Câu chuyện đầu tiên - Chương 41
41.
“Tú, em làm gì vậy?” Hiệp đỏ mặt.
“Hì, xin lỗi anh, tự dưng em…buồn ngủ.” Cô ngồi dậy ngay, nhìn anh cười cười.
Thói quen đụng đâu ngủ đó lập tức nhắc anh nhớ đến một người, anh cười.
“Hai chị em giống nhau nhỉ.”
“Tất nhiên rồi, tụi em sinh đôi mà.” Cô nhún vai. Bất chợt, Tú không cười nữa, cô nhìn Hiệp, vẻ mặt hết sức nghiêm túc. “Anh nè.”
“S..Sao em?” Vẻ mặt của cô làm anh chột dạ.
“Em hỏi anh một câu, anh phải nói thật nha.”
Hiệp linh cảm cô sắp hỏi điều gì rất khó trả lời, anh không dám ừ ngay.
“Nhưng mà…câu gì mới được?”
“Anh có thích Tuấn không?”
Trời đất, sao cô lại đi hỏi anh câu này chứ.
“Ừ thì…”
“Sao” Tú nhướn mày.
“..có..”
Tú mỉm cười. “Em biết mà.”
“Nhưng mà….” Mặt Hiệp lúc này còn đỏ hơn trái cà chua chín, anh ấp úng “..chắc Tuấn… không thích anh đâu…”
“Sao anh biết được nó không thích anh? Anh đã hỏi nó rồi à?”
“..Đâu..đâu có…Anh…đoán vậy.”
“Anh ngốc à. Nói về suy đoán, không ai dở hơn anh đâu. Nếu anh muốn biết, sao anh không hỏi thẳng nó?”
Hiệp lắc đầu. “Anh chắc mà, Tuấn…vẫn còn yêu Vũ.” Anh nói một cách khó nhọc.
Tú nháy mắt tinh nghịch.
“Hay để em hỏi nó giúp anh nha.”
“Thôi, thôi.” Hiệp lắc đầu nguầy nguậy. “Anh không muốn cậu ấy khó xử.”
Cô thở dài, nhìn anh chán nản. “Sao anh nhát quá vậy..”
“Mà thôi!” Cô lấy lại vẻ mặt nghiêm chỉnh. “Em còn chuyện khác muốn nói với anh.”
“Sao mà…nhiều chuyện quá vậy?”
Cô nhe răng cười. “Không nhiều lắm đâu anh. Em chỉ muốn anh làm giúp em..ba việc.”
“Việc gì vậy em?” Hiệp lại có linh cảm không lành.
“Nhưng anh phải hứa giữ kín ba việc này trước đã.”
Trời ơi, cô Tú này định bắt anh làm việc động trời gì đây.
Tú cười phá lên khi nhìn thấy vẻ mặt sợ sệt của anh. “Anh yên tâm, ba việc này anh chắc chắn làm được.”
Hiệp liếm môi. “Ừ. Anh hứa.”
“Việc thứ nhất…em muốn nhờ anh giữ giùm em một vật….” Cô đưa cho anh một cái hộp nhỏ. “Đừng mở nó ra bây giờ, em không muốn nhìn thấy nó một lần nữa.”
Cầm chiếc hộp trong tay, anh cảm thấy tò mò ghê gớm. “Vậy…em định nhờ anh giữ đến bao giờ?”
“Mãi mãi.” Cô mỉm cười. “Anh nhất định phải giữ nó thật kĩ đấy.”
Hiệp gật đầu.
“Việc thứ hai và thứ ba, em sẽ nói với anh sau. Bây giờ, để thưởng cho anh vì đã hứa giúp em, em sẽ cho anh biết một bí mật. Đảm bảo anh cười bể bụng khi biết bí mật đó cho coi..”
~~~~~~~~~~
Hiệp ngồi nhìn chăm chăm vào vật anh vừa mở ra từ chiếc hộp. Một chiếc mặt dây chuyền hình ngôi sao lấp lánh bằng bạc. Anh lấy tay vuốt nhẹ hai chữ cái M.T. được khắc tỉ mỉ ở tâm của ngôi sao. “M.T.”, là Minh Tuấn, hay Minh Tú đây? Bất chợt anh nhớ đến bí mật Tú vừa kể cho anh nghe. Sao cô hứa là nó vui lắm mà, sao anh chẳng thấy vui chút nào?
Không vui một chút nào cả.
~~~~~~~~~~~~~
Tú thò đầu vào phòng Tuấn, đèn đã tắt, hơi thở cậu đều đều. Cô ngồi xuống bên cậu.
“Nhóc con à, từ trước đến giờ chị chưa bắt em làm điều gì cho chị, em có thể…cho chị ích kỉ một lần này thôi được không?” Cô hôn nhẹ lên trán cậu, rồi bước ra khỏi phòng.
“Chắc chắn rồi, chị Hai…Em sẽ giúp chị đến với hắn.” Tuấn trở mình.