Câu chuyện đầu tiên - Chương 42
42.
Hôm nay là chủ nhật, Hiệp làm cả ngày ở quán.
Quán đông khách hơn ngày thường. Không những vậy, mấy cô gái làm cùng anh cũng có vẻ làm việc khẩn trương hơn ngày thường, họ chải chuốt hơn một tí, điệu đà hơn một tí nữa. Hiệp không đoán ra được có chuyện gì với mấy cô gái tới khi anh tình cờ nghe họ nói chuyện với nhau.
“Hình như anh Hiệp vẫn chưa ra đây được mày ơi, ảnh vẫn còn nằm trong nhà.”
Tưởng cô nhắc tới tên mình, Hiệp tò mò đứng nghe.
“Ừ.” Một cô thở dài tiếc rẻ, “ Ảnh mới ra viện hôm qua, làm sao khỏe nhanh vậy được.”
Thì ra họ đang nói về Vũ.
“Mà ảnh nằm trong nhà một mình vậy có sao không? Phải có ai chăm sóc ảnh chứ.” Một cô khác hỏi, đầy vẻ hi vọng.
“Đừng có mơ mày ơi, ảnh có người vô thăm từ sáng tới giờ rồi.” Cô đầu tiên lên tiếng.
“Ai vậy mày? Con gái hay con trai?”
“Con trai..hình như là…bạn của em ảnh thì phải.Cái thằng vẫn ngồi uống nước với ảnh đó”
Cô ban nãy thở phào nhẹ nhõm. “Vậy thì đâu có sao, tụi mình vẫn còn hi vọng.”
Bỏ lại mấy cô gái đang ngồi hí hửng với nhau, Hiệp bước ra sân vì lại có khách vào.
“Hôm qua em bận gì à? Ra viện mà không thấy em đến, anh lo quá.” Vũ hỏi, câu hỏi của anh nửa như lời trách.
“Thì hôm nay em đã đến rồi mà, đúng là hôm qua em bận thật. Em xin lỗi.” Tuấn nở nụ cười ăn năn với Vũ. Bao nhiêu bực dọc trong anh tự nhiên biến đâu hết. Vũ đưa tay vuốt nhẹ tóc cậu. “Phải rồi ha, em đã đến là anh vui rồi.”
Cậu lúng túng quay đi chỗ khác. “Thôi, anh ăn cháo đi rồi uống thuốc, cháo em mới nấu hồi sáng đó.” Rồi chưa kịp để anh phản ứng, cậu bước xuống, thu dọn căn phòng bừa bộn của Vũ. Anh vừa về chưa bao lâu, đồ đạc chưa sắp xếp hết, lại vắng nhà suốt mấy tuần qua, nên căn phòng trông thật là…kinh dị.
Vũ ngồi trên giường, vừa ăn vừa nhìn Tuấn chạy tới chạy lui dọn phòng, anh nở một nụ cười hạnh phúc.
Đặt mấy cuốn sách nằm lung tung dưới sàn lên chiếc bàn cạnh cửa sổ, Tuấn chợt ngừng lại. Cửa sổ trông thẳng ra góc đẹp nhất của quán cà phê, với những khóm hoa cậu không biết tên đang lấp lánh trong nắng, xen lẫn với những dây leo xanh mướt đã mon men bò tới tận chân những chiếc ghế gỗ. Nhưng cảnh vật không phải là thứ khiến cậu chú ý, cậu đã trông thấy Hiệp.
Chuyện Hiệp làm thêm ở đây Tuấn không hề hay biết, vì vậy cậu rất ngạc nhiên khi trông thấy anh đang bê một khay nước cho khách. Khác với vẻ giản dị thường ngày, hôm nay nhìn anh thật lạ trong bộ đồng phục của quán, áo sơ mi vàng nhạt và ghi lê đen, trông anh thật là…bảnh. Nụ cười ấm áp của Hiệp lại nở trên môi, Tuấn cứ ngẩn ngơ đứng nhìn. Cậu đã không thấy anh cười từ lâu, lâu lắm.
“Tuấn! Em nhìn gì vậy?” Vũ hỏi làm cậu giật mình.
“À không, chỉ là…góc này nhìn quán đẹp thật anh nhỉ.” Cậu tìm cớ nói lảng đi.
“Ừ, góc này anh thích nhất đó.” Vũ cười.
Tuấn có một cảm giác thật lạ, nụ cười của Vũ không còn làm tim cậu lỡ nhịp như hai năm về trước, không như vậy nữa rồi…
Cậu không thể cười đáp lại.
Chuyện Tuấn đến thăm Vũ, khỏi phải nói, làm Hiệp như người mất hồn cả buổi sáng. Anh cứ lộn tới lộn lui, khách gọi cái này thì anh bưng ra cái kia, tính tiền cũng vậy. Mỗi lần bị lộn như vậy, anh không biết làm gì khác ngoài việc…nhe răng cười xin lỗi, may mà không ai khó tính mà trách anh cả. Thỉnh thoảng, hay là..thường xuyên mới đúng, Hiệp lại đưa mắt liếc về bên phòng của Vũ, nhưng chẳng thể thấy rõ được trong phòng. Anh cho là mình bị…cận thị mất rồi.
Hiệp định làm cả ngày ở quán, nhưng đến giờ nghỉ trưa, Tú xuất hiện. Cô khăng khăng “bắt cóc” anh cho bằng được.
“Anh đi theo em. Tới lúc thực hiện việc thứ hai rồi.” Cô tuyên bố.