Câu chuyện đầu tiên - Chương 44
44.
“À, không cần lái xe đâu.” Tú phì cười trước bộ dạng dè chừng của Hiệp. “Gần đây lắm, em với anh đi bộ chừng 10 phút là tới à.”
Hiệp nhe răng cười với cô. “Vậy mình đi bộ hén.”
Hiệp bước dè chừng theo Tú. Con đường đất nhỏ chạy mấp mô giữa những đám ruộng hoang mọc đầy cỏ dại. Cô bước thoăn thoắt, không hề gặp một trở ngại gì, như thể cô đang bước trên đường trống, chứ không phải con đường đầy những bụi cây gai chìa ra bất chợt, những hòn đá nhấp nhô, hay những chiếc hố khiến Hiệp phải hụt chân mấy bận. Tú đi như thể cô đã quen thuộc nơi này lắm, và dù Hiệp đang ở phía sau lưng cô, nhưng anh có một cảm giác mạnh mẽ là cô đang khép hờ mắt, nở một nụ cười khoan khoái, và để cho bản năng dẫn dắt mình len lỏi về phía trước.
Dù mải bước theo cô, Hiệp cũng kịp đưa mắt ngắm nhìn bầu trời xanh veo vừa tắt nắng phía trên đầu. Anh có thể nghe đâu đây thứ âm thanh của đồng quê về chiều đang dần trở nên rõ ràng hơn. Mặc dù quê anh ở biển, nhưng cảm giác yên bình của nơi này khiến Hiệp thấy vô cùng thân thuộc, như thể anh đã quen nơi này lâu lắm. Điều này làm anh cảm thấy ngạc nhiên, vì chỉ cách đây vài phút đi bộ thôi,quanh căn nhà nhỏ của Tú vẫn còn mang đầy hơi thở của thành thị.
“Đây rồi!” Tú dừng lại bên một tảng đá lớn.
“Lên đây ngồi chơi anh!” Cô rủ Hiệp, anh bất giác phì cười. Lời đề nghị của cô khiến anh có cảm giác như hồi còn con nít. Anh leo lên ngồi cạnh cô.
“Xin giới thiệu.” Tú lấy một giọng trang trọng hết sức có thể. “Đây là Ông Cá Sấu, là địa điểm bí mật của hai chị em em.”
“Cá Sấu gì?” Hiệp tỏ vẻ không hiểu.
“Tảng đá này nè. Em gọi nó là Ông Cá Sấu, tại nhìn nó dài dài giống con cá sấu mà.” Cô giảng giải.
“À…” Hiệp gật gù, anh quên mất hồi bé, mình cũng từng có thói quen đặt tên cho mọi vật xung quanh. Rồi cả hai chìm vào im lặng, vu vơ nhìn ngắm cảnh vật xung quanh.
Chiều đến thật nhanh…
Một cánh diều bỗng cất lên từ phía xa làm Hiệp bất ngờ. “Sao chưa tới mùa diều mà đã có người thả diều vậy ta?”
Tú nhún vai. “Có gì đâu anh. Gió lên thì đi thả diều, vậy thôi.”
“Lí luận hay” Anh cười.
“Chứ sao. Em mà” Cô nhún vai. Rồi không hề báo trước, giọng cô trầm xuống. “Lúc nhỏ, ba mẹ hay dẫn tụi em ra đây thả diều…”
Một cơn gió buồn mênh mang của ngày xưa bỗng ào tới, cuốn theo dòng kí ức cuồn cuồn chảy. Đôi vai nhỏ bé của cô run run. Hiệp nhìn cô đầy thương cảm, anh không dám chạm vào cô, chỉ sợ cô sẽ vỡ vụn thành từng mảnh khi đôi tay thô ráp của anh chạm tới.
“Ngày xưa…”
Tú như muốn kể cho Hiệp nghe về những tháng ngày hạnh phúc xa xưa, khi chị em cô vẫn còn cả ba lẫn mẹ. Cô muốn kể cho anh về những buổi chiều cùng em trai vút cánh diều tuổi thơ trên cánh đồng này. Cô muốn kể cho anh về nụ cười mãn nguyện của ba và mẹ, về cái hạnh phúc đơn sơ và giản dị của gia đình nhỏ.Nhưng tất cả đã nghẹn lại sau hai tiếng “ngày xưa…”. Cơn gió lạnh làm hiện lên một vết cắt nhỏ bên má trái của Tú. Bất giác anh đưa tay sờ lên vết cắt ấy.
“Dây diều cắt đấy anh..” Cô mỉm cười thật buồn.
Anh biết, hàng ngàn, hàng vạn sợi dây diều vẫn đang cắt buốt trái tim cô.
…
“Tại sao em lại dắt anh đến đây?” Hiệp thắc mắc.
“Một ngày anh sẽ biết.” Cô lấy lại vẻ bí ẩn của mình.
“Một ngày không xa…”
…
Khi Hiệp và Tú trở về chung cư thì trời đã tối…
“Anh lên nhà em làm gì?” Hiệp ngại ngần.
“Lên ngồi chơi chút cho vui, uống miếng nước ăn miếng bánh rồi về. Lỡ thằng oắt kia chưa về, em ngồi một mình…sợ ma lắm.”
Anh phì cười trước lí lẽ của cô. Cuối cùng, anh đành lưỡng lự bước theo. Anh không sợ ma, anh sợ…ai kia về rồi ấy chứ.
Vừa rẽ qua góc hành lang, anh đã nhìn thấy “ai kia” đứng trước cửa.
Tuấn dựa nhẹ đầu vào tường, tay trái nắm lấy khuỷu tay phải. Mắt cậu nhắm hờ, nỗi cô đơn toát ra từ dáng vẻ của cậu bấy giờ. Hiệp bất giác chỉ muốn chạy nhanh về phía cậu, nắm lấy tay cậu mà xua đi nỗi buồn mênh mang ấy.
“Không vô nhà mà đứng đây chi? Nhóc!”
Tuấn mở mắt ra, Hiệp bắt gặp ánh nhìn của cậu, có chút gì đó hài lòng, nhưng lại có chút gì trách móc trong ánh mắt ấy, khiến cho anh phải vội vã nhìn đi.
“Em quên chìa khóa. Hai người mới đi đâu về à?”
“Ừ.” Tú nhún vai, “Mày hậu đậu thấy ghê luôn, chẳng biết mày lây cái bệnh hậu đậu đó từ ai nữa.” Nói rồi cô hí hửng cho tay vào túi xách, dự định sẽ rút ra chiếc chìa khóa “giải cứu” cả ba người khỏi cảnh “đứng đường” [í lộn, “đứng hành lang”].
Huơ huơ tay vài cái, nụ cười của Tú trở nên méo xệch.
“Em cũng quên mất rồi”