CẦU VỒNG TÌNH YÊU - Chương 29
– Dạ nghe! Hic hic! – Bé Cường sụt sịt – Nội ơi, nội ở đâu? Nội bảo ba mẹ con đến đón con và em đi! Con… con sợ lắm!
– Hai đứa nghe nội nói nè: Hiện giờ ba mẹ con và nội đang mắc chút chuyện nên không thể đón hai con được. Hai con ngoan nghe nội không được khóc nữa, ở với bà và chú nghe con. Mai nội sẽ ghé qua đón hai đứa.
– Nội ơi! Hu hu hu hu! – Bé Vũ nức nở – Nhưng… nhưng con nhớ ba Quân lắm! Hu hu hu hu! Nội bảo ba Quân đến đón con đi! Hu hu hu hu!
– Ngoan nào! Ngoan nào nội thương! Đừng khóc nữa! Ba mẹ con hiện không có ở nhà nên không đến đón hai con được đâu. Nghe lời nội đừng khóc nữa, ngoan ngoãn nghe lời bà và chú ở đó nghe không? Còn khóc nữa là nội không thương đâu đó. Nghe rõ chưa?
– Hic hic! Dạ nghe!
– Rồi! – Phát mỉm cười tắt điện thoại – Hai con nghe nội nói chưa nào, không được khóc nữa nghe chưa? Bây giờ bà sẽ lấy com cho hai con ăn rồi ngoan ngoãn đi ngủ nghe chưa?
– Dạ con nghe! – Cả hai phụng phịu.
– Tốt! – Phát mỉm cười xoa đầu hai đứa nhỏ tỏ vẻ hài lòng rồi quay qua nhắc mẹ:
– Mẹ lo cho hai đứa nhỏ nhé, con ra kia mua cho chúng hai bộ quần áo rồi mẹ tắm cho chúng giúp con. Con phải đến bệnh viện xem như thế nào nữa.
– Từ từ đã Phát – Bà phương nhắc nhở – Con còn chưa tắm rửa gì kia kìa, người ngợm vẫn còn nồng nặc mùi cua trong xí nghiệp đó.
– Ờ dạ, con quên. Vậy con đi tắm đã.
**********************************************
– Hai đứa nhỏ ổn rồi chứ Phát?
– Dạ ổn rồi. Chắc giờ này mẹ cháu đang cho chúng ngủ.
– May quá có cháu chứ thiệt tình bác cũng không biết phải làm như thế nào nữa.
– Bác, vậy… vậy mẹ chúng đâu ạ? Cô Hường đó!
– Nó bỏ nhà theo trai rồi Phát à. Nhà bác đúng là vô phúc mà. Lúc sáng bác gọi cho nó thì nó đoạn tuyệt nói rằng nó có việc phải đi công tác với thằng trưởng phòng mới của nó. Tệ hơn là bao nhiêu tiền bạc nó cũng cuỗm sạch sành sanh luôn.
– Chết! – Phát lo lắng – Vậy thì lấy đâu ra tiền mà điều trị cho Quân hả bác?
– Bác không biết nữa. Có lẽ sáng mai bác phải đi vay đi mượn vài chỗ. Cũng may là khi trước thằng Quân có tham gia bảo hiểm nên giờ gặp rủi ro chắc bên ấy cũng bồi thường một chút.
– Dạ. Vậy đợt phẫu thuật lúc sáng hết bao nhiêu ạ?
– Ngót một trăm triệu Phát à! Bác mới thanh toán được có một nửa thôi. Căng quá! Chắc mai bác phải về mang giấy tờ nhà đất ra ngân hàng vay lãi quá!
– Dạ! Chắc cũng chỉ còn cách ấy thôi bác à. Việc quan trọng là phải chữa khỏi chân cho Quân. Cháu xin lỗi bác, nhìn Quân như vậy mà cháu thật sự không giúp được gì. Bác biết đấy, hoàn cảnh nhà cháu…
– Đừng nói thế mà Phát! Có cháu ở bên cạnh Phát và thằng Quân lúc này là bác đã cảm ơn cháu lắm rồi. Thằng Quân nhà bác thiệt là nợ cháu nhiều quá Phát ơi!
– Bác! Cháu cũng có giúp được gì cho Quân đâu. Thôi bác vô nghỉ ngơi một chút đi, lo lắng cho Quân cả ngày nay chắc bác cũng mệt rồi, bác để cháu trông Quân cho, có gì cháu sẽ gọi bác sĩ.
– Sao thế được? – Bà Như ái ngại – Cháu còn phải về ngủ mai đi làm chứ Phát!
– Dạ không cần đâu. Mai cháu xin nghỉ vài ngày, đằng nào bên xí nghiệp tháng này cũng buộc cháu nghỉ để cắt phép năm mà bác. Bác vô nghỉ một chút đi mai còn lấy sức mà trông Quân nữa chứ!
– Nhưng mà…
– Không có gì mà bác. Cháu trông Quân được mà, bác vô nghỉ đi! – Phát mỉm cười rồi đẩy nhẹ bà Như vào trong phòng nghỉ.
*************************************
– Mẹ, đêm qua hai đứa nhỏ có khóc không? – Sáng hôm sau Phát trở về nhà sớm, nhìn bé Cường, bé Vũ đang ngủ ngon trên giường nên lòng cậu cũng thấy an tâm.
– Không. Chúng ngoan lắm – Bà Phương nhìn hai đứa nhỏ mỉm cười – Từ lúc nói chuyện điện thoại với bà nội xong bọn trẻ luôn nghe lời mẹ.
– Vậy thì ổn rồi. Có lẽ từ hôm nay mẹ phải chịu khó vất vả lo cho hai bé một chút thôi. Quân như vậy, bác Như bận như thế sẽ không ai có thể chăm sóc cho chúng và đưa đón chúng đi học đâu.
Nghe Phát nói thế bà Phương ngạc nhiên:
– Ủa, vậy còn cái Hường đâu?
Phát thở dài:
– Con nghe bác Như nói là cô ta bỏ nhà theo gã trưởng phòng mới từ ngay trong sáng qua cơ. Tệ hại hơn là bao nhiêu tiền bạc trong nhà cô ta đều vơ vét hết.
– Thiệt là… – Bà Phương lắc đầu ngán ngẩm – Đúng là nghiệp chướng mà Phát.
– Bởi vậy nên bây giờ ngoài hai mẹ con mình ra thì bác Như và Quân quả là không còn ai để mà nhờ cậy đâu mẹ à.
– Ừ, mẹ biết. Mẹ thì cũng chả có ngại gì một chút vất vả đâu miễn sao mong cho thằng Quân nó sớm hồi phục. Bao nhiêu năm từ lâu mẹ đã coi nó như con trai trong nhà rồi ấy. Giá như chuyện của con và nó suôn sẻ thì mẹ đã…
– Thôi mà mẹ. Cái số mệnh của con người ta là thế, đâu có thể cầu xin hay gượng ép gì được đâu. Thôi mẹ đánh thức hai cháu dậy rồi cho chúng ăn sáng giúp con, xôi và sữa con đã mua sẵn đây, tý nữa con chở chúng đến trường. Bây giờ con tranh thủ ra ngoài có chút việc.
– Ừ. – Bà Phương gật đầu – Con làm gì thì cứ làm đi.
************************************
Từ bữa đó mọi chuyện trong gia đình Quân đều được sự giúp đỡ nhiệt tình của Phát và bà Phương. Sớm tối bà Phương chăm sóc, lo lắng cho hai đứa trẻ, còn Phát, cậu luôn thu xếp thời gian để đến bệnh viện thay bà Như chăm nom cho Quân đều đều. Bà Như áy náy lắm nhưng thật lòng mà nói bà không thể khước từ lòng chân thành của mẹ con Phát trong hoàn cảnh như thế này được. “ Cũng may có mẹ con cháu chứ không thì…” – Câu nói ấy luôn được bà nhắc đi nhắc lại nhiều lần trong lòng biết ơn và mặc cảm.
Mấy hôm nay Quân đã tỉnh lại, ăn được nhiều, uống được nhiều hơn, tình trạng sức khỏe khá lên trông thấy chỉ có điều hai chân vẫn hoàn toàn bất động. Sợ Quân nhận ra mình nên mỗi lần đến thăm Quân Phát đều đeo khẩu trang và lấy tên Huy, nép dưới danh nghĩa là một thanh niên đang thất nghiệp được bà Như thuê tiền đến để chăm sóc cho Quân.
Trong cơn hoạn nạn Quân cũng chẳng nghi ngờ gì. Anh thắc mắc hỏi Phát tại sao lại sớm tối đeo khẩu trang như thế. Phát mỉm cười nói rằng bị tai nạn giao thông nên trên mặt có vết sẹo lớn, vì vậy phải đeo khẩu trang không sẽ làm mọi người khiếp sợ.
Thấy Quân hồi phục sức khỏe nên bệnh viện Quận 6 cho Quân về nhà hẹn một tháng sau tái khám. Phát hỏi các bác sĩ về đôi chân của Quân thì họ lắc đầu buồn bã:
– Khó lắm anh ơi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức có thể rồi. Bây giờ nằm viện mãi cũng chẳng có tác dụng gì nên tôi cho bệnh nhân về nhà điều dưỡng, một tháng sau tái khám lại. Có khi… có khi phải cắt bỏ hai chân thôi anh à!
Lời nói của vị bác sĩ làm đất trời như sụp xuống dưới chân Phát và bà Như.
Quân trở về nhà điều dưỡng, những tưởng Phát và bà Như sẽ đỡ vất vả hơn. Nào ngờ một buổi chiều khi đang giặt đồ bà Như đột ngột lên cơn đau ngực dữ dội rồi té xỉu ngay trên sân giếng. Cũng may hôm đó Phát đến nhà Quân ngay khi ấy nên kịp thời phát hiện ra và chở bà Như nhập viện.
– Bà ấy bị ung thư vú giai đoạn cuối – Lời nói của bác sĩ lại như tiếng sét nổ đoàng bên tai Phát.
– Không thể nào! – Phát lắc đầu không tin điều mình vừa nghe được – Bác ấy vẫn khỏe mạnh mà, sao lại đột nhiên bị ung thư vú giai đoạn cuối được?
– Không đâu anh, bệnh nhân bị ung thư thì không có gì là khỏe mạnh cả. Chúng tôi nghĩ bác ấy đã cố chịu đựng bao lâu nay mà giấu không cho gia đình biết.
Phát xê xẩm mặt mày ngã xuống ghế. Trời ơi! Sao mọi chuyện lại có thể xảy ra như thế?
– Bác Như, bác tỉnh lại rồi ạ? Bác thấy trong người thế nào rồi?
– Bác… bác cũng thấy đỡ hơn nhiều rồi. Thiệt là làm khổ cháu quá!
– Bác thấy khó chịu trong người lâu chưa? Sao bác giấu không cho mọi người biết?
– Bác… Thật ra bác thấy đau cũng một thời gian lâu rồi. Bác tự đi khám, các bác sĩ nói là bác bị ung thư vú.
– Sao bác không cho Quân biết?
– Cháu thấy đấy, chuyện gia đình thằng Quân lục đục như vậy đã đủ khiến mọi thứ rối rắm rồi, bác mà nói ra bệnh của bác thì chỉ làm cho cái gia đình này sớm tan nát thôi. Huống hồ bị ung thư thì cũng có chữa được đâu nên nói ra làm gì hả Phát?
– Vậy là bác âm thầm cắn răng chịu đựng một mình? – Phát nhìn bà Như mà rơi nước mắt – Bác, sao bác phải tự làm khổ bản thân mình như vậy?
– Không sao đâu mà Phát – Bà Như mỉm cười với Phát bằng đôi môi nhợt nhạt – Bác cũng có tuổi rồi, đi sớm dăm ba năm thì cũng có sao đâu. Bây giờ bác chỉ lo cho thằng Quân và hai đứa nhỏ, bác đổ bệnh như thế này thì ba ba con nó không biết sẽ như thế nào đây?
Nói đến đây bà Như òa khóc. Nước mắt Phát cũng ứa ra đau đớn và thương cảm. Xoa nhẹ lên tay bà Như, cậu sụt sịt:
– Bác cố gắng lên! Bác và Quân còn có mẹ con cháu mà. Mẹ con cháu sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp đỡ Quân và hai đứa nhỏ. Bác cứ yên tâm nha bác!
– Bác… bác thật là không còn biết nói gì trong hoàn cảnh này nữa Phát ơi! Sao ông trời, sao tạo hóa lại trớ trêu đày đọa gia đình bác như vậy chứ? Lúc trước thì ông Trung, bây giờ lại đến thằng Quân rồi đến bác. Con cái Hường thì… Nhà bác đúng là vô phước mà Phát ơi!
– Kìa bác! Bác đừng nghĩ nhiều làm gì. Điều quan trọng bây giờ là bác phải ăn nghỉ để lấy lại sức. Quân và hai đứa nhỏ bác không phải lo nghĩ gì cả, tất cả đã có cháu và mẹ cháu rồi. Bác, bác nghe cháu cố gắng lên nha bác!
– Ừ! – Bà Như gật đầu trong nước mắt.
– Vậy là cháu yên tâm rồi – Phát mỉm cười – Mấy bữa nữa ra viện bác qua nhà cháu ở với mẹ con cháu nhá. Quân đang như vậy chắc cháu phải giấu Quân chuyện của bác thôi. Quân mà biết chắc sẽ sốc rồi tình trạng thêm trầm trọng bác à.
– Ừ, cháu nói cũng đúng. Thôi thì cũng chỉ có cách đó thôi. Mọi chuyện như thế này bác đành phiền mẹ con cháu vậy.
*************************************