Câu chuyện đầu tiên - Chương 8
8.
Suốt 1 tuần sau đó, Hiệp không gặp 2 chị em.
Dù đã làm hồ sơ nhưng năm học mới vẫn chưa bắt đầu, Hiệp vẫn còn được nghỉ. Anh tận dụng thời gian này để tranh thủ kiếm việc làm thêm, vì 2 mẹ con dì Yến vẫn hay vắng nhà nên việc nhà cũng không chiếm nhiểu thời gian của anh.
Hiệp định xin một chân gia sư, vì thật ra, nghề giáo mới là niềm yêu thích lớn nhất của anh. Nhưng anh không thể chọn nó, đơn giản vì anh cần làm ra tiền … anh muốn giúp má bớt khổ.
Hiệp không phải tìm kiếm lâu, với cái mác sinh viên Kinh tế, lại có ngọai hình, anh rất đựơc các cô gái ở trung tâm giới thiệu việc làm “ưu ái”, anh được nhận kèm một đứa nhóc lớp 8 các môn Toán Lý Hóa.
Cuộc sống của Hiệp không có Tuấn [và Tú] sao mà bình yên lạ, anh cứ tưởng cái bình yên đó sẽ kéo dài mãi, nhưng ông trời [hay tác giả^^] đâu có muốn anh tọai nguyện dễ vậy.
Tối chủ nhật, Tú xuống tìm Hiệp. Mặt cô đầy vẻ căng thẳng.
“Anh Hiệp! Anh lên nhà em một lát được không? Có chuyện gấp”
Anh lúng túng, vội quay vào xin phép dì, “Thưa dì…con..đi đây chút nha dì.”
Dì Yến gật đầu mà không hỏi anh đi đâu.
Hiệp vội vã đi theo Tú lên nhà cô, anh lo lắng không biết chuyện động trời gì đã xảy ra cho hai chị em.
Vừa bước vào nhà, anh hỏi cô: ”Chuyện gì nghiêm trọng vậy em?”
“Tú vừa mở miệng ”Có gi……”
“Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!”.Một tiếng hét kinh hoàng vang ra từ nhà tắm , Tuấn, thủ phạm của tiếng hét đó, cuống cuồng chạy ra:”Chị Hai!”nó” ở trong nhà tắm nữa kìa!”
“Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”, Tuấn vừa trông thấy Hiệp, cậu lại tiếp tục bản giao hưởng của mình,tưởng chỉ có chị mình ở nha, cậu đang quấn mỗi chiếc khăn tắm trên người.
Hiệp đỏ mặt, vội quay đi chỗ khác, Tuấn vụt chạy vào phòng trong. Tú lại đứng bụm miệng cười híhí. Cô xoay qua anh
“Đó! Anh thấy tình hình rồi đó! Bây giờ anh vô “xử lý” nó giùm em đi”
Hiệp bối rối, anh vẫn chưa hiểu “nó” là cái gì.”Em bảo anh xử lý cái gì?”
“Thì xử lý mấy con gián trong nhà em chứ còn gì nữa, bếp 1 con, nhà tắm 1 con nữa kìa. Chứ không lẽ, em kêu anh vô xử lý…em trai em.” Cô nháy mắt tinh nghịch làm Hiệp chết đứng
“..anh đ..đâu có ý đó..”
Anh vội chạy vào nhà bếp, con gián nằm chễm chệ ngay giữa sàn.
“Em cho anh mượn chiếc dép”
“Để làm chi anh?”
“Thì..để anh đập nó chứ chi”
“Thôi thôi, anh đập nó nát ra hết, đầu mình văng tứ tung, ruột gan lòi hết ra ngoài,rồi còn mùi…..”
“Rồi rồi anh không đập nữa, nghe em kể mà anh nổi da gà, vậy chứ em muốn anh làm sao?”
“Thì anh lấy cái gì..khều nó ra ngoài đi, không thì bắt nó rồi vứt ra ban công ấy”
Hiệp nhăn nhó gật đầu. Anh xé tờ lịch, định rón rén lại gần chộp lấy con gián.
“Á! Nó chạy kìa anh, nó chạy kìa”
“Á! Nó chạy ra phòng khách rồi.Áaaaa”
Hiệp vội đuổi theo, không ngờ, anh lại chụp hụt, con gián quay đầu…chạy thẳng vô phòng Tuấn.
“Áaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
Cửa phòng bật mở, cậu Tuấn lao ra, đụng ngay Hiệp đang đứng trước cửa. Mất đà, anh té cái ầm.
Thân hình Tuấn đè ngang người anh, mặt cậu chỉ cách anh một khoảng nhỏ cỡ…con gián chui lọt. Tim anh tự dưng đập liên hồi, máu lại dồn lên mặt, anh cứng đơ không dám nhúc nhích.
Tuấn lật đật chồm người dậy, cậu lao về phía Tú.
“Chị Hai…”Giọng Tuấn rưng rưng.
“Gì…gì vậy”
“..em lỡ…đạp trúng con gián rồi”
“Áaaaaaaaaaaaaaa!!!!”
Lần đầu tiên kể từ khi quen hai chị em sinh đôi, anh mới thấy được rằng, thì ra họ cũng… giống nhau quá xá.