Cầu vồng đôi - Chương 26
Chapter 26: Kết thúc và bắt đầu. Vòng quay định mệnh
Anh Quốc, mùa thu, năm 22xx
Cả nước Anh đang được bao phủ bởi màu trắng. Con người trên Trái Đất đã quá quen sự bất thường của thời tiết. Trời thu có tuyết rơi, không ai lấy làm lạ.
Vùng ngoại ô Luân Đôn.
Ngọn đồi duy nhất xanh màu cây. Tòa lâu đài cổ kính nằm cạnh mặt hồ nước trong như gương, nước in bóng ánh sao sa hệt dòng sông ngân. Một bàn tay trắng xanh xòe ra, đón lấy con đom đóm bay la đà bên khung cửa sổ. Ánh sáng vàng yếu ớt không rực rỡ như nắng, không như màu tóc ai kia. Chỉ là ánh sáng ảo mong được như nắng. Đôi mắt xanh buồn bã, từng ngón tay khẽ mở, thả sinh vật nhỏ phát sáng bay đi.
Chợt có tiếng đập cánh gây náo động, một bóng đen bay vụt qua khung cửa sổ bên trên, nhẹ đáp xuống thảm trải đỏ thẫm. Nhưng vẫn không khiến người thẫn thờ dựa bên thềm cửa sổ quay đầu lại. Cuối cùng, Arvil không chịu được đành lên tiếng.
“Cha có mang về loại máu con thích nhất, hãy dùng đi. Tuy chỉ là máu đông của bệnh viện, nhưng mùi vị không tệ hơn loại ‘tươi’ bao nhiêu.”
“Con không muốn ăn.” Cậu lạnh nhạt nói, vẫn nhìn vào khoảng tối bên ngoài.
“Iris, sau kỳ trăng tròn đỏ, con nhất định đã thất thoát nhiều sức mạnh. Nếu không bồi bổ lại bằng máu thì không ổn.”
“Cha cứ mặc kệ con!”
“Chẳng lẽ con còn nhớ đến gã con người đó?” Nghe nhắc đến Vĩ, cậu liền quay người lại đối diện với Arvil, ông thấy đau xót khi nhìn khuôn mặt xanh xao tiều tụy của con trai. Nhưng ông phải làm cậu tổn thương, thà một lần đau còn hơn cứ dây dưa kéo dài. “Hắn đã quên con rồi, tội gì phải hành hạ bản thân? Nếu cứ nhớ mãi chỉ khiến con thêm đau khổ, sao không buông tha chính mình?”
Quên một con người có dễ dàng không?
Có…mà có lẽ là…không.
Vậy quên người mình thật lòng toàn tâm toàn ý yêu thích, sẽ dễ dàng hơn chứ?
Không có câu trả lời.
Cậu nhìn ông, màu xanh trong mắt cũng u tối như bầu trời ngoài kia, yếu ớt nói. “Ý tốt của cha con biết chứ, nhưng cha không hiểu đâu. Bảo con quên hết tất cả ký ức về Vĩ, thì con…sẽ chỉ là một cái xác rỗng.” Nhắc đến anh, tim cậu nhói đau. Thời gian xa cách anh, một mình cậu suy nghĩ rất nhiều thứ trong thời gian qua. Cậu phát hiện từ rất lâu rồi, cậu đã yêu anh, đến khi phát hiện ra tình cảm thật sự thì mọi thứ đều muộn màng.
“Con còn quá trẻ để nói câu đó. Con chưa thể hiểu tình yêu là gì đâu. Đừng cố chấp nữa, thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ, rồi đây con sẽ gặp và yêu một ai khác xứng đáng hơn.” Ông lắc đầu, xoay lưng đi.
“Vậy tại sao cha không yêu ai khác ngoài mẹ?”
Ông dừng bước chân, một lúc thật lâu mới chậm rãi trả lời. “Cha đã có kinh nghiệm đau thương nên mới mong con tránh khỏi sai lầm như cha!”
“Sai lầm? Yêu ai đó là sai lầm sao cha? Vậy nếu thời gian đảo ngược, cha có ước chưa từng gặp mẹ không?”
Thân người Arvil đông cứng, ông không thể nói dối, cả đời ông không thể và cũng không cần nói dối. Khi ông dấu cậu chuyện mẹ ruột lại chính là bà vú, ông đã rất khổ sở, khiến cậu nghi ngờ dù chưa hiểu hết tất cả ngọn ngành.
Quên đi ư? Biết rõ là đau thương, bao năm có người tình ở bên, khi một mình còn lại trên biển đời mênh mông, sự cô độc đó, đau khổ đó đâu dễ thích nghi? Tình yêu chính là cái mà người ta đã biết là cạm bẫy vẫn lao vào, như thiêu thân biết sẽ bị lửa thiêu cháy cứ lao đến. Dù hạnh phúc ngắn ngủi, nỗi đau dài lâu nhưng ông không hối hận đã yêu và được yêu. Bởi nếu không gặp Lily, tháng ngày sống trước đây của ông có khác gì kẻ chết? Nhưng ông không hề muốn con mình chịu sự đau đớn đó. Ông quay lại đối mặt với cậu bằng đôi mắt đau khổ, già nua, tuy sự sắc bén trong câu nói lại không hề mềm mỏng.
“Đừng quên tay con đã vấy máu bao nhiêu con người. Con nghĩ bản thân có thể sống thanh thản bên hắn? Con nghĩ hắn hoàn toàn chấp nhận kẻ mang tội như con?”
“Con không định trốn tránh tội lỗi mình đã phạm. Con nhất định sẽ chịu sự trừng phạt thích đáng. Dù vậy…con vẫn muốn gặp lại Vĩ!” Cậu lớn tiếng khẳng định, đôi tay nắm chặt run rẩy. Cậu biết tội lỗi mình gây ra, đã sẵn sàng nhận chịu sự trừng phạt của số phận, nhưng xa anh là hình phạt còn tàn khốc hơn cả cái chết.
“Hừ, dù có muốn chưa chắc đã thực hiện được. Đừng quên chính con đã giao ước, cha cứu hắn, con phải theo cha.”
“Trong lúc giao ước, con chỉ nói sẽ theo cha chứ không có lời nào bảo là không rời đi.” Cậu đáp trả.
“Hay lắm, con giỏi lắm, đã lớn rồi đủ sức chống lại ta. Vậy con hãy thử giết ta xem, dùng máu của ta rửa sạch dòng máu tội lỗi trong con. Chẳng phải con muốn quay về bên gã người đó?”
“Cha biết là con không thể và cũng không dám.” Cậu lắc đầu, đôi mắt xanh nhìn ông đầy tuyệt vọng và đau khổ. Giữa bên tình và bên hiếu, thật không thể chọn lựa.
Hai đôi mắt, một xanh một vàng nhìn nhau thật lâu, rồi ông khe khẽ thở dài, quay lưng đi ra cửa. Tuy ông không nói một lời nhưng cậu biết mình nên đi theo. Hai người đi qua dãy hành lang dài, bước vào một căn phòng treo toàn tranh vẽ của dòng họ Lucifer. Arvil khẽ xoay tấm chân dung cụ tổ có khuôn mặt giống y đúc ông và Iris, một đường hầm hiện ra, hai người lặng lẽ bước vào trong. Lại đi qua bao nhiêu khúc quanh, khoảng tối được soi tỏ bởi những ngọn nến tự cháy sáng, con đường lát đá càng đi càng hẹp. Ông dừng lại trước một bức tường đá chắn ngang đường, một cây thánh giá đúc bằng bạc đính ở giữa bức tường đá. Ông quay lại nói với Iris, vừa lúc cậu mới đến nơi.
“Muốn trở thành con người chỉ có máu lai mới làm được. Tuy vậy, xưa nay không có ai dám thử vì cái giá phải trả quá thảm khốc. Đi qua cánh cửa đó sẽ tẩy sạch dòng máu tội lỗi trong thân thể, nói cách khác, con sẽ tái sinh. Trước khi tiếp nhận sự rửa tội, con phải chịu đựng nỗi đau đớn thấu xương, nóng bức thiêu đốt trong ngọn lửa, lạnh giá đến mức từng mảnh xương cốt như vỡ vụn. Chỉ cần một chút không kiên định, lập tức sẽ hóa thành tro bụi ngay. Iris, con có chịu được chăng? Chịu cái đau khổ không gì tưởng nổi? Nó còn khốn khổ hơn cả cái chết. Hãy nhớ, một khi đã bước lên con đường đó thì không cách nào quay lại được, kể cả quyền được chết! Iris, nên suy nghĩ thật kỹ!”
“Cha…buông bỏ rất dễ, giữ lại mới khó.” Cậu cười buồn. Dù là sống hay chết, chỉ cần có một cơ hội được bên anh dưới ánh sáng mặt trời, cậu nguyện lòng thử.
Arvil nhíu mày. “Con thật cứng đầu hệt như nàng.”
“Vì con là con trai của mẹ và cũng là con của cha!” Iris tinh nghịch nói.
Arvil cũng mỉm cười thật hiền, giơ tay xoa đầu cậu rồi bước tới trước bức tường đá. Bàn tay phải chạm vào cây thánh giá bạc, lập tức lớp da bị phỏng phồng rộp lên, da tuột ra, dòng máu đỏ chảy vào cây thánh giá rỗng. Cậu hốt hoảng la lên.
“Cha làm gì vậy? Thánh giá bạc là linh vật…!”
“Cha biết, nhưng chỉ có cách này mới mở được cửa.” Cây thánh giá rỗng bên trong đã bắt đầu được lấp đầy bởi máu.
“Thôi, con không cần làm người nữa! Mau buông tay đi cha!”
Cậu chạy đến nắm lấy tay áo ông cố kéo ra, nhưng đã bị ông gạt mạnh làm cậu té xuống sàn đá lạnh buốt. Dường như sức lực ông nhanh chóng thất thoát, chỉ một động tác đơn giản đó cũng khiến chân ông run rẩy đứng không vững. Cuối cùng cây thánh giá bạc đã hoàn toàn biến thành hồng thập tự, ông rút tay ra, bình thản nói.
“Càng sống lâu người ta càng trở nên hèn nhát, đáng lẽ cha nên làm như thế này ngay từ đầu. Con chỉ là cái cớ mà cha dùng để trốn tránh cái chết. Vì cha sợ không đến được thiên đường, nơi nàng thuộc về…”
“Cha nhất định sẽ đến thiên đường! Nhất định sống thật hạnh phúc cùng mẹ!” Cậu gào lên, đau lòng nhìn cánh tay ông bắt đầu tan rã thành tro bụi và nó đang dần khuếch tán lên bả vai. Nước mặt rơi tí tách chạm vào mặt đá, nghe như khúc nhạc cầu an. Hay là khúc nhạc đưa tiễn linh hồn?
“Iris, cha và mẹ sẽ luôn dõi theo con…” Nụ cười của Arvil từ từ tan biến theo thân xác trong màn ánh sáng phát ra từ cửa đá dần mở rộng. Tay cậu vươn ra chỉ kịp nắm lấy bộ quần áo vương hơi ấm, người đã mất, không còn cả mảnh xương.
“Cha ơi…”
Trong hầm đá âm vang tiếng gọi thê lương.
………………
Đây là đâu? Tối quá. A! Đằng trước có ánh sáng, dường như có người đang đứng ở đó. Kỳ lạ, rõ ràng ngay trước mắt sao mình đi hoài vẫn chưa tới? Càng đi càng thấy xa xôi. Oái, sao dưới chân lại có nước thế này! Chết tiệt, không nhúc nhích được nữa rồi. Ủa, hình như đốm sáng đang ngày càng lan rộng. Này, anh gì ơi. Kéo tôi ra khỏi đây giùm đi. Khoan đã! Đừng có bỏ đi chứ!!!
Những sợi tơ đêm trôi tuột qua kẽ tay dù đã cố nắm lấy. Hình bóng nhạt nhòa trong dãy ánh sáng đang dần dần nuốt trọn bóng tối, cả vùng trắng xóa mênh mông.
“ĐỪNG ĐI!!!”
Vĩ giật mình tỉnh giấc, thân người ướt đẫm mồ hôi dù máy lạnh đang chạy hết công suất. Anh luôn sợ hãi mơ thấy giấc mộng này, bởi khi tỉnh giấc sự trống rỗng không tên xâm chiếm tâm hồn. Đã mười năm trôi qua, lâu rồi anh mới mơ lại. Lúc còn học đại học, ngày nào anh cũng nằm mơ thấy nó. Có lẽ vì dạo gần đây bận chuyện tiếp quản công ty nên anh không có thời gian nghĩ ngợi lung tung.
Vĩ tung chăn rời khỏi giường, hơi nước mát lạnh khiến anh tỉnh táo đôi phần, vết sẹo dài trên khuôn mặt đã trở nên mờ nhạt. Lúc bước xuống lầu, anh có hơi ngạc nhiên khi thấy cặp vợ chồng già đã ngồi ở bàn ăn. Bốn năm trước, sau khi giao lại tất cả quyền hành công ty cho anh, cặp vợ chồng hồi xuân rủ nhau đi du ngoạn thế giới, anh hiếm khi thấy mặt họ. Nên anh hơi ngạc nhiên khi thấy mới có nửa năm họ đã quay về nhà.
“Cha mẹ về lúc nào sao không bảo con ra đón?” Anh kéo ghế ngồi xuống.
“Về hồi khuya, chúng ta không muốn đánh thức con.” Ông Trần cười nói.
Bà Trần đẩy ly nước cam vừa sai người hầu làm qua cho anh, lo lắng hỏi. “Sắc mặt con xanh xao quá, có phải công việc vất vả lắm không? Từ lúc con tiếp quản công ty ngày càng thịnh vượng, không cần phải gắng sức quá.”
“Con không sao, chỉ là vừa mới mơ lại giấc mơ cũ.” Anh di di hai ngón tay xoa trán.
“Có phải giấc mơ hồi đại học không? Con vẫn thấy cái người đó hả?” Bà háo hức hỏi.
Anh nhíu mày cố nhớ lại. “Vâng, lần này có rõ hơn một chút. Con thấy được lờ mờ hình dáng của người ấy, không còn ảo như sương khói nữa.”
“Trông như thế nào?” Ông Trần cũng tham gia góp chuyện.
“Người ấy có mái tóc đen rất dài, mềm như tơ. Trong ánh sáng con thấy da người ấy rất trắng, nụ cười đẹp lắm, cái mũi thon nhỏ, tiếc là không thể nhìn rõ mặt.”
“Ai da, đây nhất định là giấc mơ dự báo tương lai về con dâu xinh đẹp!” Bà Trần phấn khởi reo lên.
“Gì mà con dâu? Là con rể chứ! Chẳng phải lần trước đã thỏa thuận rồi sao!?” Ông Trần phật ý sửa lời.
“Nhưng tôi thích gọi là con dâu hơn. Ông làm gì nào!?”
“Bà đúng là không nói lý lẽ, không giữ chữ tín!”
Vĩ thở dài, vẫn như vậy, mỗi lần nhắc đến giấc mơ của anh là hai ông bà lại gây nhau. Quan trọng hơn, dù không nhìn rõ mặt nhưng anh đoan chắc người ấy có thân hình con trai. Và anh cũng đã lặp đi lặp lại nhiều lần cái điểm quan trọng kia. Nhưng dường như ông bà lại không quan tâm điều đó mà đi cãi nhau về chuyện vớ vẩn khác.
“Anh hai, hôm nay dẫn em đi coi siêu nhân nha?”
Một cậu bé cỡ năm tuổi, có đôi mắt to tròn như chim bồ câu ngước nhìn anh chờ đợi, với đứa trẻ xinh xắn như thế này có ai nỡ lòng từ chối? Vĩ âu yếm nâng cậu bé lên, nhẹ hôn hai bên gò má phúng phính, nhẹ nhàng nói.
“Hôm nay thì không được, anh có việc quan trọng phải làm. Hay em đi với quản gia được không?”
“Vâng…” Cậu bé ỉu xìu nói.
Anh mỉm cười xoa đầu cậu bé trước khi bước vào trong xe. Không hiểu sao đã đến tuổi này rồi ông bà Trần còn sinh được con, đặt tên là Hồng, Trần Hồng. Thật tội thằng bé, bị cha mẹ đặt cho cái tên kỳ quặc. Xem ra tên Diên Vĩ của anh ít ra còn may mắn hơn. Đứa bé sau khi sinh được vài tháng thì ông bà giao lại cho anh toàn quyền chăm sóc, nên cậu bé chỉ luôn quấn quít bên anh. Anh rất hài lòng với gia đình hiện tại của mình, có cha mẹ luôn vui vẻ, có em trai xinh xắn ngoan ngoãn, đường công danh thăng tiến. Thế mà bản thân anh còn chưa thấy thỏa mãn, tuy anh có tất cả mọi thứ con người mơ ước, nhưng trong sâu thẳm góc tối trái tim, anh vẫn cảm thấy mình còn thiếu một thứ. Dù anh không biết thứ mình khao khát là cái gì. Mong được gặp người trong mộng chăng? Con người luôn muốn thứ mình không thể có được.
……………………..
“Thưa giám đốc, đã tới giờ phỏng vấn thư ký mới.”
Tiếng của cô thư ký đánh thức anh khỏi dòng suy nghĩ mông lung, quay về thực tại. Anh chỉnh lại tư thế ngồi và thắt cravat cho ngay ngắn, không quên nói đùa một câu với cô gái đang khép cửa.
“Chị Châu này, hay là bỏ anh chàng trưởng phòng kỹ thuật cục mịch đó, bà nội trợ thì uổng phí tài năng chị lắm. Làm thư ký cho tôi dễ gặp người đẹp trai giàu có hơn nhiều.” Châu lườm nguýt anh một cái trước khi đóng cửa lại.
Đứng bên ngoài cánh cửa, cô khẽ mỉm nụ cười buồn, anh nào biết, cô lấy anh chàng là bạn thân từ thuở nhỏ chẳng qua để chạy trốn khỏi anh. Giành lại trái tim đã bị anh lấy mất. Vì cô biết anh không bao giờ yêu cô, còn ở cạnh bên chỉ càng khoét sâu vết thương lòng. Cô tự hỏi, mẫu người của anh có hình dáng như thế nào? Anh không để mắt đến bất cứ cô gái nào trong công ty. Đôi khi cô đã nghĩ anh thích con trai, nhưng Vĩ cũng chẳng hề đi nhậu nhẹt với cánh đàn ông. Trông anh như đang tìm kiếm một ai đó mà chính bản thân cũng chưa biết. Thỉnh thoảng anh thẫn thờ đưa mắt nhìn mông lung lên bầu trời xanh. Những lúc đó trông anh thật cô độc, nhưng chẳng ai có thể tiến vào thế giới riêng của anh.
“Xin hỏi, tôi đến đây phỏng vấn làm thư ký.”
Một giọng nam trầm cất lên sau lưng khiến Châu giật mình xoay người lại, hắng giọng đáp, đưa tay chỉ vào cánh cửa trước mặt.
“Đã tới giờ phỏng vấn, cậu vào đi, giám đốc đang đợi.”
“Cám ơn.”
Châu dõi theo bóng người thanh niên khuất sau cánh cửa, cô đã gặp rất nhiều người đàn ông đẹp mã, kể cả các tài tử điện ảnh do tính chất công việc, nhưng cô vẫn không nhịn được phải liếc nhìn người này thêm một cái. Người đâu mà đẹp trai như tài tử xi-nê. Đúng là từ nước ngoài về có khác, cao chắc cỡ bằng Vĩ. Cậu ta đứng bên anh trông cũng xứng đôi đấy chứ. Châu lắc đầu, tự trách mình lại nghĩ ngợi lan man.
Vĩ nghe tiếng mở và đóng cửa, cũng nghe tiếng thở khe khẽ rất đều. Anh không ngẩng đầu lên mà chăm chú xem tập hồ sơ, thầm nghĩ. Người này đến phỏng vấn ở tập đoàn nằm trong top 3 trên thế giới, vậy mà không hề thở gấp tỏ vẻ căng thẳng, ngược lại có thái độ rất bình tĩnh, một tính cách tốt cho thư ký. Anh bắt đầu câu hỏi.
“Cậu tên Lucifer Iris, quốc tịch Anh?”
“Phải.”
“Tốt nghiệp đại học Luật và Kinh Tế bằng cách học một năm nhảy ba lớp? Tại sao không có hồ sơ các trường tiểu học, trung học của cậu?”
“Không cần thiết. Giám đốc chỉ cần biết tôi đã tốt nghiệp đại học loại ưu, đủ khả năng làm việc là được.”
“Cũng phải.” Anh thầm nén cười, người này quả thật rất gan góc, còn dám cãi lại anh, nếu là người bình thường thì đã khúm núm vâng dạ. Càng lúc anh càng thấy hứng thú với con người này. Bàn tay lật tập hồ sơ xin việc của anh chợt dừng lại ở ô trống trên giấy, đáng ra chỗ này phải có một tấm ảnh nhỏ của chủ nhân tập hồ sơ. Anh nhíu mày hỏi. “Tại sao không có hình?”
“Chẳng phải bây giờ giám đốc đã gặp trực tiếp tôi rồi sao? Còn cần hình làm gì?”
“Có lý.”
Đến lúc này anh không ngăn được tính tò mò, ngẩng đầu lên. Nắng từ khung cửa kính sau lưng anh hắt lên người đứng đối diện. Nửa phần thân trên chìm trong bóng tối, cổ tay áo để lộ đôi bàn tay vừa trắng vừa thuôn dài. Vĩ mở to mắt, đứng bật dậy đột ngột làm ngã ghế và đánh rơi tập hồ sơ. Người trước mắt có hình dáng hoàn toàn trùng lặp với người trong mơ, ngỡ đã bước ra từ cảnh mộng. Hay anh còn đang mơ ảo?
“Giám đốc! Không sao chứ?”
Người đó bước ra khỏi vùng ánh sáng. Vĩ nhìn như thôi miên đôi mắt màu trời xanh thẳm. Môi bất giác bật thốt tiếng kêu.
“Iris!”
Tiếng gọi sao thân thương, tha thiết quá. Ký ức bị niêm phong đã được mở bởi chìa khóa tên gọi tình yêu. Một vòng tay thoáng chốc lao tới ôm xiết lấy thân người mảnh khảnh. Bàn tay vừa trắng vừa thon run rẩy nắm lấy đôi vai rộng. Đã bao lần mơ thấy giây phút trùng phùng. Đã bao lần ước được nghẹt thở trong vòng tay ai. Màu xanh nhạt và xanh biển hòa quyện vào nhau. Vốn có rất nhiều chuyện muốn nói, muốn hỏi trong bấy nhiêu năm xa cách. Nhưng không ai hỏi đối phương, vì từ ngữ đã trở nên thừa thãi. Chỉ cần nắm tay nhau thật chặt, thế là quá đủ. Một lúc thật lâu sau anh buông cậu ra, nâng bàn tay cậu lên, nhẹ hôn vào mu bàn tay, cười tươi nói.
“Chà, người thư ký này thật là đáng giá.”
“Quả thật không phải dễ kiếm.” Cậu tủm tỉm phụ họa.
“Nhưng làm thư ký xem ra chưa xứng tầm với tài năng của cậu.”
“Vậy giám đốc muốn sắp đặt tôi vào vị trí nào?” Cậu nhướng mày.
“Làm bạn đời của tôi thấy sao hả?”
“…”
Thấy cậu im lặng, anh vội nói. “Chỉ được trả lời ‘yes’, không chấp nhận cái khác!”
“Không biết, nếu lương cao thì được.” Cậu mím môi, cố ngăn nụ cười đang dần nở rộng trên môi.
“Vậy dùng cả đời tôi trả lại được chứ?” Anh nháy mắt tinh nghịch, vẻ mặt hoàn toàn thỏa mãn.
“Đồng ý.” Cậu phì cười, khuôn mặt tràn ngập niềm hạnh phúc.
“Chào cậu, tôi tên Trần Diên Vĩ.” Anh giơ tay ra.
“Chào anh, tôi là Lucifer Iris. Từ nay nhờ anh chăm sóc tôi.” Cậu cũng trịnh trọng bắt tay anh. Thuận đà, anh kéo cậu vào lòng mình.
Môi chạm môi. Nụ hôn trao nhau. Bên ngoài mưa rơi giữa trời nắng hạ. Cầu vồng đôi rực rỡ bảy sắc màu hiện lên nơi bầu trời thẳm xanh sau lưng hai người.
“Vĩ này…”
“Iris này…”
“Vĩ muốn nói gì sao?”
“Thôi, Iris nói trước đi.”
“Hay hai ta cùng nói nhé?”
“Được. Một…”
“Hai…”
…………
Tại một tòa biệt thự nằm trên đảo Hawai, bãi cát trắng, biển xanh êm đềm. Hắc Long nằm trên ghế dài dưới bóng cây, hai tay ôm hai cậu thiếu niên xinh xắn, chợt điện thoại reo chuông. Hắn lười biếng để người hầu cầm máy, áp tai hắn vào ống nghe.
“Alo?”
-Hắc Long, có tin vui này!
“Phương hả? Hay Phượng?”
-Cả hai. Tụi này dung hòa lâu rồi.
“Tin vui gì thế?”
-Iris đã về nước! Mà cậu ta đã hoàn toàn là con người trăm phần trăm! Đúng là kỳ tích!!!
“Tưởng gì, chuyện cũ mèm đó đến giờ mới biết à?”
-Hả? Hắc Long biết lâu rồi sao!?
“Mới gặp Iris tuần trước, chính tôi chỉ cậu ta tới tổng công ty Trần gia bày trò xin việc.”
-Vậy mà giấu giếm không nói cho chiến hữu nghe, chơi xấu thật!
“Nói để cô bày trò quậy khiến chuyện phức tạp thêm à? Bây giờ hãy cho hai người đó bên nhau đi, đừng có phá giùm tôi.”
-Xìa, đây cũng chẳng rảnh đâu nhá. Đang bận bên gái xinh đây!
“Uh uh, vậy thôi, bye.”
Hắc Long ngước nhìn bầu trời đang hiện lên cầu vồng đôi. Biết đâu bầu trời bên này và bên ấy nối liền nhau. Biết đâu hai người đó cũng đang ngắm nhìn cầu vồng như hắn.
Bạn có biết chăng? Cầu vồng là biểu tượng của tình yêu và hạnh phúc.
“I LOVE YOU”
End Say I Love You That Not Easy