Câu chuyện đầu tiên - Chương 45
45.
“Dưới bảo vệ có chìa khoá không?” Anh hỏi
“Dạ không, tụi em làm chìa khóa riêng, tại sợ…”
Hiệp không đợi Tú kết thúc câu nói, anh hiểu hai chị em luôn phải đối mặt với những nguy hiểm như thế nào.
“Vậy tính sao?”
“Em vẫn để chìa khóa ở bên kia, để em về lấy.” Tú nói.
“Có cần anh đi cùng không?”
“Khỏi. Hai người ngồi đây đợi đi, em về liền.” Tú quay đi mất trước khi Hiệp kịp lên tiếng. Anh biết tính cô vậy, khi đã quyết định rồi thì không ai ngăn được.
Tú đi rồi, Hiệp rụt rè ngồi xuống bên cạnh Tuấn.Cậu ngồi bó gối, nhìn chăm chăm vào khoảng trống trước mặt
“Vũ đã khỏe hơn chưa?”
“Cũng đỡ rồi. Sao anh lại hỏi vậy?”
“Tại tôi thấy…cậu có vẻ…buồn.”
Tuấn nhìn Hiệp, anh lại rùng mình khi thấy vẻ trách móc hiện lên trong đôi mắt trong veo của cậu. Nhưng cậu lại không hề buông ra một lời trách nào như anh tưởng.
“Tôi mệt. Vậy thôi.”
Hiệp im lặng một hồi lâu.
“Cậu chú ý giữ gìn sức khỏe, cả Tú và Vũ cũng đều trông cậy vào cậu đó.”
“Cả hai người ấy à?” Tuấn cười nhẹ. “Tôi tưởng tôi chỉ phải lo cho một người thôi chứ.”
Hiệp tỏ vẻ không hiểu. “Ý cậu là sao?”
“Không phải anh là người lo cho chị Hai tốt hơn tôi sao?”
Hiệp vẫn chưa biết Tuấn định nói gì
“Chị ấy thích anh, Hiệp à.”
Hiệp bị câu nói của Tuấn làm cho bất ngờ, lẽ nào…
“Làm sao cô ấy thích tôi được chứ, cô ấy luôn…”
“Chị của tôi, chẳng lẽ tôi không biết sao? Chẳng phải anh cũng thích chị ấy sao? Lần trước, trên sân thượng, chẳng phải anh đã để chị ấy tựa vào vai anh sao?”
”Nhưng mà…”
“Hiệp à.” Tuấn cắt lời Hiệp. “Tôi hỏi anh. Anh có thích chị tôi không?”
“Tôi…”
“ Nếu hai người thích nhau như vậy, thì còn giả vờ làm gì?”
Hiệp nhìn Tuấn. Nhìn thật lâu. Có gì đó trong mắt anh khiến cậu lúng túng. Có cái gì đó…lớn hơn sự trách móc trong mắt cậu nãy giờ gấp trăm lần. Cậu không dám nhìn lâu vào ánh mắt ấy nữa.
“Điều đó quá rõ ràng sao? Cậu cho rằng chúng tôi đang lừa dối cậu sao?”
“…”
“Tôi coi Tú như em gái, Tuấn à. Tôi rất mong cô ấy cũng chỉ coi tôi như anh trai.”
“…”
“Còn việc tôi thích người nào, có lẽ người đó biết rõ mà. Dù sao, việc ấy cũng không còn quan trọng nữa rồi.”
Sự im lặng kéo đến bao trùm hai người. Thời khắc ấy như kéo dài đến vô tận. Cuối cùng, Tuấn đành lên tiếng.
“Anh nên biết, người tôi thương nhất là chị tôi. Tôi sẽ không phá hoại hạnh phúc của chị ấy.”
“Còn tùy vào cậu định nghĩa thế nào là “phá hoại”. Cậu cho rằng cậu là người biết hết mọi chuyện ư?”
“…”
“Tôi biết cảm giác thích một người không thích mình khó chịu đến mức nào. Và tôi tin cậu sẽ không để cho chị cậu chịu đựng cảm giác ấy.”
Tuấn định nói gì đấy, nhưng rồi lại thôi.
“Hai người làm gì ngồi như sắp chết thế hả? Đứng dậy vào nhà đi nè. Chị mua gà quay về chuộc lỗi đây.” Giọng nói vui vẻ của Tú vang lên, khiến cho bầu không khí ảm đạm tạm lắng xuống.
“Chị có quên bánh mì không đó?”
“Ơ….Làm gì có. Tao nhớ chứ bộ, mà tao… làm biếng mua thôi. Mày chạy đi mua giùm tao đi.”
Tuấn lắc đầu đi ra, cậu quá quen với kiểu lí sự của bà chị mình.
“Thôi, vô nhà phụ em dọn bàn, anh!”
Hiệp bước theo cô mà lòng nặng nỗi lo âu. Lỡ…cô thích anh thật thì sao?
Rắc rối chả bao giờ chừa Hiệp ra, dù chỉ là một giây hay sao ấy.
Làm sao bây giờ?