Câu chuyện đầu tiên - Chương 18
18.
Hiệp bấm chuông.
….
“Ơ, chào, chị cậu kêu tôi…”
“Tôi biết, chị ấy có nói.” [Và hứa sẽ xử tui nếu tui dám đuổi anh về]
“Vậy…”
“Anh vào đi, đứng đó làm gì.”
….
“À, tôi có mang tài liệu môn Pháp luật đại cương cho cậu nè” [Môn này tg hỏi bạn bên trg KT mới bik, nhưng hok bik nó học cái chi nữa>.<] “Cảm ơn anh.” “Ngày mai…cậu đã đủ khỏe để đi học chưa?” “Chắc là được. Ở nhà tôi cũng chẳng biết làm gì.” Tuấn bắt đầu ngồi đọc xấp tài liệu. Hiệp nhớ xấp tài liệu này chỉ là đại cương ngày đầu tiên, đâu có gì dài dòng khó hiểu mà sao cậu đọc lâu thế không biết. Anh ngồi một chỗ cũng không biết làm gì hơn, cũng đành lấy tập tài liệu của mình ra đọc luôn. Anh đọc xong 1 lần, rồi lần nữa, rồi lần nữa…mà Tuấn vẫn chưa đọc xong. Cuối cùng, anh đành kiếm cớ bắt chuyện. “Cậu có hiểu mục 4a không?” Tuấn lúng túng lật lật tờ tài liệu. “À..ờ..tôi…” “Cậu ta vẫn chưa đọc đến đó.” Hiệp nghĩ thầm. “Có khi cậu ta chưa đọc gì cả…” Tuấn đứng phắt dậy. “Thôi..tôi… đi ngủ đây.” Lúc đó là 8h10. 8h17, trời đổ mưa. Bắt đầu là một cơn mưa rào bình thường, nó nhanh chóng trở nên to hơn, gió mạnh từng cơn thổi qua, và sấm chớp gầm thét. Tuấn xuất hiện trước cửa phòng. “Ơ..tôi nghe..có điện thoại hả?” “Đâu có.” Hiệp ngạc nhiên nhìn cậu, anh ngồi kế bên máy điện thoại mà còn không nghe gì, làm sao cậu ấy ở trong phòng mà nghe được hay vậy. “Vậy..vậy thôi..” Miệng thì nói vậy chứ Tuấn lại đứng yên một chỗ, không có vẻ gì là muốn quay về phòng cả. “Có chuyện gì vậy Tuấn?” “Rầm!” Một tiếng sấm nữa vang lên. “Á!” Tuấn hét lớn, cậu nhảy dựng qua một bên, nép chặt vào tường. “À…” Hiệp gật gù. “Cậu sợ sấm chớp?” “Kệ..kệ tôi.” Nói vậy chứ tự dưng..cậu xích về phía Hiệp. Anh cười. “Nếu cậu muốn, cậu có thể ngồi đây, tôi không nói cậu sợ đâu.” “Ờ..ừ..chẳng qua là..còn sớm. Tôi..ngủ không được.” Tuấn đỏ mặt ngồi xuống bên cạnh Hiệp. “Tôi..tôi có thể dựa vào lưng anh được không?” Mặt anh cũng tự dưng đỏ lên, “Đươ..được chứ.” Tuấn cũng không hiểu sao cậu lại yêu cầu anh điều đó. Cậu chỉ cảm thấy..cậu cần cảm giác đó…dựa vào anh..giống như được ngồi dưới chiếc ô màu đỏ hôm nào… Ấm áp…và bình yên… Vững vàng…và thanh thản… Tiếng sấm bên ngoài dường như bị thu nhỏ lại đến mức tối đa.. “Anh Hiệp nè..” “Gì vậy?” “Anh có muốn biết..câu chuyện của chị em tôi không?”