Cậu giúp việc chu đáo - Chương 2
Chương 2: Quan tâm
Ngày hôm sau, tôi vô cùng ngại ngùng về chuyện hôm qua, tôi cố tình né tránh anh Minh. Chiều, nhưng không khí vẫn mát mẻ, dễ chịu. Những chiếc lá phong xào xạc bay nhẹ trong gió. Sau giờ học, hội bạn anh em chí cốt của tôi quyết đinh tụ tập chơi bóng đá trên sân cỏ rộng ven sông. Tôi mê thể thao lắm nha. Rảnh rảnh là chơi đá banh, cầu lông,…(Còn bây giờ, tôi toàn chơi với anh Minh thôi. hehe, chưa mà chưa tới lúc đó, để tui kể từ từ cho nghe.)
Trận đấu diễn ra khá căng thẳng lắm. Đội bạn có những cầu thủ chơi rất rát, nhất là một cậu bạn tên Hải, vốn có sở thích tranh chấp bóng mạnh mẽ. Với bản tính hay hơn thua, tôi không chịu thua, liên tục có những pha dẫn bóng đầy kỹ thuật, khiến đội bạn phải vất vả đuổi theo.
Lúc ấy, trong một tình huống căng thẳng, tôi lao vào tranh bóng với Hải, cả hai đối mặt nhau trong một pha quyết liệt. Tôi dẫn bóng qua Hải, nhưng Hải lại dùng tay đẩy mạnh một cú vào người tôi, tôi không kịp xử lý và vặn người, chân trái bị trẹo mạnh, rồi cả thân hình ngã xuống đất. Cơn đau tức thì xộc lên, khiến tôi không thể kìm được tiếng kêu đau đớn.
“Á!” Tôi ngã vật xuống sân, mắt nhắm chặt lại. Đau đớn lan tỏa từ chân lên khắp cơ thể. Những người xung quanh vội vàng chạy lại, một vài người gọi bác sĩ, còn những người khác giúp đỡ tôi ngồi dậy.
Tôi biết mình không thể đứng dậy ngay, cậu nhìn quanh, tìm kiếm sự giúp đỡ, và không ngờ, người đầu tiên xuất hiện lại là Minh. (Tôi chả hiểu sao anh ấy lại ở đây, khi hỏi thì ảnh bảo thấy tôi đi học lâu quá chưa về nên đi tìm thử.)
Minh bước đến vội vàng, đôi mắt anh sáng lên đầy lo lắng. “Khoa, em sao rồi?” Minh quỳ xuống, nhẹ nhàng đưa tay đỡ tôi ngồi dậy. Anh vén tóc tôi lên, ánh mắt nhìn tôi chăm chú, mồ hôi tôi nhễ nhại, mặt đỏ bừng vì đau đơn.
“Em không sao đâu, chỉ bị trẹo chân thôi.” Tôi cố gắng nở ra một nụ cười nhưng không giấu nổi vẻ đau đớn trong mắt. (Đau chết luôn á bây)
Minh không nói gì thêm, chỉ gật đầu, rồi anh dùng một tay đỡ lấy vai tôi, tay kia giữ lấy chân tôi để không bị lệch quá mức. Minh nhìn về phía nhóm bạn của Khoa, ra hiệu cho một bạn giúp một tay, rồi anh tiếp tục đỡ tôi về trạm y tế gần đó.
Dọc đường đi, tôi cảm nhận rõ sự lo lắng trong từng hành động của Minh. Không như những lần trước, khi anh trai luôn lạnh lùng và ít khi bày tỏ cảm xúc, hôm nay Minh đối xử với cậu như một người bạn thực sự, một người anh trai lo lắng và quan tâm.
Vào phòng y tế, bác sĩ kiểm tra cho tôi, xác nhận chỉ bị bong gân nhẹ và cần nghỉ ngơi một vài ngày. Cả hai ra khỏi phòng, Minh đứng bên cạnh tôi, không rời mắt khỏi cậu, dường như muốn chắc chắn rằng “cậu chủ nhỏ” của mình không gặp chuyện gì nghiêm trọng hơn. Lúc ấy, trong ánh mắt của Minh, tôi thấy có một thứ gì đó mà trước giờ chưa từng cảm nhận: sự quan tâm sâu sắc, không chỉ đơn thuần là tình anh em chơi với nhau từ nhỏ, người giúp việc với cậu chủ, mà là thứ tình cảm khác, khó gọi tên. (Tình êu đó mấy bạn haha)
“Chắc em phải nghỉ ngơi ít hôm,” Minh nói với giọng trầm, khi cả hai bước ra khỏi phòng y tế.
Tôi gật đầu, nhưng không nói gì. Tôi cảm thấy lạ khi nhận được sự chăm sóc này từ Minh. Rõ ràng anh ấy luôn chuẩn bị đồ ăn, giúp mọi việc trong nhà tôi, nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy sự chăm sóc này, nó đặc biệt là thường. Những năm qua, anh ấy luôn là hình mẫu của sự lạnh lùng, anh ít khi thể hiện cảm xúc. Ảnh chỉ trò chơi cùng tôi nhưng với vẻ mặt lạnh tanh. Vậy mà giờ đây, anh lại lo lắng từng chút một, như thể tôi là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Tôi mệt mỏi tựa người vào ghế chờ, chân vẫn còn hơi nhức. Minh thấy vậy, liền lấy chiếc áo khoác của mình che lên người tôi, sau đó ra ngoài mua đồ uống. Khi anh trở lại với một chai nước lọc và một ly trà gừng, Khoa mỉm cười nhẹ.
“Cảm ơn anh,” Tôi nói, giọng hơi khàn vì mệt.
“À mà. Anh quên em không uống được gừng rồi hả?” – Tôi phàn nàn.
“À. Xin lỗi. Anh quên”
“Trừ lương nha” – Tôi đùa.
Nhìn Minh, tôi cảm thấy một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng, tôi quên luôn những chuyện hôm qua, tôi quên luôn là sáng giờ tôi luôn tìm cách tránh mặt anh ấy.
Khi về đến nhà, anh Minh giúp tôi lên phòng, kê gối cho cậu nằm thoải mái. “Em nghỉ đi, anh sẽ dọn dẹp rồi làm đồ ăn chiều cho em. Nếu cần gì thì cứ gọi anh”. Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt mơ màng vì cơn mệt.
“À quên nữa. Cuối tuần này ba em về thăm đó. Ở cỡ 1 tuần lận. Mau khỏe đi. Không là ba em la anh chết”
Tôi ngỡ ngàng vì câu nói của ảnh. Tôi không ngờ là tháng này ba lại về được tận 1 tuần, vì bình thường ba tôi chỉ ở lại có 1 ngày là cùng.
—-CÒN TIẾP—-