Câu chuyện đầu tiên - Chương 16
16.
Những tia nắng sớm nhẹ nhàng len vào cửa sổ.Hơi thở của buổi sớm mai dần tỏa khắp căn phòng.
Tuấn từ từ mở mắt, cậu định trở mình, nhưng cậu không thể cử động, có cái gì đang nằm đè lên người cậu.
“Aaaaaaaaaaaaaa!!!!” Cậu dùng hết sức đạp cái thân hình đang ôm chặt cậu xuống đất.
Bịch!
“Ui da.”
“Ủa…”
“Thằng quỷ, chị mày mà mày đối xử tàn tệ vậy đó hả.” Tú nhăn nhó. “Hên cho mày là mày còn đang bệnh, không tao xử đẹp mày nha.”
“Ai biểu chị ôm em chi.”
“Ê, đứa nào hồi nhỏ ngủ không có tao ôm là khóc hả. Thằng này càng lớn càng tệ mà…”
“Chị này..chuyện hồi nhỏ cứ đem kể hoài.”
“Hehe, bây giờ nếu là người khác ôm thì mày sẽ để vậy đúng hông? Tao biết mày quá mà..”
“Chị nói ai?”
“Xí, tự mày hiểu.” Tú bỏ ra ngoài.
Còn lại một mình, cậu thắc mắc về câu nói của bà chị. Đột nhiên, Tuấn nhớ lại..Hồi tối, cậu lên cơn sốt, không tài nào dậy nổi, cậu định gọi cô chị nhưng không thê…rồi cậu mơ thấy anh, anh đã quay về bên cậu, chăm sóc cậu như hôm nào, cho cậu uống thuốc, lau trán cho cậu, bàn tay ấm áp nắm lấy tay cậu.. Tuấn lắc đầu. “Chắc không phải đâu! Chỉ là mơ thôi. Chuyện đó làm sao xảy ra chứ.” Cậu cho rằng Tú là người đã chăm sóc cậu, lâu nay vẫn vậy mà.
“Xuống ăn cháo nè thằng quỷ kia! Tao không có bưng cho mày đâu à.”
~~~~~~~~
“Ding!”
“Ra mở cửa đi em trai.”
“Ủa..có chuyện gì không anh Hiệp?”
Hiệp lúng túng.
“À…nghe nói cậu bị bệnh..chiều cậu có đi học được không? Tôi xin nghỉ giùm cậu nha.”
“Uhm, chắc chiều tôi nghỉ, làm phiền anh xin giúp tôi.”
“..Vậy..tôi về..”
“Chào anh..”
Đi được một đoạn, Hiệp quay lại. “Tuấn nè!”
“Sao?”
“Cậu..mau khỏe nha.”
“Cảm ơn anh.”
Tuấn đóng cửa lại, “Khó hiểu, sao anh ta biết nhanh vậy kìa.”
Tú buông nhẹ một tiếng thở dài.