Chàng Vệ Sĩ Của Tôi - SEX GAY 2024 - Chương 7
“Dạ……con là……….À……..con là bạn ảnh”
“Con tìm nó có chuyện gì không?”
“À………..À……..Dạ con……..con……..À phải rồi. Con học chung với Đông từ cấp 3. Mới đi Singapore về. Bạn bè lâu năm không gặp nên con định hỏi thăm đó chú”
“Vậy con đến nhà nó ở quận 3 chưa, đường Lê Văn Sỹ đó con. Để chú cho con địa chỉ”
“Dạ. Con đã ghé qua đó và bà chủ nhà nói anh ấy đã về quê rồi chú ạ. Chú có thể cho con xin địa chỉ ở Nha Trang, để con đi du lịch rồi sẵn con thăm Đông luôn được không chú”. Phúc buồn rầu
“Nói thật với con chứ chú với ba nó tuy là 2 anh em nhưng không thân thiết với nhau lắm. Trước đây nhà nó ở số 29 đường Hoàng Văn Thụ nhưng từ khi nó lấy vợ thì đã dọn đi nơi khác. Cũng từ đó chú không liên lạc với gia đình nó nữa nên chú cũng không biết con à.”
————Phúc thở dài, đứng lên chào hỏi ông chú rồi âm thầm ra về. Lê những bước chân nặng nề quanh khắp mấy con phố. Trời cũng đã sụp tối, nó cũng đã mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng đi, với hy vọng mong mang là sẽ được gặp lại anh. Nước mắt lại tiếp tục trào ra, nó nhắm mắt lại mà thấy sao cay quá. Nó về đến nhà, cũng chẳng thèm ăn uống gì, chỉ ngồi thẫn thờ như người mất hồn. Mắt lại tiếp tục ngấn lệ, miệng lảm nhảm:
“Anh ơi, anh ở đâu, anh về với em đi mà anh……….Anh ơi………..anh về với em đi……em xin anh đó. Hay ít nhất cũng cho em biết anh đang ở đâu đi. Em xin anh đó…..Anh……”
Nó cũng không ngủ, cứ ngồi chờ đợi với hy vọng anh sẽ quay về. Bao nhiêu suy nghĩ, cảm xúc cứ xen lẫn vào nhau trong đầu, nó chỉ biết bất lực, 2 mắt hốc hác nhìn vào khoảng không im lặng kia.
Chợt trong đầu nó vụt lên 1 ý nghĩ, nó phải đi tìm anh, nó sẽ đi tìm anh và tìm anh cho bằng được. Cho dù có khó khăn đến đâu thì nó sẽ tìm được anh và mang anh trở về với nó. Nó tin nó sẽ làm được điều đó.
Nó đứng phắt dậy. Ngoài kia, ánh mặt trời đã bừng sáng và tiếng chim chào ngày mới đã cất lên véo von……………………Phúc cố gắng nán lại ở thành phố thêm 1 thời gian nữa xem có thông tin gì của anh không. Nhưng tất cả những gì liên quan đến anh đều chỉ là con số 0. Không địa chỉ, không điện thoại, không người thân, không bạn bè…..Anh giống như giọt nước, giọt nước đã tan biến khỏi cuộc đời của nó.
Cuối cùng nó cũng quyết định sẽ đi ra Nha Trang để tìm anh. Dù là không biết 1 tí thông tin gì cả nhưng nó tin nó sẽ tìm được. Định mệnh mang anh đến với nó thì cho dù anh có ở nơi chân trời góc bể, nó cũng quyết tâm tìm ra anh.
“Chuyến xe khởi hành đi Nha Trang sẽ bắt đầu trong 30 phút nữa. Đề nghị tất cả hành khách nhanh chóng thu xếp đồ đạc và hành lý, chuẩn bị lên tàu”
Thằng Phúc không mang nhiều hành lý lắm, chỉ xách theo 1 cái ba lô nhỏ. Nó chọn 1 chỗ ngồi gần cửa sổ. Con tàu chạy băng qua các cánh rừng, dãy núi, thành thị, nông thôn…Có lẽ nếu nó nhìn thấy anh đang đứng ở đâu đó, nó cũng bất chấp mạng sống để nhảy ra khỏi cửa sổ. Nó yêu anh quá rồi, chỉ mong thời gian trôi qua nhanh để nó đến Nha Trang và tìm lại được anh.
Cuối cùng con tàu cũng đỗ xịch xuống nhà ga. Vừa bước xuống, nó chẳng cần nghỉ ngơi mà gấp gáp đi tìm ngay 1 ông xe ôm.
“Chú chở con đến đường Hoàng Văn Thụ”
Đến trước căn nhà cũ của anh Đông, nó vừa gọi cửa thì 1 người đàn ông to lớn bước ra. Vừa thấy thằng Phúc, gã này quét 1 cái nhìn từ đầu đến chân nó, rồi hỏi:
“Em tìm ai?”
“Dạ anh cho em hỏi đây có phải nhà cũ của anh Đông không ạ?”
“Đúng rồi. Nhưng bây giờ đã chuyển đi chỗ khác”
“Vậy anh biết ảnh chuyển đi đâu không anh?”
“Cũng có nghe qua 1 vài người nói nhưng không nhớ chính xác”
Thằng Phúc chưa kịp cảm ơn thì hắn bỡn cợt:
“Có anh Đồng thay thế cho anh Đông được không cưng. Vào vui vẻ với anh tí đi rồi anh chỉ chỗ của anh Đông cho?”
Sẵn cái tính ngang tàng, nó hất hàm, chửi lớn:
“Đi mà vui vẻ với bố mày đấy!”. Rồi quay lưng đi
Gã kia nói với theo sau lưng nó:
“Làm gì mà nóng thế em. Khi nào cần hỏi anh Đông thì quay lại đây nhé. Haha”
Chưa kịp làm gì đã phải gặp hạng người chẳng ra gì, thằng Phúc tức sôi máu. Nhưng việc đó không quan trọng bằng phải tìm được địa chỉ của anh. Thế là nó tiếp tục dò hỏi những người xung quanh, nhưng xui xẻo cho nó là chẳng có ai biết gì về thông tin của anh cả. Mọi người đều chỉ nó vào hỏi thăm nhà của cái tên đê tiện kia. Nó đành bó tay, thẫn thờ đi lang thang dọc bãi biển.
Nó không biết phải làm gì bây giờ, phải tìm được anh càng sớm càng tốt. Nhưng chẳng ai biết thông tin gì về anh cả. Thành phố Nha Trang cũng không lớn lắm nhưng để tìm được anh mà không có gì trong tay thì cũng chẳng khác gì mò kim đáy bể. Sau vài ngày suy nghĩ, cuối cùng, nó chỉ còn cách duy nhất là quay lại nhà của gã xấu bụng kia.
Vừa thấy nó, hắn vui vẻ ra mở cửa:
“Cưng đồng ý rồi hả. Vào đây vào đây”
“Nhanh đi tôi không có thời gian đâu”. Phúc quay mặt đi chỗ khác
Thằng Phúc ngồi phịch xuống cái ghế sa lông trắng tinh, còn hắn ta thì đi lấy nước mời nó. Vừa bưng ly nước ra, hắn nuốt nước miếng ừng ực:
“Cha. Body như vậy chắc ăn ngon lắm đây”
“Tôi không có nhiều thời gian đùa giỡn. Làm gì làm đại đi rồi cho tôi địa chỉ nhà anh Đông. Tôi cần gấp”
Như được mở cờ trong bụng, hắn ta lao đến tuột ngay cái quần jeans và quần sịp của thằng Phúc xuống rồi ném qua 1 bên. 2 tay thì nhanh chóng cởi hàng nút áo của cậu bé ra. Phúc ngã đầu vào ghế, nhắm mắt lại, không dám nghĩ đến cái cảnh đang diễn ra trước mắt mình nữa.
Hắn bắt đầu đẩy 2 chân Phúc lên, liếm láp cái háng của nó. Rồi hắn tiếp tục liếm lỗ đít, vừa liếm hắn vừa thọt 2 ngón tay vào đó rồi ngoáy liên hồi. Cậu bé chỉ còn biết cắn răng chịu đựng, không dám phản ứng lại. Hắn liếm đến nỗi lỗ đít cậu bé ướt nhẹp, các bó cơ mềm ra, không còn cảm giác gì nữa. Hắn lại tiếp tục nhét 3 ngón tay vào trong, cậu bé oằn mình vì đau đớn.
Và cái điều cậu bé lo sợ nhất đã đến. Hắn đứng lên, banh 2 chân Phúc ra hết cỡ. Vừa đeo vội cái bao cao su, hắn ấn 1 phát thật dã man vào đít cậu bé. Cậu bé rú lên thảm thiết, 2 tay run rẩy siết lấy cái ghế. Con cu của hắn không thẳng như của anh Đông, nhưng to ngang ngửa anh và cong lên phía trên. Nên khi hắn nhấn vào, nó làm cho cậu bé vô cùng khó chịu. Nước mắt cậu bé túa ra, không phải khóc vì sung sướng. Mà cậu khóc vì đau đớn, vì nhục nhã. Nhưng cứ nghĩ đến việc hắn sẽ giúp mình tìm được anh Đông, cậu bé đành nhắm mắt, bặm môi mà im lặng cho nó chóng qua. Hắn ta phang cậu bé điên cuồng, điên đến nỗi cái ghế sa lông cũng di chuyển theo nhịp nắc của hắn. Còn cơ thể cậu bé thì run lên bần bật như muốn nổ tung. Tuy con cu của hắn làm cậu bé đau đớn tột độ, nhưng hắn không dai sức như anh Đông nên chỉ sau vài phút thì hắn đã nhanh chóng rút cu ra, vứt cái bao cao su, rồi sục liên tục đến khi tinh khí bắn đầy ra nền nhà. Cậu bé nghĩ mình đã được tha, nhưng rồi hắn lại ngồi xuống, áp mặt vào cu cậu bé.
Hắn ta bắt đầu bú cu cậu bé điên dại. Hắn bú lấy bú để, bú như chưa bao giờ được bú cu những chàng trai trẻ. Hắn le lưỡi liếm đầu khấc, nút 2 trứng dái, liếm xuống lỗ đít, liếm dọc thân cu, rồi lại ngoạm con cu cậu bé vào họng. 2 tay vừa xoa vừa se se đầu vú, lâu lâu hắn nhéo vú cậu bé làm nó đau điếng.
Hắn tiếp tục bú cu cậu bé. Bú càng lúc càng điên cuồng hơn. Bú đến nỗi con cu của Phúc sắp sửa gẫy làm đôi vì cái miệng thú tính của hắn. Lúc sau, Phúc không thể chịu đựng được nữa. Cậu bé gồng mình lại, miệng rên hư hử. Hắn thấy vậy liền rút ra, tay sục cu cậu bé liên hồi. Và rồi Phúc căng mình ra, từng đợt tinh trùng nóng hổi, nhớt nhao, phụt liên tục lên mặt hắn.
Phúc mở mắt ra, cậu bé vừa nhìn thấy khuôn mặt đờ đẫn, trắng đục của hắn dính đầy tinh trùng của mình thì muốn nôn ói ngay tại chỗ. Trước kia anh Đông cũng từng nuốt tinh của Phúc nhưng nó thấy sảng khoái và sung sướng, còn bây giờ thì thật là ghê tởm. Nó nhanh chóng đứng dậy, mặc lại quần áo rồi tiếp tục công việc. Vừa với lấy cái quần sịp, tên kia năn nỉ:
“Cho anh xin cái này”
Nói xong, hắn giựt phăng trên tay cậu bé. Rồi hắn dùng nó để lau những dòng tinh khí trên mặt mình, rồi dí vào mũi mà ngửi lấy ngửi để. Cậu bé hết chịu nổi, chỉ muốn bỏ chạy khỏi tên biến thái này.
“Xong việc rồi. Cho tôi địa chỉ nhà anh Đông đi chứ”
“Nhà mới dời về Hùng Vương, số 56. Đến đó mà hỏi thử, còn sau này thì không biết chắc”
Phúc đi thật nhanh ra khỏi nhà, ớn lạnh vì những gì vừa trải qua. Tên chủ nhà vẫn mải mê với cái quần sịp của nó. Nếu nó không phải đang đi tìm anh, nó sẽ cho tên này biết thế nào là lễ độ.
Đứng trước nhà số 56, nó ngỡ ngàng vì không nghĩ đây là nhà anh. Căn nhà khá rộng rãi, khang trang, và giàu có. Nó tần ngần không dám bấm chuông vì nó sợ anh sẽ hoảng hốt khi gặp lại nó. Đang mãi suy nghĩ thì nó nghe có tiếng nói từ phía sau vọng tới:
“Cháu tìm ai?”
Nó quay lại, một người phụ nữ chừng 40 tuổi, chạy chiếc AIR BLADE màu đỏ, vừa về tới.
“À……..Dạ……..à……….cháu tìm anh Đông. Anh Đông ở đây đúng không bác?”
“À. Cháu tìm Đông hả. Đông đã bán nha dọn đi chỗ khác rồi cháu à. Bây giờ nhà này của con gái bác”
Vậy là bao nhiêu hy vọng đã bị dập tắt hết. Nó muốn khóc ngay nhưng không dám. Nó buồn bã quay lưng đi thì người phụ nữ tốt bụng hỏi theo:
“Cháu đã tìm được địa chỉ nhà mới của cậu ấy chưa? Hình như con gái bác nó biết đấy”
Như người sắp chết mà vớ được phao. Nó mừng rỡ quay lại, và được người chủ nhà tốt bụng cho biết địa chỉ mới của anh, nằm ở đường Trần Phú.