Summary
Bảo không nói, chỉ miễn cưỡng gật đầu.
“Ngoan lắm. Ngoan thì sẽ có quà. Giờ nhận quà nhé!” Nói xong, Tùng đẩy Bảo lên giường rồi tiếp tục dày vò cậu. Bảo vẫn cố gắng chống cự nhưng không thấm vào đâu so với sức lực của Tùng. Đợi cho đến khi Bảo thấm mệt, Tùng mới dừng lại, nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo, rồi bỗng lấy tay giật phăng chiếc quần của cậu.
Chẳng đợi cho đến lúc đối phương gồng mình cự tuyệt, Tùng lật người Bảo sang tư thế nằm úp, dùng hai tay nhấc hông cậu lên rồi cứ thế mạnh bạo tiến vào từ đằng sau. Ngay trong khoảnh khắc ấy, tiếng kêu thống khổ từ miệng Bảo được phát ra vang vọng đầy chua chát và sợ hãi, tưởng chừng muốn phá nát cả căn phòng nhỏ hẹp.
Từ đó, Bảo sợ cảm giác phải phục tùng người khác, sợ bị ra lệnh. Những ngày tháng này, sẽ đeo bám cậu suốt cả cuộc đời, như thể mây mù quấn trăng chằng chịt. Cuộc đời như tận cùng u tối, mãi chẳng thể có ánh sáng soi đường.
Chốt cửa được Tùng mở ra một cách dễ dàng. Bảo mặc quần áo rất qua loa, định bước ra ngoài thì bị Tùng giữ tay lại. Anh ta đưa cho cậu hộp trà sữa, nói rằng nếu lần sau còn muốn uống, thì phải biết nghe lời. Bảo nhận lấy, chẳng nói một lời, liền thằng tay hất thứ chất lỏng đó vào người Tùng, ném cho anh ta một cái nhìn khinh miệt:
“Bỉ ổi!” nói xong đóng rầm cửa phòng.
Sau một hồi đứng ngẩn ngơ, không dám nghĩ Bảo sẽ hành động như vậy, Tùng cũng nhanh chóng đi vào nhà tắm.
Nỗi đau từ hạ thân chạy dọc xương sống, lan tỏa đến từng giác quan. Bảo lững thững bước ra ngoài với nỗi tủi nhục ê chề. Những ngày tháng địa ngục hiện tại, biết bao giờ mới dừng lại được? Trời đã nhá nhem tối, cậu lại bắt tay vào việc làm cơm. Ngay lúc này, cửa cổng được mở ra. Hai người lớn trong nhà đã đi làm về nhưng Bảo không quay ra đón. Cậu vẫn ngồi quay lưng về phía cổng, ngẩng đầu đưa ánh mắt nhìn ra xa, bàn tay vẫn đều nhịp thái thịt gà. Lưỡi dao bầu sắc lém cứ thế không ngừng cứa vào ngón trỏ, ngón giữa, áp út rồi cả mu bàn tay cũng rớm máu. Máu thấm vào từng thớ thịt gà, đỏ ửng đến rợn người.
Bốp!!!
“Thằng vô dụng này. Mày làm bữa tối thành ra cái gì rồi?!”