6.
“Chị cậu…chắc là nói đùa thôi hả?”
Tuấn đứng lại, nhìn chằm chằm Hiệp một cách giận dữ. Anh bối rối…bao nhiêu dũng khí của anh bay đâu mất tiêu.
“Anh không hiểu thật hay giả vờ không hiểu?”
“Thiệt mà..tui không hiểu thiệt…”Cuối cùng cậu đã nói chuyện với anh, anh mừng như bắt được vàng, bèn nhe răng cười.. cầu an.
Tuấn mím môi, quay đầu bỏ đi một mạch, anh không biết làm sao, đành.. lẽo đẽo đi theo.
“..vậy…tôi có cần đi chung với cậu đến trường không?”
“Anh đi đâu kệ anh!”
“…vậy…cậu đến trường bằng cái gì vậy?”
“Tôi đi bằng cái gì kệ tôi!”
Nói vậy chứ hai người đều dừng lại ở.. trạm xe bus bên kia đường. Hiệp cũng thắc mắc lắm, nhà cậu ta có vẻ giàu có, cậu ta dễ dàng có xe riêng đi học, đâu cớ gì lại đi xe bus.
“..cậu.. không đi xe tới trường hả?”
“Tôi đi xe bus đó thôi. Hỏi vô duyên!”
“..không..ý tôi là xe riêng của cậu kìa…”
“Tôi chưa đủ tuổi lái xe.”
“À..”.Hiệp nhớ ra, cậu ta sinh tháng 12, luật mới bây giờ chưa cho phép cậu ta thi bằng lái.
“Cậu chấp hành luật giao thông quá hen.”
Nhận ra câu khen của mình..hơi bị lãng nhách, Hiệp đành im re. Anh ngóng cổ ra đường, thầm mong xe bus tới cho mau. Nhưng xe bus chưa đến mà “xe khác” đã đến rồi.
Một chiếc SH đỏ chói dừng lại trước mặt 2 người.
“Tuấn, lên xe anh chở đi”
Người thanh niên lái chiếc SH gỡ nón bảo hiểm ra, Hiệp trố mắt, chàng trai này trông như vừa bước ra từ một clip nhạc Hàn quốc, với khuôn mặt mê hồn và mái tóc lãng tử. Chắc là họ hang hay bạn bè gì đây. Hiệp nhìn Tuấn, đợi cậu trả lời.
‘Anh đi đi! Ai mượn anh lo!”
Hắn chống xe xuống đường, bước tới nắm cánh tay Tuấn.
“Đi mà em..”
”Tôi nói không cần mà!”
”Em vẫn chưa chịu làm người yêu của anh sao”
Hiệp kinh ngạc, người yêu gì nữa đây, họ là con trai mà.
“”Anh im đi!” Tuấn hét lên, ”Người yêu của tôi”, cậu đột nhiên chỉ tay vào Hiệp, “là anh ấy”
Hiệp sững sờ chưa biết phản ứng ra sao. Nhưng chàng trai kia có vẻ không dễ dàng tin. “Thật sao?”,hắn nheo mắt”Em chứng minh xem”
Không nói không rằng, bất ngờ Tuấn quay sang Hiệp, và trước khi anh kịp hiểu điều gì sẽ xảy ra, anh đã choáng váng vì cậu bất ngờ đặt một nụ hôn lên môi anh, nụ hôn đầu tiên của Hiệp, môi anh tê đi như có điện. Cảm giác đó, ngọt và ấm làm sao.
Bốp!
Tuấn vừa buông anh ra, Hiệp đã ê ẩm mặt mày, máu vốn đang dồn lên khuôn mặt đỏ lừ của anh, bây giờ dễ dàng tuôn ra..qua đường mũi. Tự dưng, Hiệp thấy trước mặt mình chỉ còn một màu đen kịt, anh ngất đi.