Câu chuyện đầu tiên - Chương 9
9.
Vì Tuấn đã lỡ đạp con gián thứ nhất nên Tú cho Hiệp “đặc quyền” đập luôn con gián trong nhà tắm.
Được làm đúng “sở trường” của mình, chỉ 5 phút sau Hiệp đã xử lý xong bọn gián.
Anh định cáo lui nhưng Tú lại một mực giữ anh lại.
“Em năn nỉ anh đó! Anh ngủ lại 1 đêm đi, anh đi rồi lỡ tối nay “tụi nó” quay lại truy sát tụi em, tụi em chân yếu tay mềm sao mà chống cự nổi.” Giọng cô tha thiết tới nỗi, người ngòai nghe thấy thể nào cũng nghĩ 2 chị em cô đang bị xã hội đen truy sát.
Anh chưa biết trả lời thế nào, chợt bắt gặp ánh mắt anh-mà-dám-ở-lại-là-nửa-đêm-tui-giết-anh-luôn-đó của Tuấn, Hiệp lật đật từ chối.
“Thôi…anh còn việc nhà phải làm…để dì Yến với bé Ti trông..Có gì..em gọi xuống 1 tiếng…anh lên liền.”
Tú đành đồng ý.
“Vậy khi nào có chuyện em gọi anh hen”
“Ừ”
“Gọi là anh lên liền hen”
“Ừ”
“Anh hứa rồi đó hen”
“Ừ”
“Mai anh chở thằng Tuấn đi học giùm em hen”
“Ừ..á”
“Vậy hen vậy hen…bye anh” Tú vừa nói vừa hí hửng đuổi Hiệp ra cửa, làm anh không có cơ hội phản bác cái bẫy vừa rồi của cô.
….
6h sáng, Hiệp vẫn đang làm đồ ăn sáng cho 2 mẹ con bé Ti, Tú đã bấm chuông cửa nhà anh.
“Ủa, sao em tới sớm vậy?
“Hì hì, em sợ anh…chuồn mất. Em giao thằng em quý tử cho anh nè”
“À..ừ. Đợi anh chút, anh ra ngay.”
Hiệp vội bày đồ ăn sáng ra bàn rồi quơ vội chiếc cặp, dì vẫn còn ngủ nên anh không đánh thức.
“Oa! Đồ ăn anh nấu đó hả? Sao mà thơm quá đi nha.”
“Ừ, nếu em thích hôm nào anh nấu cho em 1 bữa ha”
“Nấu cho thằng Tuấn nữa chứ”
“Ừ…tất nhiên”
Hiệp nghe như Tuấn vừa lầm bầm 2 chữ “Ai thèm…”, thì đã im bặt bởi gót giày cô chị giậm lên chân cậu.
“Hay quá, anh hứa rồi đó nha”
“Ừ, anh nhớ mà”
“Hihi, ai được làm vợ anh thì thiệt là hạnh phúc”
Không hiểu sao khi nghe câu nói đó, phản xạ tự nhiên của Hiệp là…quay sang nhìn Tuấn. Chợt phát hiện hành động kì cục của mình, anh đỏ mặt, nhìn sang chỗ khác.
“Anh Hiệp có bằng lái rồi chứ”
“Có rồi em”. Hiệp sinh tháng 1 nên anh đã lấy bằng lái từ đầu năm. Nhưng anh ngại ngùng nói thêm”Nhưng..anh chưa có xe..chỉ đi xe bus thôi”
“Anh khỏi lo. Hôm nay anh cứ lấy xe Tuấn mà đi, nó có xe mà chưa có bằng lái”
“Nhưng mà…vậy kì lắm”
“Có gì đâu mà kì, anh mất công chở nó mà”
“Ý của Tuấn sao?” Hiệp ngại ngần nhìn cậu. Anh chờ đợi một câu chối từ.
“Sao cũng được”Tuấn ngó sang 1 bên, như thể cậu đang nói chuyện với mấy bông hồng trên lối đi.
“Quyết định vậy đi nha” Tú hí hửng ấn chìa khóa và thẻ xe vào tay Hiệp.”Em có chuyện phải đi trước”
Cô đi được chừng 3 bước, bỗng quay lại dặn dò, giọng nghiêm nghị.
“Đường sá nguy hiểm, 2 người đi ngoài đường nhớ cẩn thận, nhớ ÔM cho chặt nghe hông”
Tự cho mình đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, cô hí hửng quay đi, để lại vườn hồng với 2 “bông hồng“ vĩ đại đang đỏ lên sau lưng.