Câu chuyện đầu tiên - Chương 46
46.
Hiệp.
Xin lỗi anh nhiều.
Có lẽ lâu nay, tôi đã làm anh buồn nhiều. Những lời nói của anh khi nãy khiến tôi nhận ra nhiều điều. Có lẽ tôi quá vô lí với anh, tôi vốn dĩ không có tư cách gì bắt anh phải làm thế này thế nọ. Từ khi gặp tôi, anh chưa từng làm gì sai, hơn nữa, anh toàn vì tôi mà chịu nhiều phiền toái. Tôi biết tình cảm anh dành cho tôi là thật lòng, nhưng tha lỗi cho tôi, tôi không nghĩ mình xứng với tình cảm ấy.
Tôi chỉ còn mình chị Hai là người thân. Tình cảm chị ấy dành cho anh thế nào, tôi là người thấy rõ nhất. Có thể anh cho là chị ấy có quá khứ không tốt, có thể anh thấy chị ấy không xứng với anh. Tình cảm của anh, tôi không có quyền ép buộc. Nhưng xin anh đừng làm tổn thương chị ấy. Nếu anh và chị ấy là không thể, thì tôi và anh lại càng không thể hơn, anh hiểu chứ.
Tôi chưa hề nói tôi không thích anh.
Anh có biết tôi thích nụ cười thật hiền như nắng của anh?
Anh có biết tôi thích giọng nói nhẹ nhàng chân thành của anh?
Anh có biết bao lần tôi cố tình chờ thang máy khi thấy bóng anh thoáng tới?
Anh có biết tôi vẫn lén nhìn anh trong lớp học?
Anh có biết tôi muốn dựa vào lưng anh biết chừng nào?
Anh có biết tôi còn buồn thế nào khi thấy ánh mắt buồn buồn của anh mỗi lần tôi lạnh lùng với anh?
Nhưng tha lỗi cho tôi, tôi không bao giờ dám nói ra những điều này nữa.
Anh tự hỏi mình đi, có bao giờ được cười vì tôi?
Anh là một người tốt, anh biết chứ? Anh xứng đáng nhận được hạnh phúc, nhưng tôi không phải là người mang hạnh phúc đó cho anh.
Tôi biết anh không thể thích chị Tú, vậy xin đừng xuất hiện bên chị em tôi nữa. Xin anh đừng coi đây là mệnh lệnh, mà là một lời cầu xin từ tận đáy lòng.
Xin lỗi anh.
Xin lỗi.
M.T.
Lá thư lặng lẽ nhét nơi khe cửa nhà Hiệp sáng ngày hôm sau. Những dòng suy nghĩ suốt đêm của cậu có lẽ đã cố gắng gửi hết vào đây.
Là lời chia tay ư?
Làm sao chia tay được, khi chưa từng bên nhau.
…
Buổi sáng hôm ấy, khi gặp anh trên trường, Tuấn không tránh mặt. Cậu chỉ nhìn anh, nở một nụ cười buồn.
Anh biết, từ giây phút ấy, anh đã không còn can đảm bước đến bên cạnh cậu nữa rồi.
Như một gã khờ nhìn theo ánh mặt trời đang tắt dần phía xa, mãi mãi không thể nào chạm vào được.
Cậu nói thích tôi, tại sao lại không cho tôi được một lần nói với cậu câu ấy?
Nếu tôi cầu xin cậu…
Cậu có còn cho tôi được nhìn cậu ngủ quên trên sân thượng đầy nắng ấy?
Cậu có còn cho tôi ngồi bên cậu những khi mưa bão nổi lên?
Cậu có cho tôi được nấu cho cậu ăn, được nhìn cậu ngồi ăn một cách ngon lành?
Cậu có thể một lần nữa ngồi sau lưng tôi, cho tôi đưa cậu đi học, và đừng ngại ngần dựa vào lưng tôi?
Cậu có thể nghe tôi hát cho cậu bài hát cuối?
Cậu có thể cho tôi nhìn cậu đi bên người ấy?
Cậu có thể cười với tôi, một nụ cười không chứa nặng nỗi buồn?
Cậu có thể trả cho tôi nụ hôn đầu tiên?
Cậu có thể…
Những lời anh mãi không dám nói ra, những lời cầu xin ấy, có quá nhiều
không?
I’m forbidden, yes forbidden, I’m forbidden to say that I love you…