Câu chuyện đầu tiên - Chương 47
47.
23-12
Ngày sinh nhật của hai chị em.
Tuấn vẫn dậy sớm như mọi ngày, cậu bước vào nhà tắm, thay đồ chuẩn bị đi học. Một tấm giấy tập xé nham nhở ở đâu đặt cạnh cốc đựng bàn chải, “HAPPY BIRTHDAY!”. Tuấn cầm lên và mỉm cười. “Ôi, bà chị của tôi…”
Hiệp dọn bàn ăn sáng cho dì và em xong, lặng lẽ khoác túi đi học. Anh đi lướt qua cổng thang máy, hướng về phía thang bộ. Từ lúc Tuấn xin anh đừng gặp hai chị em nữa, anh luôn dùng lối này. Cũng không hiểu sao lúc này ít thấy Tú tìm anh, nên anh cũng không phải giải thích cho cô về sự tránh mặt này. Anh vẫn nhớ hôm nay là ngày gì, liếc nhanh về phía thang máy, anh thở dài.
Tú vẫn ngủ say sưa trong phòng riêng. Dù nắng đã rọi vào tay cô nhột nhột, cô vẫn chưa bò dậy được. Sau khi đập một cú thật lực vào cái đồng hồ báo thức, cô lăn qua một bên…ngủ tiếp.
Vũ đứng đón Tuấn trước cổng chung cư. Từ ngày anh có thể đi xe lại, anh kiên quyết đòi chở Tuấn đi học. Lúc đầu cậu cố từ chối, nhưng không hiểu sao sau đó lại đồng ý vô điều kiện. Dù biết rõ món quà đầu tiên trong ngày sẽ không đời nào làm cậu nhận, nhưng Vũ vẫn khoan khoái liếc nhìn bó hoa hồng đỏ còn tươi nguyên anh đang cầm. Đây chỉ là bắt đầu cho một ngày thôi đấy.
Tuấn ghé vào phòng chị mình, ngán ngẩm lắc đầu nhìn bà chị vùi đầu vô gối như một con sâu ngủ. Cậu ho khẽ một tiếng, “Chúc mừng sinh nhật, chị Hai!”, rồi đỏ mặt đi thật nhanh ra ngoài. Tú trở mình, một nụ cười nhẹ thoáng qua môi cô.
Hiệp dắt xe ra tới cổng, tránh hết sức không nhìn vào Vũ đang cố tình đứng ngay giữa lối đi kia. Dù vậy, anh vẫn không khỏi liếc nhìn bó hồng trên tay Vũ. Hiệp khẽ nhăn mặt nghĩ “Làm gì mà đối xử với cậu ấy như con gái vậy?” Tuy nhiên, anh vẫn giữ cho mình vẻ bình thản, bước qua Vũ một cách tự nhiên hết sức có thể. Vũ khẽ gật đầu chào Hiệp, anh đành chào lại, rồi quay xe chạy thật nhanh.
Đúng như dự đoán, Tuấn nhăn mặt ngay lập tức khi nhìn thấy bó hoa của Vũ. Anh cười, “Chúc mừng sinh nhật em.” Tuấn thở dài, “Cảm ơn anh, nhưng anh làm ơn bỏ cái bó hoa đó đi giùm em.” “Được thôi, anh còn nhiều bất ngờ cho em hôm nay mà. Lên xe đi em” Bó hoa bị vứt lại ngay cổng chung cư.
Tú dụi dụi mắt, lồm cồm bò ra khỏi giường. Cô không cần nhìn đồng hồ cũng biết ít nhất bây giờ là giữa trưa. Miệng vẫn còn ngáp, cô thò đầu vào toilet, vừa súc miệng vừa ngủ gật. Liếc thấy mảnh giấy cô để tối qua đã biến mất, Tú mỉm cười một lần nữa. Cô ngắm mình với mái tóc mới cắt trong gương, nhún vai và bước ra ngoài.
Buổi trưa tan học, Tú đã đứng trước cổng trường chờ Hiệp, cô cố ý đợi Tuấn lên xe Vũ chạy đi mất mới bước ra chặn xe đạp của Hiệp lại. Cô cười với anh.
“Anh! Lâu quá không gặp!”
Nếu không nghe cô mở lời trước, Hiệp đã tưởng người đứng trước mặt anh là Tuấn chứ không phải cô chị sinh đôi của cậu. Mái tóc bị cắt đi đã xóa mất điểm khác biệt cuối cùng giữa hai chị em.
“A! Em…”
Không để anh kịp nói gì, cô đã nhào tới ôm anh một cái chặt khiến anh muốn nghẹt thở. Cô buông anh ra, véo vào mũi anh một cái và nói.
“Đừng nói anh quên hôm nay là ngày gì nha.”
“…hôm nay..là sinh nhật em mà…”
“Đúng rồi! Vậy quà em đâu?”
“Anh…”
“Em đùa thôi. Quà em sẽ lấy sau. Bây giờ em bận rồi, em phải đi đây. Anh nhớ thực hiện yêu cầu của em đó.”
“Yêu cầu của cô”. Hiệp đưa tay sờ chùm chìa khóa mấy hôm nay anh vẫn để yên trong túi. Tú quay đi mất trước khi anh kịp nói gì. Hiệp gọi với theo, Tú chỉ quay lại, phẩy tay và mỉm cười. Cô leo lên một chiếc xe hơi màu đen đậu sẵn bên kia đường tự bao giờ. Cô lúc nào cũng vậy, đi cũng nhanh như đến.
Làm sao anh dám gặp Tuấn mà dẫn cậu đến nơi đó đây, khi anh tự hứa với lòng phải tránh xa cậu?