Câu chuyện đầu tiên - Chương 15
15.
Hiệp đưa tay bật công tắc đèn. Một mảnh giấy trên bàn. Tối nay anh lại ở nhà một mình.
Anh thở dài, từ ngày anh lên, ít khi thấy hai mẹ con dì ở nhà, căn nhà hầu như lúc nào cũng chỉ có mình anh.
Chẳng bù với những ngày ở quê, căn nhà bé tẹo nhưng lúc nào cũng có hai má con…
Bất giác, Hiệp sợ cảm giác ở một mình.
Chẳng còn biết đi đâu, anh ngập ngừng bấm nút thang máy, đi lên tầng 10.
~~~~~~~~
Căn hộ 1014 không khóa cửa.
Đèn không bật.
Hiệp linh cảm có chuyện không hay, anh vội đẩy cửa vào nhà.
“Tú? Tuấn?”
Không có tiếng trả lời, không hiểu vì sao, anh xộc thẳng vào phòng Tuấn. Với tay bật đèn, Hiệp thấy Tuấn đang nằm ngủ trên giường, gương mặt mệt mỏi. Anh lo lắng đặt tay lên trán cậu. Nóng. Như lửa. Chắc đây là kết quả cơn mưa hồi chiều.
Tuấn ngủ mê man, Hiệp vội vàng tìm tủ thuốc, may mà nội thất các nhà trong chung cư đều khá giống nhau. Trong tủ vẫn còn ít thuốc cảm.
Anh gọi Tuấn dậy để uống thuốc. Xong, anh lấy một chiếc khăn ướt, lau trán cho cậu.
“Cậu cứ ngủ tiếp đi, chắc chiều giờ cậu chưa ăn gì. Để tôi đi nấu ít cháo cho cậu.”
“Anh đừng đi…” Tuấn níu tay anh “..anh Vũ.”
Hiệp lặng lẽ gỡ tay cậu ra. Cảm giác khó chịu lại dâng lên, có lẽ vì anh lại nhớ đến chuyện buồn của cậu.
“Không hiểu Tú đi đâu rồi..?”
Lại một mảnh giấy nhắn trên bàn. “Em trai yêu, tối chị không về. Ở nhà một mình sợ thì kêu anh ấy lên ngủ với em ha^^”. Hiệp đọc lại mảnh giấy, có lẽ cô đi từ trước khi Tuấn lên cơn sốt.
Lúc anh bưng cháo lên thì cậu đã ngủ say. Không nỡ đánh thức cậu, anh ngồi bên cạnh, lau nhẹ vầng trán đang nóng như lửa của cậu. Nhìn Tuấn ngủ thật yên bình, đột nhiên anh tự nhủ với mình như vậy.
Hiệp nhớ lại, khi mới gặp Tuấn, cậu có vẻ là một thằng nhóc khó ưa, nhưng càng quen Tuấn, anh càng cảm thấy…cậu có nhiều lúc…thật dễ thương. Cậu hay đỏ mặt khi bị cô chị chọc, nhưng luôn ngoan ngoãn nghe lời chị mình. Hiệp chỉ tò mò một điều…anh chưa hề thấy cậu cười..nụ cười hạnh phúc…chứ không phải nụ cười căm ghét hôm nào…hay nụ cười thật buồn lúc chiều…
Giá mà..anh có thể thấy được nụ cười ấy…giá mà…nụ cười ấy…dành cho anh…
“Mày lại nghĩ bâng quơ rồi.”Hiệp tự cốc vào đầu mình. Anh cho rằng, ý nghĩ vừa rồi của mình…thật là bậy bạ hết sức.
Nhưng, anh biết, anh sẽ làm mọi thứ, để thấy được nụ cười của Tuấn.
“Nhưng có điều..”anh hỏi khẽ “không biết cậu còn ghét tôi không?”
Tuấn trở mình. “Vũ…”. Hiệp cười buồn.
Anh coi đó là câu trả lời.