Câu chuyện đầu tiên - Chương 43
43.
Hiệp không dám nhìn vào đồng hồ tốc độ.
“Em…chạy chậm lại chút được không Tú? Chút xíu thôi.” Anh năn nỉ.
“Hả?Anh nói gì?” Tú hét.
Câu năn nỉ của anh hơi bị..nhỏ, nên bị gió thổi bay đi mất dọc đường.
Hiệp không dám mở miệng ra lần thứ hai, anh nhắm tịt mắt lại, giao cái mạng quèn của mình cho cô. Hèn chi mỗi lần chở Tuấn, anh hỏi cậu, anh chạy có nhanh quá không, cậu chỉ cười mà không thèm trả lời.
“Ố, chạy lố mất rồi.” Tú thốt lên, kèm theo đó là một tiếng Kéeeet kinh dị. Cô thắng gấp.
Không kịp chuẩn bị, Hiệp bị ngã chúi về phía trước, mũi anh đập vào mũ bảo hiểm của Tú.
“Hà! Tới rồi tới rồi. Xuống xe vô nhà anh.” Tú hào hứng đẩy cánh cổng bằng gỗ, sơn màu xanh nhạt. “Ủa?”
“Anh Hiệp? TRỜI ƠI!”
Hiệp đang đứng một chỗ, ngửa mặt lên trời. Anh đang..chảy máu mũi.
Tú để Hiệp ngồi trên ghế salon trong phòng khách, cô chạy vội vào trong kiếm cái gì để cầm máu cho anh.
“Thiệt tình đó giờ em chưa thấy ai chảy máu cam dễ như anh, bộ anh dư máu lắm hả?” Trước câu hỏi ngang như cua của cô, Hiệp chỉ biết cười trừ.
Cô chìa cho anh li nước chanh, “Uống đi. Cười cười hoài, anh chỉ biết cười với chảy máu cam thôi à.” [Câu này hình như hơi bị…đúng]
Đón li nước từ tay cô, Hiệp nhấp một ngụm, mặt anh lập tức nhăn lại.
“Sao chua quá vậy em?”
“Thì nước chanh mà anh.” Cô tỉnh bơ, “Anh bị chảy máu tức là thiếu vitamin C, uống nước chanh tốt lắm.”
“Em không bỏ đường à?”
“Ủa, phải bỏ đường nữa hả?”
“Em chưa pha nước chanh bao giờ à?”
“Dạ chưa. Đó giờ bếp núc toàn thằng Tuấn lo mà.” Cô thật thà
“Thôi.Để anh đi pha vậy.” Hiệp thở dài.
“Thôi thôi, anh ngồi đi. Em bỏ thêm ít đường vào là được mà.” Cô giằng li nước, đẩy anh ngồi xuống.
“Coi chừng lộn muối với đường nhen…” Hiệp định mở miệng dặn, nhưng cô đã chạy đi mất.
Không hiểu sao cô này biết được chảy máu cam thì cần vitamin C mà lại không biết nổi pha nước chanh thì phải bỏ đường vậy cà?
Ngồi lại một mình, anh mới chú ý đến xung quanh. Anh đang ngồi trong phòng khách của một căn nhà. Lạ. Nhưng lại có đôi chút gần gũi, để ý kĩ, Hiệp nhận thấy nhiều đồ đạc ở đây đến từ đâu. Ngôi nhà, không quá rộng, cũng không quá nhỏ. Từ chỗ Hiệp ngồi còn có thể trông ra khoảng sân từ cửa sổ đối diện, xanh ngắt một màu. Nắng từ cửa sổ xuyên qua những hạt bụi li ti bay trong không khí, rọi ấm áp cả căn phòng.
“Đây là nhà mới của hai chị em đó hả?” Anh hỏi ngay khi Tú quay lên
“Ừ.” Cô cười, đưa li nước cho anh. “Em tự trang trí hết đó.”
Hiệp cầm li nước mà hồi hộp, lại một ngụm nữa, may quá, uống được rồi.
“Em tài quá vậy.” Anh cười với cô.
“Hì.” Tú gãi đầu. “Thật ra em trang trí theo kiểu ngôi nhà ba mẹ em trang trí hồi nhỏ thôi.”
Hiệp để ý thấy Tú tự dưng nhìn lơ đãng xung quanh, tay cô lướt nhẹ trên mặt bàn gỗ, như thể đang chơi một bản nhạc quen thuộc trên cây dương cầm vô hình.
“Em đã dẫn Tuấn đến đây chưa?” Anh ngập ngừng hỏi, khi cô vừa dứt nốt cuối cùng của bản nhạc tưởng tượng.
“Chưa.” Tú đáp, cô chìa ra một chùm chìa khóa trước mặt anh. “Em muốn dành một bất ngờ sinh nhật cho nó. Hôm đó, anh dẫn nó đến đây nhé.”
“Sao em không đưa cậu ấy đến?”
“Hôm đó em bận rồi.” Cô nháy mắt. “Đây là việc thứ hai em nhờ anh.”
“Vậy anh về đi làm được chưa?”
“Anh chảy máu thế kia còn làm gì nữa. Nằm nghỉ tí đi, rồi em lại đưa anh đến chỗ này. Hay lắm.” Cô cười.
“Tú nè…” Anh ngập ngừng.
“Sao anh?”
“Vậy cũng được.” Nhưng mà em….để anh chở cho.”