốt lắm, lo lắng cho con như em trai của ảnh vậy”
“Ừ, vậy thì ba yên lòng vì dù sao con cũng đã gặp được người tốt”
Những giây phút trùng phùng ngắn ngủi của 2 cha con sao mà nhanh quá. Cậu bé cứ níu lấy tay ba nó, không muốn xa ông. Ông lảo đảo khuất dần sau xà lim u tối, để lại bao nỗi nhớ thương của cậu con trai trẻ.