Câu chuyện đầu tiên - Chương 40
40.
“Hiệp à. Có thư của má con nè.” Dì Yến đưa cho anh một lá thư vừa đến ban sáng.
“Cảm ơn dì.” Hiệp mừng rỡ cầm lá thư. Tuần nào anh cũng viết thư cho má, nhưng má ít khi trả lời, chắc tại bận việc buôn bán quá.
“Hiệp à…” Dì Yến ngập ngừng.
“Sao dì?”
“Má con..vẫn khỏe chứ.”
Hiệp ngạc nhiên không thốt nên lời. Từ lúc anh lên, đây là lần đầu tiên dì hỏi thăm về má.
“Má nói là vẫn khỏe..Cảm ơn dì đã hỏi.” Anh mỉm cười biết ơn.
“Vậy..vậy thôi. Dì đi nhé. Tối nay dì không về.”
“Dạ. Con chào dì.”
~~~~~~~~~~
Tú ngồi nhìn Tuấn, thằng nhóc này mấy bữa nay có vẻ không bình thường, nó cứ tìm cách tránh mặt cô.
“Nè!”
Tuấn giật nảy mình “Gì…gì vậy?”
“Mày đang giấu tao chuyện gì? Khai mau!”
“Làm…làm gì có.” Cậu đỏ mặt, nhìn đi chỗ khác.
Tú tiến lại gần cậu.
“Mày nói thật chứ?”
“Thật..thật mà.”
Cô biết tỏng điệu bộ này của cậu, chứng tỏ là cậu đang không có thật lòng chút xíu nào. Nhưng không thể gặng hỏi được. Cô đổi đề tài.
“Anh Vũ của mày sao rồi?”
Tuấn thở dài. “Cũng khỏe rồi. Dì dượng anh ấy đã lên, cũng có người chăm sóc cho ảnh tốt hơn.”
“Thế mày không vào chăm sóc hắn nữa à?”
“Vẫn vào chứ.” Tuấn đột nhiên đổi giọng.
“Vậy à?” Cô gật gù. “Thế anh Hiệp thì sao?”
Tuấn chợt nổi quạu. “Sao là sao! Hắn làm sao thì liên quan gì đến em. Chị thích thì đi mà lo cho hắn đi!” Cậu hầm hầm bỏ vào phòng
“Ơ, cái thằng này..”
~~~~~~~~~~~~~~~
Tú lang thang lên sân thượng. Đêm đang đầy sao, sân thượng níu giữ một góc thiên nhiên bình yên giữa lòng thành phố.
“Ủa! Anh Hiệp.”
Hiệp giật mình quay lại, bắt gặp nụ cười của cô, anh không thể không mỉm cười đáp lễ.
“Em làm gì trên này?”
“Em lên chơi. Bộ không được sao?”
“Được chứ.” Hiệp cười.
Cô ngồi xuống cạnh anh. Trước mắt họ là bầu trời sao trải dài trải dài, rồi hòa với ánh sáng của những ngọn đèn mà biết mất.
“Không ngờ..ở thành phố mà vẫn còn có thể ngắm sao anh nhỉ?”
“Ừ..ở quê anh…cũng thấy được bầu trời sao đẹp thế này.”
“Quê anh thế nào? Kể em nghe đi?”
“Quê anh…”
Hiệp tự dưng trào dâng nỗi nhớ quê mình, anh thao thao kể cho cô về những con đường xanh tít tắp chạy giữa những cánh đồng, nối ra biển cả mênh mông. Anh kể cô nghe về những buổi chiều ngồi ngắm hoàng hôn trên biển, vùi chân xuống cát chờ thủy triều lên.. Anh kể cô nghe về sớm bình minh trên biển, cảm giác rộn ràng không sao tả nổi. Anh kể cô nghe về má…là người mà anh yêu nhất, căn nhà nhỏ vốn chỉ có hai má con giờ đây chắc càng thêm vắng vẻ. Nghĩ tới đó, Hiệp bất giác buông một tiếng thở dài.
“Nếu có dịp, anh nhất định mời em về quê anh chơi.”
“Ừm, nếu có dịp..” Tú nhẹ cười.
“Còn em thì sao? Quê em ở đâu?”
“Chỉ ở thành phố thôi anh à. Đôi lúc…em cũng ước mình có quê để mà về…”
Hiệp im lặng..anh không biết nói gì hơn…
“Anh Hiệp nè…anh có biết..thằng Tuấn đã nói với em..mẫu người nó thích là như thế nào không?”
“Anh..không biết” Bất giác Hiệp đỏ mặt.
“Hồi lâu lắm rồi..em từng hỏi nó…Hỏi hoài mới chịu nói…Người nó thích..phải có nụ cười ấm áp như nắng, phải là người chân thành, là..tùm lum thứ em không nhớ nữa, nhưng em nhớ nhất một điểm…”
“Là cái gì?”
“Đó là tấm lưng rộng như ba em, để nó có thể dựa vào…”
Bất chợt, Tú ngả đầu vào vai Hiệp…
“Đó là điểm chung giữa nó và em….”
Tuấn lặng lẽ đứng dậy, cậu quay trở xuống nhà.
Cậu đã chứng kiến tất cả….