Câu chuyện đầu tiên - Chương 17
17.
Giờ giải lao.
Hiệp ngồi một mình trong lớp, mắt anh nặng trĩu, từ hôm qua tới giờ anh hầu như không ngủ…
“A! Bạn là Hiệp phải không?”
Một cô gái xinh xắn ngồi vào chiếc bàn trước mặt anh, mỉm cười thân thiện. Với đầu óc buồn ngủ của mình, anh cố nhớ xem cô là ai.
“A…bạn là…lớp trưởng lớp mình..phải không?”
“Thì đúng là vậy, nhưng không đó không phải là chuyện mình nói đến. Bạn không nhớ mình thật sao?”
Anh cố tìm kiếm trong mớ ký ức lộn xộn [ và buồn ngủ] của mình, xem anh đã gặp cô ở đâu.
“Hìhì, thôi, bạn không nhớ mình cũng phải. Mình là Trầm, mình từng học chung với bạn năm lớp 10 đó, nhớ chưa…?”
“À, mình nhớ rồi, bạn chuyển lên thành phố năm 11 phải không?”
“Ừ, đúng rồi. Mình ít khi nói chuyện với bạn, bạn không nhớ cũng phải. Nhưng mình nhớ rất rõ, vì nhỏ Vy bạn thân mình hồi đó rất thích bạn mà^^”
“Vậy..vậy hả.” Hiệp cười cười, Vy thì anh nhớ quá rõ, cô là một trong số những cô gái đầu tiên dám…tỏ tình với anh ngay từ năm đầu học chung.
“Xin lỗi bạn nha, trí nhớ mình tệ quá…”
“Có gì đâu, không ngờ tụi mình có duyên ghê ha, lại được học chung một lớp thế này.”
“Ừ, bạn còn làm lớp trưởng nữa.”
“A, mình nhớ rồi.” Trầm giả vờ vỗ trán. “Bạn hát rất là hay. Bạn tham gia đội văn nghệ với tụi mình hen.”
Nói cô giả vờ, vì Hiệp đã nhìn thấy toàn thể “đội văn nghệ” đang long lanh đứng nhìn anh ngoài cửa.
“Trời ơi.” Anh than thầm trong bụng, quên cả buồn ngủ. Anh sợ nhất là gây chú ý, chính vì cái giọng hát của anh đã khiến anh bị không ít fan đeo bám ở trường cũ. Lên đại học, anh định sẽ im luôn. Ai ngờ…
Tất nhiên, Hiệp không dám nói lời từ chối.
“Ừ, mình sẽ tham gia.”
Không để ý nụ cười méo xệch của anh, Trầm hí hửng.
“Vậy hen, lát hết giờ bạn ở lại tập buổi đầu tiên với đội nha. Sắp tới lễ hội chào tân sinh viên rồi đó.”
Nụ cười của Hiệp không thể méo hơn.
~~~~~~~~
6h30, Hiệp mới được các cô gái [và các chàng trai nữa] trong đội văn nghệ tha về. Anh phải từ chối hết lời họ mới tha cho anh cái màn ăn uống sau khi tập. Cũng may là còn chuyến xe bus cuối về nhà, chứ không anh đã phải gật đầu với một vài ánh mắt tha thiết mong chở anh về hộ.
Tú đợi anh ở cổng.
“Anh Hiệp! Sao anh về trễ vậy?”
“Có chuyện gì..nghiêm trọng hả em?”
“Rất là nghiêm trọng luôn. Em đã xin phép dì anh rồi. Tối nay anh ngủ lại nhà em một đêm.”
“Chi..chi vậy?”
“Hôm nay em lại bận, không ngủ ở nhà được. Rồi cô thở dài một tiếng rõ to. “Em sợ..lỡ thằng Tuấn lại lên cơn sốt…mà không có ai ở nhà…em lo quá hà…không biết phải nhờ ai đây nữa..”
Hiệp nhăn nhó cười. “Được rồi em, để anh coi chừng cậu ấy vậy.”
“Cảm ơn anh nhiều nha. Yêu anh ghê á!”
Tú ôm Hiệp một cái thật chặt rồi chạy đi mất tiêu.
Có một điều Hiệp cứ thắc mắc, Tú cũng bằng tuổi anh và Tuấn, nhưng anh không nghe kể cô đang học trường nào. Hình như…có điều gì bí ẩn ở cô mà anh chưa biết được.
Anh thở dài, “Đâu phải chỉ một điều đâu, quá trời ấy chứ…”