4.
Vậy chắc nó là con gái…
Con gái…mà ghét bị nói giống con gái à ?
Mở mắt.
“Anh vừa cứu em à? “
“Ờ…thì…”
“Cảm ơn anh !”.Ôm.
Trời ơi, con gái thiệt…
Máu ở đâu không biết, đua nhau chảy lên mặt Hiệp rần rần, mặt anh đỏ như chưa bao giờ được đỏ.
“Ơ…em …buông ra được rồi đó…”
Cậu ấy, í quên, cô ấy, ngước đôi mắt, đôi mắt mà Hiệp chưa dám nhìn lúc chiều, đôi mắt lấp lánh như bầu trời đêm trên đầu Hiệp vậy.
“À..mà sao em lại nhảy xuống vậy?…Không lẽ… vì chuyện anh nói hồi chiều…nếu vậy…anh xin lỗi nha..”
“Anh nói gì em không hiểu..?”
Trời ơi, Ranma biến hình cũng đâu có bị mất trí nhớ đâu
“…thì…chuyện anh nói em giống con gái ấy…”
“bầu trời sao” nheo lại, có vẻ suy nghĩ dữ dội lắm
“Em chưa gặp anh bao giờ mà…hồi chiều….A! Chắc anh gặp em trai của em đó!”
“Em… có em trai hả?”
“Chị Tú!”
Bốp!
“Mày dám làm gì chị tao?? Cái thằng nhà quê khó ưa kia!!!”
Má bên phải của Hiệp vừa bị cậu đánh hồi chiều, bây giờ vui mừng chia sẻ với má bên trái đồng cảnh ngộ…
~~~~~~~
Chung cư Nam Dương, căn hộ 1014
“Thằng kia! Mày có hả họng xin lỗi ân nhân tao không hả?”
Hiệp định mở miệng xin can, nhưng nhìn bộ dạng bà la sát của Tú, anh im re, hình như anh còn sợ hơn cả “nạn nhân” nữa.
“Nhưng mà …”
“Không nhưng gì hết! Xin lỗi ngay!”
Hiệp thu hết can đảm mới dám mở miệng
“Thôi…không sao đâu em à…dù sao cậu ấy chỉ vì lo cho em…chỉ là hiểu lầm mà…”
Tú chợt dịu lại, đôi môi cô đang mím chặt bỗng trở lại bình thường, cô Tú la sát tự dưng biến đi đâu mất, cô thở nhẹ
“Anh nói cũng phải”
Rồi cô bỗng quay sang anh, mỉm cười như chưa có gì xảy ra
“Em đi lấy nước anh uống nhé”
”Ờ…”
Tú đi rồi, cậu ấy mới ngoảnh mặt lên nhìn Hiệp, anh chợt nín thở, đôi mắt ấy không hề chứa đựng vẻ biết ơn, đôi mắt đen lấp lánh không khác gì cô chị nhưng lại mang đầy nỗi căm hận.. dành cho anh. Hiệp bối rối vô cùng.
“Em quên giới thiệu, em là Minh Tú, đây là em trai song sinh của em, Minh Tuấn!”
Tuấn cúi đầu xuống ngay khi cô chị trở ra, giải thoát Hiệp khỏi đôi mắt hân thù ấy. Anh cũng lật đật nhìn sang phía Tú, “mặt trời thân thiện” của căn phòng.
“Anh tên Hiệp, Quang Hiệp…”
“Hihi, anh thật là “hào hiệp” vì đã cứu em, cảm ơn anh lần nữa”
Hiệp đỏ mặt
“Có gì đâu …mà.. sao em lại té xuống đó vậy?”
“Em đâu có té, em nhảy xuống đó chứ”
Hiệp hỏang hồn
“Bộ em định… tự tử hả?”
“Hihi, em vẫn yêu đời mà anh…em nhảy xuống… để lấy một vật rất quan trọng với em thôi”Cô vỗ nhẹ vào túi quần jean.
Hiệp thở phào, anh nở nụ cười đầu tiên trong ngày.
“Í, anh cười đẹp quá”Tú tự dưng “bình phẩm” làm cho Tuấn chợt ngước nhìn, Hiệp thu nụ cười lại ngay, phần vì mắc cỡ, phần vì..hết hồn.
Nếu Hiệp là một chàng trai bình thường[như tác giả nè^^], hẳn anh đã ngồi hỏi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, về gia đình 2 người, về “vật quan trọng” của Minh Tú, về chuyện học hành, chuyện…tình yêu này nọ, nhưng rất tiếc, anh chàng lại ngồi gãi đầu gãi tai mãi mà chẳng nặn ra được câu nào ra hồn. Mỗi lần Tú nhìn anh, anh lại… nhe răng cười, cô đành hỏi lấy, vì không muốn làm như mình đang ngồi ngó… con đười ươi.
“Anh ở nhà số mấy?”
“..914..”
“trời ơi, ngay dưới nhà em rồi! Để em coi dưới sàn có cái lỗ nào ngó xuống dưới nhà anh mới được^^”[ack]
“Anh bao nhiêu tuổi?”
”…18…”
“Vậy là bằng tụi em rồi, nhưng lỡ rồi, kêu bằng anh luôn ha^^”
“..ờ..” chị với em mà kì vậy trời, còn song sinh nữa đó nha…
“Anh học trường nào?”
“..Đại học Kinh tế đó em” Tuấn khẽ nhúc nhích.
“ngành gì vậy anh?”
“ờ… Tài chính ngân hàng em à…”
Ồ vậy là cùng truờng, cùng ngành với thằng Tuấn luôn kìa, vậy ngày mai hai người đi làm hồ sơ chung luôn ha, em đỡ phải bận^^”
Căn hộ 1014 chung cư Nam Dương bây giờ rất đặc biệt, nó chứa đựng 3 con người đồng thời có 3 cảm xúc khác nhau. 1 người cười vui vẻ. 1 người tức điên. Còn 1 người đang… khóc thầm trong bụng.