Cha Dượng Của Phong - GAY HIẾP DÂM 2024 - Chương 10
Du bước vào bếp mà đầu óc lạc ở trêи mây, trong khoảng không êm ắng, chỉ nghe tiếng dao băm tỏi của dì Tám thật đều, tâm can của Du như muốn vỡ vụn.
“Anh Đại chắc là đang gặp người yêu dì Tám nhỉ?”
Tiếng băm tỏi của dì Tám không ngừng lại, chỉ nghe dì nhanh miệng đáp lời: “Chắc vậy đấy! Trước nó có thương một con nhỏ kia sâu đậm lắm nhưng mà không thành, giờ chắc là nguôi ngoay rồi nên có ghệ mới!”
“Anh Đại từng yêu một người rất sâu nặng à dì?”
Dì Tám lúc này ngưng băm tỏi mà bước sang rổ rau muống đã ngâm nước muối để cắt, miệng dì vẫn đáp lời: “Ừm, cũng lâu rồi!”
Du định hỏi thêm, chợt thấy bên ngoài có tiếng ai gọi tên mình. Em quay lại, đã thấy cậu Lâm đứng ngoài cửa, vẫy tay ý bảo em bước về phía cậu.
Du liền mở miệng: “Kêu con gì đấy? Con đang phụ dì Tám dọn cơm”
Cậu Lâm liếc nhìn mâm cơm vừa mới được dọn, liền chậc lưỡi nói: “Ừ thì dọn xong thì lại phòng cậu!”
Du nhanh tay cùng dì Tám dọn cơm, chỉ nghe giọng dì khẽ nói: “Bây làm gì mà để mặt cậu Lâm hằm hằm vậy?”
Du đưa mắt nhìn dì Tám, từ từ khẽ nói: “Con cũng không biết!”
…
Lúc Du bước vào phòng cậu Lâm thì đã thấy cậu đứng trầm ngâm bên cửa sổ. Vạt sơ mi trắng của cậu vẫn còn chưa bỏ gọn vào quần tây, cậu Lâm thấy Du vào thì không nói không rằng, sau đó bước qua người em hướng về phía cửa khoá lại. Cuối cùng cậu Lâm dùng dằng quay lại người Du trước sự ngạc nhiên của em. Gương mặt cậu Lâm xám xịt, hướng về phía cổ áo của Du mà vạch ra, nhiều vết bầm nửa hồng nửa tím ở đó lộ ra hết cả.
Cậu Lâm nhíu mày mà thở hắt ra một cách chán ghét: “Biết ngay mà!”
Nói xong cậu đẩy ngay Du xuống giường mà tát vào mặt em. Cái tát này không phải quá đau, nhưng cũng chẳng nhẹ nhàng, cho nên Du ở đó có chút hốt hoảng: “Cậu làm gì vậy?”
Cậu Lâm nhếch mép khinh bỉ, nhướng một bên mày mà nói: “Làm gì à?”
Cậu Lâm vừa nói tới đó thì đưa tay kéo phăng cái quần của Du xuống. Luồng ngay ngón trỏ vào lỗ hậu hãy còn lưu lại những vết tích của lần hoan lạc đêm qua. Sự thô bạo này làm lỗ hậu hãy còn nhạy cảm của Du phải co thắt vì buốt, Du theo đó mà nhăn mày khẽ rêи một tiếng
“Ah… đau quá”
Cậu Lâm đưa năm ngón tay bóp má của Du, nghiến răng mà nói: “Rên? Đêm qua em cũng rêи như thế này với hắn sao? Đúng không con vợ ɖâʍ đãng kia?”
Du bị bóp miệng đến không thể nói chuyện được, lại nghe cậu Lâm nói như vậy mà nghi hoặc. Tại sao cậu Lâm lại biết chuyện này?
Cậu Lâm nói xong thì tiếp tục đay nghiến: “Con vợ khốn kiếp! Chồng còn chưa phá trinh em, mà em đã đem ɭ*и cho thằng khác đụ? Sao lại có thể ɖâʍ loàng như thế hả?”
Cậu Lâm bỏ miệng Du ra mà hất em nằm sấp xuống, không đợi một giây mà tháo hết cúc áo trêи người ra, quăng ngay chiếc áo sơ mi trắng của học sinh xuống nền nhà, rồi vội vàng kéo mu-tuya quần xuống. Cậu Lâm từ phía sau bóp lấy phần ót của Du, trườn nhẹ người xuống rồi nói nhỏ vào tai em: “Ngước mặt lên mà nhìn nhân tình của em kia kìa!”
Du nghe đến đó thì ngước mặt lên, bên ngoài cửa sổ có một người đứng sát ở đó, người ấy không ai khác chính là anh Đại.
Không chỉ có một mình anh ở đó, bên cạnh anh còn có thằng Nhạn. Bây giờ thì Du đã ngời ngợi ra, em cũng biết được mọi chuyện bắt nguồn từ ai rồi!
Cậu Lâm cười một bên miệng, xong rồi lại đểu cợt nói: “Có gì mà phải hốt hoảng, em dám làm thì cũng phải dám nhận. Có điều nếu bà Hai biết chuyện này, em thì bất quá chỉ bị rầy la vài tiếng, nhưng mà thằng ghệ của em thì khác, chắc chắn nó sẽ bị đuổi khỏi nhà này!”
Du nhìn anh Đại ở đó cũng đang sửng sờ, cửa kính quá dày cho nên có lẽ anh cũng chẳng nghe được gì từ bên trong. Du nghĩ đến đó liền nói nhanh với cậu Lâm: “Con biết cậu Lâm không phải là người lẻo mách. Có còn cách khác đúng không cậu?”
Cậu Lâm nhếch mép cười: “Đêm qua nó đã cướp lỗ trinh của em từ ƈôи ȶɦịt chồng, vậy thì hôm nay em phải chứng minh cho nó thấy lỗ trinh này là của ai!”
Du lấp bấp nói: “Cậu…”
Cậu Lâm khẽ cười: “Yên tâm, anh không để cho nó được thấy cảnh vợ chồng mình ȶɦασ đâu! Nó thì làm gì xứng, em có thấy bên cửa sổ có tấm màn không? Tiến đến đó và kéo xuống đi, để người tình của em phải banh mắt ra mà nhìn cơ thể của chúng ta hoà quyện vào nhau, cuộn lấy nhau một cách tình tứ thông qua lớp rèm thưa mờ ảo ở đó!”
Du từng bước đến bên cửa sổ, lúc này em cảm thấy bản thân thật nhục nhã, như là kẻ phản bội chẳng hơn chẳng kém, vì thế mà em chẳng dám nhìn vào mặt anh Đại. Anh Đại đứng ngoài nhìn vào, từ ngạc nhiên chuyển sang sửng sốt, cuối cùng bất lực khi tấm màn thưa được Du thả xuống. Thông qua lớp cửa kính, hình ảnh căn phòng dẫu mờ ảo nhưng vẫn hiện ra, ở trong đó bóng cậu Lâm đã kéo Du quỳ xuống, đưa hạ bộ của mình áp vào mặt em.
Anh Đại đạp chân muốn tông cửa chính đi vào, chợt nghe đằng sau tiếng của Nhạn lãnh lót: “Anh định làm gì hả anh Đại? Anh định vì thằng đĩ Du đó mà đắc tội với cậu Lâm sao? Anh vừa đưa bà Tám đi chợ chẳng bao lâu, thằng Du đã xuống phòng cậu Lâm để cầu xin được đụ! Em mà là anh thì sẽ không xông vào!”
Anh Đại nghe đến đó thì tức giận mà quát vào mặt Nhạn: “Im đi!”
Nói xong câu đó thì anh chạy đi, bởi vì anh không rõ nguồn cơn sự việc, anh có biết đâu Du lúc này làm theo lời cậu Lâm, tất cả là vì muốn tốt cho anh chứ? Nhạn không ngờ bản thân nó lại phải nhận sự giận dữ của anh Đại, liền ấm ức quay người dõi theo anh, nhưng ngoài ấm ức thì nó cũng có một chút thống kɧօáϊ. Rất nhiều thì đằng khác!
Nhạn quay người nhìn bóng của Du đang bị cậu Lâm dập đầu vào hạ bộ, có chút chán ghét nhưng cũng có chút ghen tỵ, khoé miệng nó cong lên mà thâm độc nói: “Mày con chưa yên với tao đâu!”
Nhạn nói xong câu đó thì rời đi. Bên trong cậu Lâm nhìn thấy anh Đại đã đi rồi thì không còn đắc ý nữa mà chuyển sang ghen tức. Cậu quỳ xuống liếc nhìn gương mặt buồn bã của Du, tức tối mà nói: “Vợ làm sao vậy? Chồng mới là người đầu tiên muốn làʍ ȶìиɦ với vợ, sao vợ lại đem trinh cho nó?”
Không nhận được sự trả lời của Du, cậu Lâm liền gặng hỏi: “Là nó đã hãm hϊế͙p͙ em đúng không? Là nó canh lúc anh không ở bên em rồi ȶɦασ em đúng không?”
Du vẫn trơ trơ vì tuyệt vọng. Cậu Lâm tức giận cực độ, liền nắm lấy cổ tay Du kéo lên giường đè xuống: “Du không nói, anh sẽ đi méc bà Hai!”
Du nghe đến đó thì bất đắc dĩ phải nói: “Không, anh Đại không hãm hϊế͙p͙ Du, là do Du tự nguyện…”
Cậu Lâm nghe vậy liền tức giận, cậu đưa tay tát vào mặt em nhưng vẫn còn có một chút nương tình.
“Đồ khốn, anh đã muốn phá trinh của em! Là do ngày hôm qua có người phá đám thôi, sao em lại đem cho thằng khác!”
Du bị cậu Lâm tát một cái, đang lúc sắp sửa bị cái thứ hai thì mở miệng nghẹn ngào nói: “Em xin lỗi…”
Cậu Lâm sắp tát tới thì dừng tay, cậu hét lên như con sói gầm gừ rồi cúi xuống để trán mình đụng trán Du: “Đồ ngốc, sao em lại làm anh đau như thế?! Nói đi, là do thằng Đại nó hãm hϊế͙p͙ em, thực ra em không muốn!”
Du nghe đến đó thì tư lự không đáp. Lại nghe cậu Lâm van nài: “Nói đi… dẫu là nói dối cũng được!”
Du nghe cậu Lâm nói thế, nhướng mày nhìn trực diện hắn, chỉ thấy gương mặt non trẻ của hắn thật đáng thương, liền có chút rụt rè: “Đúng vậy… là em… bị hϊế͙p͙!”
Cậu Lâm nghe xong thì giống như nhặt được vàng, liền đưa tay bế nách của Du lên, ngã lưng về phía sau để em nằm sấp lên mình. Sau đó cậu Lâm mò vào đít Du mà nhẹ giọng nói: “Không sao! Tất cả cũng là tại chồng, chồng xin lỗi vì đã không bảo vệ vợ, lát nữa chồng sẽ xin bà Hai để vợ xuống phòng chồng, từ nay vợ sẽ chỉ là của chồng thôi! Được không?”
Cậu Lâm nói xong thì ôm chặt lấy Du. Du cũng chẳng biết xử sự như thế nào, chỉ thấy bên chiếc ngực của cậu Lâm là trái tim non nớt đập loạn nhịp.
Bất chợt Du nhìn ra ngoài rèm cửa sổ, ở đó dường như có một cái bóng to lớn lướt qua, vụt một phát mất dạng…