Cha con lão đồ tể - Chương 4
Bữa trưa ngày hôm đó, sau khi cùng người đàn ông đi tìm mua lợn về, thần thái bà Hiền bỗng trở nên rạng rỡ, cử chỉ hành động cũng đã tiết chế và tinh tế hơn chứ không còn thoăn thoắt như trước. Bảo nhìn mẹ mà thấy lạ lẫm vô cùng, chẳng còn đâu hình ảnh của “người đàn bà lực điền” nữa.
Mẹ cậu nói hôm nay hai cha con họ ở lại dùng cơm trưa nên đã chạy ra chợ mua thêm đồ ăn. Bảo ở nhà với hai người đàn ông lạ mặt, không dám đối diện với người đàn ông kia, chỉ dám chạy thẳng xuống bếp ngồi, giả vờ lấy tay đưa ra đẩy vào mấy thanh củi trong lò. Ăn trưa xong, hai cha con họ cảm ơn bà Hiền rồi chạy xe ra về.
Sang tuần mới, có một buổi chiều đi học về thì Bảo giật thót vì thấy một đám người trong làng đang đứng chật kín trước cổng, miệng rì rầm nói, tay không ngừng chỉ trỏ. Cậu hoảng hốt, nghĩ mẹ đã gặp chuyện không lành nên vội vã rẽ đám người mà chui vào. Lại có thêm một bất ngờ nữa xảy ra trước mắt. Trong sân nhà, người đàn ông hôm trước đang quỳ xuống trước mặt mẹ trong tư thế “cầu hôn”. Mẹ cậu đứng run rẩy, luống cuống như gà mắc tóc, cuối cùng cũng rưng rưng nhận lấy chiếc nhẫn cầu hôn.
Câu chuyện từ chiều ngày hôm đó, mãi về sau này Bảo vẫn không ngừng khổ tâm. Lần ấy, khi hỏi mẹ tại sao lại quyết định đi thêm bước nữa, mẹ chỉ nói nếu kết hôn cùng người đàn ông đó rồi bắt đầu cùng hành nghề buôn bán, cuộc sống sau này của hai mẹ con sẽ đỡ cơ cực, Bảo cũng sẽ được chăm sóc chu đáo hơn. Trước khi quay đi, bà còn nói một câu khiến Bảo đau lòng.
“Ông ấy từng hỏi mẹ có tình cảm với ông ấy hay không? Mẹ nghĩ, cũng đã đến lúc phải nghĩ cho tương lai rồi.”
Những ngày tháng dài bươn trải, bà Hiền đã phải mang trên vai trách nhiệm quá lớn, một nắng hai sương nuôi con ăn học. Vì Bảo, bà làm mẹ rồi thay luôn cả trọng trách của một người cha mà gánh vác. Bảo thương mẹ, nghĩ rằng bà sống bao năm cô quạnh nay cũng tìm được bến đỗ cuối cùng. Thế nhưng, Bảo vẫn thấy người đàn ông kia thật không đáng tin cậy. Chuyện của mẹ và ông ta đến quá nhanh, phải chăng là từ buổi chiều hôm ấy? Hai người bọn họ vốn không chỉ có ý định đến tìm mua lợn mà còn những dụng ý khác. Nhưng mẹ con cậu đâu có gì để họ toan tính kỹ lưỡng như vậy? Bảo tự ổn định tinh thần, nghĩ rằng vốn dĩ từ đầu mình đã có ác cảm với người đàn ông đó nên mới có suy nghĩ như vậy. Bảo cũng không nói thêm bất cứ điều gì, cậu không muốn mẹ vì mình mà nảy sinh thêm nhiều phiền não. Nhưng mẹ à, có phải mẹ cưới vì con?
Thế rồi đám cưới cũng sớm được diễn ra. Ngày vui của mẹ, dân làng đến chúc mừng. Căn nhà nhỏ chưa bao giờ huyên náo đến vậy. Nhìn mẹ trong nụ cười rạng rỡ, Bảo cũng cố gắng niềm nở cho cho hợp với hoàn cảnh. Ngày hôm ấy, Tùng trông rất điển trai trong bộ quần áo thẳng thớm trang trọng. Cũng đúng, hôm nay là ngày trọng đại của ba anh ta mà.
Sau đám cưới, hai cha con họ dọn về ở chung với mẹ con Bảo. Qua những giờ cơm, cậu mới biết họ vốn là người ở nơi khác chuyển đến gần làng, sống cũng đã được gần một năm. Cảnh gà trống nuôi con, họ phải thuê nhà và lấy việc buôn bán thịt lợn làm nghề nuôi thân. Hai người chủ yếu vận chuyển hàng lên thành phố để bán. Lý do rất đơn giản, với nguồn hàng là thịt sạch như của mình, người dân thành thị rất yên tâm lựa chọn. Bảo nghĩ, với tài biết lấy lòng người khác qua cách nói chuyện của người đàn ông này, thì mấy bà nội chợ trong thành thị chắc cũng không chỉ quan tâm đến thịt lợn. Hơn thế nữa, đồng hành bên bàn thịt của ông ta lúc nào cũng có cậu con trai ngoại hình hút mắt, chỉ cần cười là người mua chẳng còn muốn quan tâm đến chất lượng thịt thế nào nữa rồi. Nhưng nếu như vậy, tại sao ông ta không chọn mấy bà góa phụ ở trên đó, về dưới này lấy vợ mà làm gì?
Chắc nơi cậu ở, có nhiều thịt lợn sạch để mua. Có thể đơn giản chỉ là như vậy.
Vậy là từ đó trở đi, cuộc sống của mẹ con Bảo cũng đã bước sang một trang mới khi gia đình có thêm thành viên. Bảo vẫn đi học mỗi ngày, vài thửa ruộng của nhà, mẹ cậu cũng đã cho mấy người trong làng thuê lại, sau mỗi vụ thu hoạch, sản lượng sẽ được chia ra. Bà Hiền muốn cùng người đàn ông kia lên thành phố buôn bán với nguồn thực phẩm lấy từ vật nuôi của các gia đình trong làng. Còn Tùng, anh ta vẫn làm công việc quen thuộc là cùng ba mình đi tìm bắt và giết mổ lợn. Mỗi ngày từ thành phố về nhà, Tùng đều mang về cho Bảo một hộp trà sữa làm quà tặng, và luôn là vị cà phê. Bảo thấy rất vui, mỗi lần nhận quà đều cười tít mắt. Có lần cậu nói, nếu ngày nào cũng uống trà sữa, chỉ sợ sau này thành béo phì mất thôi. Tùng cười, nói rằng không béo được đâu, chỉ cần Bảo thích, mỗi ngày khi trở về, anh sẽ mua cho cậu. Mỗi lần Bảo ngậm ống hút và uống trà sữa, Tùng đều chăm chú nhìn rất say sưa.
Cuộc sống của cả gia đình chắc cũng sẽ bình bình mà trôi qua nếu như năm ấy mọi người không xôn xao, sợ hãi về một chứng bệnh lạ liên quan đến sinh sản và hô hấp ở lợn. Còn nhớ một lần, người dân nhốn nháo hẳn lên khi cả đàn lợn của một gia đình trong làng đột ngột lăn ra chết hàng loạt mà không rõ nguyên nhân, chỉ thấy trên cơ thể của từng con đều xuất hiện lốm đốm những vết rộp da trông rất đáng sợ. Rồi không chỉ một gia đình, mà tình trạng này còn lan rộng ra một số hộ khác trong làng. Kể từ đó, người ta không dám ăn thịt lợn vì sợ mua phải nguồn hàng bị nhiễm bệnh. Người mua không có, trên thành phố người ta rất sợ những thứ không sạch sẽ nên lựa chọn thực phẩm lại càng khắt khe. Việc buôn bán thịt lợn của gia đình Bảo kể từ đó, coi như cũng đặt một dấu chấm hết.
Những ngày ấy, không khí trong gia đình hết sức ngột ngạt. Bữa cơm, không ai muốn nói một lời, thỉnh thoảng bà Hiền chỉ hỏi Bảo một vài câu liên quan đến việc học hành, cậu cũng chỉ muốn trả lời qua loa cho xong. Không còn đi chợ, bà Hiền dừng cho thuê ruộng mà tiếp tục làm đồng áng, thỉnh thoảng người đàn ông kia cũng đi cùng phụ giúp. Khổ nỗi, ông ta không quen việc nên phần lớn chỉ làm vướng chân bà Hiền mà thôi. Bảo vẫn đi học bình thường, mỗi ngày tan học đều nhanh chóng về ngay để phụ mẹ làm việc nhà. Còn Tùng, anh ta không còn việc làm, cũng chỉ ở nhà xem ti vi, khi nào chán lại ra ngoài. Nhiều lần bà Hiền hỏi, anh ta nói rằng lên thành phố thăm mấy người bạn. Nói vậy, nhưng lần nào về anh ta cũng trong tình trạng say khướt, miệng lảm nhảm nói vài câu không rõ rồi nôn ọe khắp nhà. Những lần đó, bà Hiền đành thở dài dọn dẹp. Bảo thương mẹ, nên cố giành lấy phần việc ấy về mình. Cậu thấy buồn lắm, bản thân cũng chẳng nghĩ Tùng sẽ trở thành như vậy. Cậu thèm được uống trà sữa, nhưng cũng không dám nghĩ đến một ngày Tùng sẽ mang về cho cậu.
Cuộc sống ngày càng, bí bách. Vài ba đồng bạc kiếm được từ tiền bán rau cỏ chẳng thấm vào đâu so với bốn miệng ăn, tiền tiết kiệm vì thế cũng dần cạn. Tùng vắng nhà thường xuyên, có lần đêm còn không về nhà. Ba anh ta biết, không kiên nhẫn được nên có lần răn đe nhưng Tùng đều lì lợm chẳng nói một lời, quay ngoắt vào phòng lập tức bị ba mình giật ngược trở lại, cho một cái tát nổ đom đóm mắt vào má. Bảo sợ hãi, chạy về phía mẹ. Bà Hiền thấy vậy chạy nhanh ra can ngăn hai cha con nhưng bị ông ta đẩy ra.
“Tránh ra, để tao dạy con tao!”
Bà Hiền nghe thấy, bật khóc nhưng cũng túm lấy tay ông ta: “Anh đừng đánh con, dần dần khuyên bảo.” ngay tức thì nhận ngay một cái tát nảy lửa vào mặt. Bà loạng choạng lùi về sau, đập đầu vào tường rồi gục xuống, ôm mặt khóc nức nở. Bảo chạy nhanh lại ôm mẹ, vừa khóc vừa nói lớn: “Không được đánh mẹ!” Người đàn ông kia nghe xong, chỉ tay vào mặt Bảo dằn mặt: “Mày còn nói nữa tao đánh cả mày!”
Bảo thương mẹ quá, cậu đau lòng. Cậu chẳng còn nhận ra người đàn ông này nữa rồi. Những gì cậu linh cảm cũng đã đúng, ông ta là một người đàn ông tàn bạo, vũ phu. Cuộc sống trước kia chỉ có hai mẹ con, dù nghèo khó cũng không đến mức tồi tệ như hiện tại. Quyết định để cha con ông ta sống chung, là sai hay đúng đây? Ăn ngon miệng, sống thoải mái nhưng phải đánh đổi mỗi ngày bị hành hạ như vậy, cậu thấy thật không đáng. Từ nay về sau, hai mẹ con sẽ phải sống trong sợ hãi. Cậu sợ mẹ bị ông ta hành hạ, cậu sợ phải chứng kiến cảnh mẹ bị bạo hành thêm một lần nữa.
Tùng bị tát, ôm bên má đỏ ửng, thấy những gì đang diễn ra liền sa sầm nét mặt nhưng vẫn im lặng trở về phòng, đóng cửa cái rầm. Sau hôm ấy, Tùng ít về nhà hơn, với Bảo thì không nói một lời.
Có một ngày thứ bảy, khi người lớn trong nhà đều ra đồng làm việc, chỉ còn Bảo ở nhà. Đang ngồi học bài, cậu nghe thấy có người mở cổng liền chạy ra xem thì ra Tùng đã về nhà sau nhiều ngày. Nhưng lần này, anh ta không về một mình mà còn dẫn theo một người khác.
Bảo nheo mắt nhìn, là một thiếu niên chỉ hơn cậu một đến hai tuổi, dáng người nhỏ nhắn, đầu tóc gọn gàng, thoạt nhìn rất nhanh nhẹn, đáng yêu. Khi nhìn thấy Bảo, cậu ta quay sang hỏi Tùng: “Bạn ấy là ai vậy anh?”. Tùng liếc nhìn Bảo rồi xoa đầu cậu bé: “À, người nhà thôi, em không cần quan tâm. Nào, vào đây!”
Nói xong, anh ta kéo tay cậu bé vào trong phòng của mình, đóng cửa lại. Bảo còn nghe rõ âm thanh của tiếng cửa phòng đã được chốt từ bên trong. Cậu cũng không muốn để tâm đến, quay trở về bàn học bài. Căn nhà vốn nhỏ, lại bị chia ra thành từng phòng cho mỗi thành viên nên sự riêng tư cũng chẳng được bảo toàn. Bảo ngồi học bài, thỉnh thoảng lại bị phân tâm bởi những âm thanh đứt đoạn phát ra từ phòng của Tùng. Cậu tò mò, nhưng cũng không dám tiến lại gần cánh cửa để tìm hiểu. Một lát sau, cửa phòng được mở toang. Bảo lập tức quay ngoắt ra nhìn thì thấy Tùng cùng cậu bé vừa nãy bước ra ngoài với bộ dạng hoàn toàn khác. Quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời. Mặt cậu bé kia đỏ ửng, tròng mắt ươn ướt và môi cũng hồng hào hơn lúc mới bước vào. Bảo chau mày nhìn hai người. Tùng dẫn cậu bé đi ngang qua, ném cho Bảo một cái nhìn lạnh nhạt: “Nhìn cái gì?!”
Bảo không nói, nhưng khi thấy Tùng dẫn cậu bé đi lập tức hỏi: “Anh lại đi à. Trưa có về ăn cơm không?” Tùng nghe thấy liền quay lại lườm cậu, không trả lời rồi bỏ đi. Lúc này, Bảo mới biết khoảng cách giữa mình và Tùng ngày càng lớn. Cậu không còn là cậu em bé bỏng được anh mình nuông chiều ngày trước nữa rồi.
Mãi đến tận trưa hôm sau, Tùng mới quay về nhà. Bảo thở phào nhẹ nhõm vì hôm nay anh ta không dẫn thêm một ai về cả. Cậu thấy trên tay Tùng cầm một vật hình chữ nhật nhỏ bằng bàn tay, có tai nghe cắm vào. Bảo biết đó là một chiếc máy có thể nghe nhạc và xem phim. Trong lớp cậu, một vài đứa gia đình khả giả cũng có vật này. Tùng về đến nhà, không nói với Bảo một câu liền đi ngày vào phòng của mình. Bảo biết tính anh ta nên cũng không hỏi han gì, chỉ cặm cụi nấu cơm trưa. Hôm nay mẹ cậu và người đàn ông kia đi thăm người bà con bị bệnh nặng ở xa, có thể đến xẩm tối mới về nhà. Bảo cũng thấy lạ, họ hàng bà con gì mà ngày thường không thấy qua chơi một lần, đến khi bệnh nặng mới cho người đến nhà báo tin. Đang nấu cơm dưới bếp, Bảo chợt nghĩ đến Tùng. Cậu muốn trưa nay anh ta ở nhà ăn cơm với mình nên bạo gan muốn hỏi xem Tùng có đồng ý không, hay lại bỏ đi như lần trước.
Bảo dò dẫm lên nhà, bước đến cửa phòng của Tùng. Cửa đang hé mở, bên trong chỉ có chút ánh sáng mờ của đèn vàng. Bảo nghĩ Tùng đang ngủ trưa nên chỉ dám nhẹ nhàng mở cửa, muốn đến đánh thức anh ta, khẽ nói rằng “cơm chín rồi, anh dậy ăn trưa cùng em.”
Cửa mở không phát ra một tiếng động dù rất nhỏ, Bảo bước vào thì á khẩu, lập tức lấy tay ôm miệng, mắt nhắm tịt rồi lùi một chút về phía sau. Trên giường, Tùng đang cởi trần, dưới chiếc quần lót đen ôm sát là đôi chân dài duỗi thẳng. Ở thân dưới, bàn tay anh ta không ngừng ngọ nguậy bên trong chiếc quần nhỏ xíu của mình. Nhưng khi thấy Bảo bước vào, anh ta lập tức ngồi bật dậy, thần thái hốt hoảng rồi tháo tai nghe ra, chỉ thẳng tay quát lớn: “Vào đây làm gì. Đi ra ngoài!”
Bảo run cầm cập, mắt vẫn nhắm tít rồi quay người xê dịch. Nhưng chỉ được một bước, Tùng bỗng gọi giật lại. Lúc này, anh ta đã lấy một chiếc chăn mỏng che đi phần nhạy cảm của cơ thể.
“Ba mẹ đi đâu rồi!?” Tùng gằn giọng.
Bảo run rẩy lắp bắp: “Ba mẹ đi thăm người bà con bị bệnh. Em… em chỉ muốn vào gọi anh dậy ăn trưa… Em không biết là…”
“Biết cái gì?!”
Bảo im bặt, không biết phải trả lời ra sao.
Tùng hạ giọng, hướng mắt về phía cửa phòng: “Đóng chặt cửa rồi lại đây!”
Bảo mở mắt, khóa chặt cửa rồi lại nhắm mắt quay về phía chiếc giường. Tùng thấy vậy, nghiêm nghị nói: “Có thể mở mắt ra được rồi!”
Bảo nghe thấy nhưng một vài giây sau mới dám mở mắt. Khi thấy Tùng đã “kín đáo” hơn trước, cậu mới dám tiến đến gần anh ta, hỏi: “Anh dậy rửa mặt ăn cơm. Em nấu… Á”
Chưa nói hết lời, Bảo bị Tùng kéo cả người xuống giường rồi ôm chầm lấy cậu. Bảo bị kéo bất ngờ, chị kịp kêu lên một tiếng. Kéo được người Bảo xuống, Tùng ôm chầm cậu rồi hôn ngấu nghiến. Bảo hoảng hốt, cố gắng vùng vẫy để thoát ra nhưng không đủ sức. Một lúc sau, thấy hô hấp của Bảo không còn ổn định, Tùng mới thôi hành động. Vừa dứt ra khỏi môi Tùng, Bảo liền nói lớn:
“Anh làm gì vậy. Chúng ta là anh em cơ mà?!”
“Anh em cái khỉ gì!” Nói xong, Tùng lại lấy thân mình đè Bảo xuống giường, lật tung cái chăn mỏng ra, giật phăng quần áo trên người cậu rồi tiếp tục hôn mạnh bạo. Hai tay Bảo bị Tùng giữ chặt, cậu không làm được gì, chỉ ú ớ trong miệng, chân không ngừng quẫy đạp.
Thấy Bảo không chịu nằm yên, Tùng dừng lại hành động, lạnh lùng nói: “Nằm yên đi. Em không muốn nhìn thấy ba mẹ cãi nhau đúng không? Em thương mẹ lắm mà đúng không? Chịu nghe lời, anh sẽ khuyên nhủ ba để mẹ sống yên thân một chút.”
Bảo nghe thấy vậy, lập tức nhắm mắt, hai hàng nước mắt cũng lăn dài theo. Cảm giác được Bảo đã chịu nghe lời, Tùng lật người Bảo dậy, để cậu nằm lên người mình rồi đưa chiếc máy nghe nhạc ra, nói: “Làm theo họ đi!”
Bảo lau nước mắt, lúc này khi nhìn rõ vào chiếc máy nghe nhạc, cậu mới thấy một đoạn phim đang chạy. Trong đoạn phim, hai người đàn ông đang quấn lấy nhau. Vài giây sau, một người bắt đầu hôn từ môi rồi dùng miệng mình lần theo một đường thẳng mà đi xuống dưới cơ thể, đến giữa hai bắp chân thì dừng lại. Thế rồi, anh ta bất ngờ mở miệng, ngậm chặt vật đang giương thẳng trước mặt mình. Bảo nhìn đến đó, thấy cổ họng nhộn nhạo, nhắm tịt mắt không muốn xem tiếp. Tùng thấy thế cười khẩy: “Lần đầu tiên hả? Rồi, làm theo họ đi!”
Bảo khóc, lắc đầu nguầy nguậy. Tùng đanh mặt lại, gương mặt thanh tú bỗng trở nên sắc lạnh: “Không nghe lời phải không?!”
Bảo khóc, chỉ dám nói rất nhỏ: “Em xin anh… em…”
Vừa dứt lời thì đầu của Bảo bị Tùng ấn xuống hai bắp chân của anh ta. Bảo cố gồng lên nhưng không đủ sức. Cậu ngước mắt nhìn lên gương mặt đầy dục vọng của Tùng mà không còn nhận ra người anh hiền từ ngày trước nữa. Tùng giật phăng chiếc quần lót của mình, để lộ ra khối cơ săn chắc cứng ngắc. Bảo khóc lớn: “Em xin anh. Em xin anh!” nhưng rồi cũng nhanh chóng bị Tùng khống chế.
Đầu bị úp sát vào giữa hai bắp chân, vật trong miệng Bảo không ngừng cựa quậy đến nóng ran, cậu cảm giác thấy miệng mình như bị đốt cháy. Nước mắt giàn giụa nhưng đành bất lực. Cậu bắt đầu thấy sợ người thanh niên này.
Buổi trưa hôm đó, khi Bảo đờ đẫn bước ra khỏi căn phòng của Tùng, cậu vẫn không thôi bị ám ảnh. Từng hành động của anh ta khi khống chế mình, Bảo đều không sao vứt bỏ ra ngoài tâm trí. Trước khi cậu bước đi, Tùng còn lạnh lùng: “Không được nói cho ba mẹ biết!”
Bảo nghe thấy, chỉ nhếch mép rồi bước tiếp.