CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chương 30
– Ê Quân, bác sĩ Lâm Sinh đến thăm anh này! – Phát và Lâm Sinh kéo ghế ngồi xuống cạnh giường Quân.
– Ừ, cảm ơn hai người nhiều lắm! – Quân mỉm cười.
– Sao rồi? Ăn uống tốt chứ Quân? – Lâm Sinh hỏi.
– Ừ, tôi cũng ăn uống được chỉ bực cái là hai chân không cử động gì được hết, thành ra làm phiền Phát mãi.
– Quân này, anh có muốn hai chân sớm bình phục không? – Lâm Sinh hỏi tiếp.
– Dĩ nhiên là muốn rồi. Liệt giường cả đời chắc tôi chết quá!
– Hôm qua tôi đã ghé qua bệnh viện xem bệnh án của anh rồi. Kết quả không được khả quan đâu. Toàn bộ hai xương đùi hầu như bị dập hết, khả năng anh phải cắt bỏ chân là rất cao.
– Ừ. Tôi cũng đoán là vậy – Quân nói với giọng bình thản – Bởi thế nên tôi cũng đâu dám hy vọng gì nhiều đâu.
– Quân, anh nghĩ sao nếu như tôi đưa anh sang Mỹ điều trị?
– Sang Mỹ? – Quân tròn mắt nhìn Lâm Sinh.
– Ừ, chỉ có sang Mỹ mới có hi vọng cứu được hai chân của anh thôi. Còn ở Việt Nam thì thật sự là bó tay rồi đó.
– Nhưng sang đó liệu có kết quả không Sinh?
– Tôi nói thật, khả năng là 50%.
– 50%? 50% thôi sao?
– Ừ.
– Quân à – Phát lên tiếng – Dù là 50% thì anh cũng nên theo Lâm Sinh sang Mỹ điều trị đi! Còn cơ hội thì anh còn cần phải nắm bắt.
– Nhưng lấy đâu ra tiền hả Phát? Tôi thực sự không còn gì cả. Giấy tờ nhà đất của tôi vẫn còn cầm cố trong ngân hàng đó.
– Không sao đâu Quân à. – Lâm Sinh mỉm cười – Chỉ cần anh chịu sang Mỹ là được. Tôi có một ít tiền chưa dùng đến, tôi sẽ cho anh mượn. Tôi nghĩ nó đủ dùng cho anh trong đợt điều trị lần này.
– Không được đâu. Tôi không thể phiền tới Sinh như vậy. Không! Tôi không đồng ý đâu!
– Không sao đâu Quân à, dù sao thì số tiền đó tôi cũng chưa cần dùng đến, bây giờ thay vì để nó nằm mọc rễ một chỗ, anh tạm thời cầm lấy chữa lành hai chân cho anh có phải tốt hơn không?
– Nhưng mà tôi không thể làm phiền tới Sinh như thế!
– Vậy anh lỡ lòng không chữa chân để làm phiền Phát suốt cả một nửa đời sau này sao? Tương lai hai người còn dài, không thể để nó tự sụp đổ như vậy được. – Giọng Lâm Sinh chân thành.
– Phải đấy Quân à – Phát nhìn Quân chân tình – Tôi biết làm như vậy khiến anh áy náy lắm nhưng không còn cách nào khác đâu. Đồng ý sang Mỹ đi mà Quân! Rồi hai chân của anh nhất định sẽ được chữa khỏi! Nhất định là thế! Tin tôi đi mà Quân!
– Ừm… – Quân ngập ngừng.
– Đi mà Quân! Quyết định như vậy nha! – Phát năn nỉ.
– Thôi cũng được! – Quân gật đầu mỉm cười nhìn Phát và Lâm Sinh – Vậy thì hai chân này của tôi nhờ cả vào hai người đó.
– Phải thế chứ! – Lâm Sinh hài lòng vỗ vai Quân – Phải có ý chí như thế mới xứng là thằng Quân trong lớp 11A4 cũ.
– Ừ. – Quân gật đầu cười.
– Thôi được rồi. Vậy ngay bây giờ tôi sẽ đặt vé máy bay – Lâm Sinh nói – Chân của anh chữa sớm một ngày thì sẽ có thêm hy vọng một ngày. Nội tối mai tôi, anh và Phát sẽ cùng bay sang Mỹ.
– Cả phát nữa sao? – Quân nhìn Phát ngạc nhiên.
– Chứ không có tôi thì ai là người chăm sóc cho ông hả ông tướng? – Phát mỉm cười dùng tay gõ nhẹ vào đầu Quân.
*****************************************
– Bác à, tối mai Lâm Sinh và cháu sẽ đưa Quân sang Mỹ để chữa chân. Bác ở nhà gắng giữ gìn sức khỏe và chờ đợi sự bình phục của Quân bác nhé! – Phát căn dặn bà Như.
– Ừ – Bà Như nhìn Phát bằng ánh mắt vui vẻ xen lẫn cảm động – Cháu vất vả quá! Thôi thì bác cũng chẳng biết phải làm gì nữa, tất cả bác nhờ cậy vào cháu và Lâm Sinh vậy.
– Dạ không có gì đâu bác. Đi Mỹ lần này nhất định hai chân của Quân sẽ được chữa lành. Bác cứ tự tin vào điều đó nha bác!
– Ừ, được vậy thì bác không còn sự mong chờ nào hơn, bác có đi gặp ba thằng Quân thì cũng mỉm cười thanh thản.
– Kìa bác, bác đừng nói vậy mà. Bác phải cố gắng giữ gìn sức khỏe để còn nhìn Quân đi lại được nữa chứ.
– Ừ, bác sẽ cố gắng. Nhất định sẽ cố gắng chờ đợi hai đứa trở về – Bà Như nhìn Phát, nước mắt lại trào ra.
*****************************************
– Chuyện tình của em và Quân là như thế đó – Từng dòng chữ dài dài của tôi – người có nick Tiểu Thụ Yaoi xuất hiện đều đều trên màn hình máy tính.
– Thật là buồn và cũng thật là cảm động Tiểu Thụ ạ! Một câu chuyện để lại cho anh rất nhiều suy ngẫm. Nghe câu chuyện của Tiểu Thụ anh đang khóc đây nè!
Kèm theo đó là icon hình mặt người nước mắt trào ra. Phì cười, tôi gõ tiếp:
– Xạo!
– Thật mà!
Tôi đang chat với anh, người có nick name Sở Khanh Dâm Tặc. Anh cũng là người giống như tôi, Quân và Lâm Sinh – những người không biết có nên tự xếp mình vào danh sách những người bất hạnh hay không nữa.
– Tiểu Thụ nghĩ sao nếu như anh xây dựng câu chuyện của em thành một tập truyện dài?
– Hả? – Mắt tôi sáng lên mừng rỡ, hai tay gõ thoăn thoắt trên bàn phím – Thật không anh Sở Khanh? Anh dựa vào chuyện em kể viết tặng em một tập truyện nhé!
Anh Sở Khanh Dâm Tặc là một tác giả không chuyên chuyên sáng tác những tập truyện trong thế giới của chúng tôi. Truyện của anh vui có, buồn có, đau khổ có, hạnh phúc có… và thường xuyên nhận được rất nhiều sự yêu mến của bạn đọc. Tôi biết đến anh cũng qua những tập truyện mà anh viết.
– Ừ. Chuyện của Tiểu Thụ và Quân làm anh rất cảm động. Anh sẽ viết tặng em. Cho anh ít thời gian nha Tiểu Thụ!
– Dạ vâng, được thế thì còn gì bằng. Em cảm ơn anh trước nhé! Hì hì!
– Được rồi. Nhưng muốn anh viết tặng thì em phải kể cho anh nghe chuyện tiếp theo xảy ra như thế nào khi ba người sang Mỹ?
– Dạ, đúng là y học bên đó phát triển hơn ở Việt Nam anh ạ! Sang đến Mỹ, Quân được Lâm Sinh và các bác sĩ bên ấy phẫu thuật ngay. Em cũng chẳng hiểu gì về y học nên cũng chẳng biết phải nói thế nào cho anh hiểu, chỉ có thể nói là Quân đã được các bác sĩ bên ấy phẫu thuật thành công.
– Thật không vậy? Oà! Mừng ghê ta!
Dù chỉ là những dòng chữ trên máy tính nhưng tôi biết anh Sở Khanh đang thực sự rất vui khi nghe tôi thông báo tin mừng ấy.
– Dạ! Hì hì! Qủa là khi ấy niềm vui, niềm hạnh phúc như vỡ òa trong tim ba đứa bọn em anh Sở Khanh à. Em và Quân cứ thế ôm nhau mà cười trong nước mắt.
– Ừ! Chúc mừng hai em nhiều nhá! Rồi bao lâu Quân đi lại được?
– Dạ bọn em điều trị bên đó hơn nửa năm đó anh, cụ thể là 8 tháng. Tám tháng sau thì Quân đi lại được, bọn em bay về nước.
*****************************************
– Mẹ! – Quân quỳ xuống bên giường, ôm lấy bà Như. Lúc này bà Như đã xuống sức lắm, thân thể hầu như chỉ còn da bọc xương trông thương xót vô cùng.
– Quân! – Bà Như nhìn con trai, nước mắt trào ra – Vậy là con đã đi lại được rồi! Vậy là cuối cùng mẹ cũng đã chờ đợi được ngày con trai mẹ trở về và tự đi lại được trên chính đôi chân của con. Mẹ vui! Mẹ mãn nguyện lắm Quân à!
– Mẹ! Đến mấy hôm nay Phát mới nói cho con biết bệnh tình của mẹ. Sao… sao mẹ lại giấu con? Sao… sao mẹ lại âm thầm chịu đựng?
Nước mắt Quân không ngừng chảy. Nhìn mẹ hao gầy tiều tụy lòng anh đau như dao cắt.
– Con đừng trách Phát đã giấu con chuyện này. Tất cả cũng là do Phát muốn tốt cho con thôi. Còn mẹ, nhìn thấy con bình phục là mẹ mừng lắm rồi, mẹ có ra đi gặp ba con cũng yên lòng yên dạ.
– Kìa mẹ! Con thật bất hiếu mà! Cả cuộc đời con chưa bao giờ làm được gì cho mẹ, con chưa phụng dưỡng mẹ được ngày nào mà chỉ toàn để mẹ phải lo lắng, phải đau khổ vì con thôi. Con đúng là một thằng con bất hiếu mà mẹ ơi!
– Đừng khóc mà Quân! Mẹ hiểu con trai mẹ mà. Nào ai có muốn mọi chuyện xảy ra đau lòng như thế. Mẹ đâu có trách gì con. Mẹ thương con còn không xiết nữa là, Quân ơi!
– Mẹ! – Quân gào lên nức nở.
Nhìn hai mẹ con Quân vừa ôm nhau vừa khóc, nước mắt Phát và bà Phương cũng ứa ra cảm động.
– Quân này, mẹ con mình nợ Phát và bác Phương nhiều, nhiều lắm con ạ! Hãy hứa với mẹ được không Quân? Con hãy hứa với mẹ sẽ dùng hết quãng đời còn lại của con để ở bên Phát, để chăm sóc, lo toan cho Phát, để phụng dưỡng bác Phương được không con? Có như vậy mẹ đi gặp ba con mới thấy lòng thanh thản.
– Mẹ! – Quân lại òa lên khóc.
– Được không con? – Bà Như nhìn Quân mong mỏi chờ đợi một cái gật đầu.
– Dạ được! – Quân nức nở – Dạ được mà mẹ! Được mà mẹ ơi! Con hứa với mẹ! Con hứa với mẹ mà!
– Vậy thì mẹ mừng lắm! – Bà Như mỉm cười nhìn Quân trong nước mắt.
– Phát! – Bà ngoảnh mặt về phía Phát, gọi nhẹ.
– Dạ, có cháu thưa bác! – Phát lại gần bà Như.