Summary
Khi chúng tôi ra đến nơi thì mọi người cũng đã tụ tập đông đủ rồi. Các sạp hàng nhỏ bày la liệt đồ chơi trẻ con trên mặt đất. Chiếc xe bán bóng bay nổi hẳn lên trong nắng chiều đỏ rực. Phụ huynh thường hay cho con mình chơi trò lái xe ô tô, tiếng cười khanh khách vang lên rộn rã.
Cô cháu nhỏ của tôi thì lại đặc biệt thích nhảy nhà phao. Ngôi nhà có cả cầu trượt vốn là một chiếc phao lớn đủ màu sắc được bơm phồng lên, bên cạnh đặt hai chiếc loa thùng phát ra những bản nhạc thiếu nhi rộn ràng. Trẻ con hay người lớn đều được, chỉ cần mua vé là có thể lên đó, nhún nhảy theo điệu nhạc và theo cả điệu rung của ngôi nhà, dù có ngã cũng không sợ bị đau.
Trong lúc chờ cô gái bé nhỏ của tôi chơi chán, tôi lại đưa mắt hướng về phía góc sân đối diện với mình- nơi có một màu áo xanh cô đơn đứng lặng thầm. Chiều nào cũng thế, khi tôi đi học về đã thấy cậu ta đứng ở đó rồi và cho đến lúc hai cậu cháu chơi chán trở về nhà, cậu ta cũng vẫn còn đứng đó, chỉ đơn giản là đứng đó mà thôi.
Cậu ta có lẽ bằng tuổi tôi và cũng đang học ôn mĩ thuật, vì tôi thấy trên giỏ chiếc xe đạp dựng cạnh có hộp màu vẽ và balet trắng. Hôm nào, cũng thấy cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lá cây nhạt hơi cũ, khiến cậu ta như lẫn vào cây bằng lăng rậm rạp phía sau. Hôm nay cũng thế. Nhưng chiếc áo hôm nay có vẻ rộng hơn làm cậu ta trông thật gầy guộc và nhỏ bé.