Câu chuyện đầu tiên - Chương 14
14.
Hiệp chỉ ngồi im lặng, anh không biết nói gì, anh không phải là người giỏi ăn nói… Bao nhiêu lời an ủi anh nghĩ ra…đều có vẻ không thích hợp. Cuối cùng, anh đành mở miệng.
“Thôi, mình đi xuống hen.”
Tuấn gật đầu, cậu đột nhiên nhìn anh, cười buồn.
“May mà tôi gặp anh vào một ngày nắng…”
~~~~~~~~~
“Ủa..ai..ười..ề..ó.ả?”[Ủa, hai người về đó hả?]
Chắc mọi người tưởng Tú sẽ lo lắng ngồi đợi hai người về, nhưng không hề, cô đã…chén hết phần cơm dành cho hai người.
Hiệp đứng trố mắt ra nhìn, anh còn tưởng cô không biết tính phần nên mới mua hai con cá bự cho ba người ăn, cô đã ăn hết hơn một con…
Tuấn có vẻ không ngạc nhiên mấy, cậu đi thẳng về phòng “Em không đói”
Tú cười nhìn Hiệp, “Ăn ..i..anh”
Hiệp nhăn nhó cười “Thôi..anh sắp trễ giờ đi dạy rồi..” Anh lật đật chuồn đi, thật tình tâm trạng anh lúc này không hề muốn ăn uống gì cả. Anh suy nghĩ về câu nói cuối cùng của Tuấn với anh.
“May mà tôi gặp anh vào một ngày nắng…”
Có lẽ câu nói ấy gợi cho anh câu chuyện buồn của Tuấn, nên mỗi lần nhớ tới, anh lại có một cảm giác vô cùng khó chịu.
~~~~~~~~~
“Thầy ơi, bài này em không biết làm..”
Cậu nhóc lay lay Hiệp, anh như choàng tỉnh, nãy giờ ngồi dạy mà đầu óc không biết để đi đâu…
“À, bài này em chỉ cần cân bằng phương trình là sẽ giải được mà, theo cách hôm trước anh dạy đó…”
Cậu nhóc ngoan ngoãn làm theo, đôi chân mày đen nhánh nhíu lại, trán lấm tấm mồ hôi. Hiệp đã đi dạy hơn một tuần, anh vẫn không hiểu được tại sao cô gái giới thiệu ở trung tâm việc làm lại cảnh báo anh. “Anh có chắc muốn nhận ca này không? Thằng nhóc này quậy lắm đó, trước giờ không ai dạy nó được quá một tháng đâu anh.”
Anh vẫn nhận đại, vì ca dạy giờ này không trùng với lịch học của anh. Với lại, lương cũng khá cao. Nhưng từ lúc anh nhận việc tới giờ, nhóc Vinh vẫn không có vẻ gì là ‘ông trời con” như mọi người đã cảnh báo cả.
“Thầy ơi, xong rồi nè thầy.”
Cậu nhóc rạng rỡ đưa bài giải cho anh. Anh nhìn lướt qua một cái đã phát hiện ra chỗ sai.
“Chỗ này em cân bằng thiếu rồi nè, đáng lẽ phải là….”
Được dạy học với anh là một niềm vui, anh rất thích cảm giác được giúp đỡ người khác. Anh càng vui hơn khi nhìn vẻ mặt biết ơn và đầy ngưỡng mộ của cậu học trò.
“A…em quên mất cái đó.”
Vinh gãi đầu, mặt nhăn nhó. “Sao mình ngu vậy không biết”
Hiệp cười, “Có gì đâu, lúc mới học anh cũng hay lộn hoài.”
Tự dưng cậu nhóc nhìn chằm chằm vào Hiệp làm anh chột dạ.
“Gì vậy? Bộ mặt anh dính gì hả?”
“Không..không có gì. Thầy giảng tiếp đi thầy.”