3.
“Trời ơi, giống con gái thiệt mà” Hiệp đứng đợi cậu ta đi khuất, có cho vàng anh cũng không dám vào siêu thị ngay.
Con trai gì mà da trắng, trắng hơn dì Yến nữa, mũi thì vừa cao vừa thon, con gái chính hiệu thấy chắc còn ghen tị nữa, cái miệng thì nhỏ…đôi mắt thì …Hiệp chưa dám nhìn kĩ[>.<]…cũng may là đầu tóc, quần áo của hắn cương còn cương quyết phủ nhận cái vẻ con gái của khuôn mặt, nên Hiệp mới biết là con trai đó chứ, thiệt ra cũng không dám chắc lắm, hic. “Trời ơi, gì đâu mà mới gặp đã để bị ghét rồi.” Hồi đó giờ Hiệp chưa biết cảm giác bị ghét ra mặt bao giờ. Ở cấp 3, Hiệp luôn được các bạn yêu mến, bởi tính tình hiền lành, [dễ dụ], hòa đồng, lại chăm học.Anh thừa hưởng đôi mắt biết nói của má, cộng với khuôn mặt tuấn tú của ba, người đã bỏ má con Hiệp đi xa, xa lắm. Hiệp còn có cái tật là đụng chuyện gì cũng… nhe răng cười, làm biết bao cô gái đã “say nắng” trước nụ cười thật hiền của anh. Nhưng mà, từ khi đặt chân lên thành phố này, có vẻ như nụ cười của anh đã trốn mất tiêu, không dám xuất hiện nữa.. Sợ cậu ta cho là mình “theo dõi”, Hiệp đành… theo dõi cậu ta thật, để tránh cho xa… hễ thấy bóng dáng cậu ở đâu, anh liền né thiệt lẹ, cái này thì Hiệp có kinh nghiệm, bởi vì hồi trung học, Hiệp đã được “rèn luyện” để né bao nhiêu cái đuôi đi theo. Cũng tại Hiệp nữa, mỗi lần người ta tỏ tình thì chỉ biết…nhe răng cười[méo], làm người ta “phiên dịch” ra là”Anh cũng yêu em lắm lắm” nên càng hăm hở đi theo[T.T] Hiệp né cậu ta thành công tới lúc mua xong hàng. Mua xong rồi, anh không lên ngay, vì dì Yến nói tối nay bận không về, bé Yến thì sang nội để mai đi học bên quận 1. Nên bây giờ lên nhà anh cũng không biết làm gì. Hiệp quyết định đi dạo 1 vòng rồi hãy lên. Khổ 1 cái, Hiệp ra được tới cổng, ngó người đi qua…ngó xe đi lại…anh tặc lưỡi”Thôi, đông vầy…mình… đi lên cho rồi”. Hiệp vốn không thích ồn ào, ở quê anh, ban đêm mà đi dạo thì chẳng có ma nào, nhưng ở đây…sao mà ồn ào, đông đúc vậy. Hiệp băng qua gần hết hoa viên . Ào! “Trời ơi, ai nhảy xuống hồ nước vậy” Xung quanh ngoài hiệp chẳng có ai cả,hic, hôm nay bảo vệ nghỉ à. Cái hồ nước mà hồi chiều Hiệp thấy, nhỏ như vậy mà sao sâu quá chừng, Hiệp chạy tới, thấy rõ có người đang vùng vẫy, đầu ngập dưới nước. Hiệp nhảy xuống, chân chạm đáy hồ. Thì ra không phải tại cái hồ sâu, mà tại cái người chìm hơi bị lùn. Với máu bơi lội của con trai miền biển, Hiệp dễ dàng vớt cái người đó lên. “Trời đất!” Anh nhận ra cái khuôn mặt đó ngây”Cái thằng… hồi chiều sao?” Nhưng sao mà…tóc thì dài hơn…còn… “Không lẽ thằng này như Ranma, rớt xuống nước là thành con gái?” Hiệp ơi là Hiệp, mày nhiễm truyện hơi bị năng rồi đó[>.<]